Không thể phủ nhận lời nói của Thường Hy khiến cho Dương tuyển thị nảy sinh lòng đồng cảm, vô hình chung đối với cung tỳ Ngu Thường Hy này có một loại liên quan thân thiết khác thường, bởi vì các nàng đều là xuất thân thấp hèn. Nhưng ngay cả khi như vậy, Dương tuyển thị trời sinh tính cẩn thận sẽ không dễ dàng tin tưởng một người, nghe được lời Thường Hy cũng chỉ thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi người gặp người thích, có được ngày hôm nay cũng là chuyện đương nhiên. Tần thiếp từ khi sinh ra đã là tính tình mộc mạc, chỉ sợ không có ngày đó!”
Thường Hy nghiêm nghị nói: “Hôm nay tôi tới không phải vì mình, tôi đại biểu cho Thái tử gia tới!”
Thân thể Dương tuyển thị khẽ run lên, có chút hoảng sợ nhìn Thường Hy nói: “Đây là có ý gì? Tần thiếp không đắc tội với Thái tử điện hạ, cũng chưa bao giờ chỉ trích ngài trước mặt Hoàng thượng, kính xin Ngu Thượng nghi giúp tôi chuyển đạt lời này mới đúng!”
Thường Hy nhìn vẻ mặt Dương tuyển thị biết nàng cũng không có nói láo, thấy được nàng đối với Tiêu Vân Trác vẫn là còn rất kính trọng, thậm chí có chút e sợ. Thường Hy nghĩ đến đây trong lòng liền động, thời gian không có nhiều, quyết định nói thẳng, bởi vì nàng nhìn ra được Dương tuyển thị là người cực kỳ thông minh, nhất định có thể trở thành một lựa chọn hợp lý. Dĩ nhiên mình cũng chỉ để cho nàng một con đường, nàng nhất định phải đi trên con đường đã được an bài ấy. Thường Hy biết điều này rất tàn nhẫn, nhưng trên con đường tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế có chuyện nào là không tàn nhẫn? Ít nhất nàng có thể đảm bảo cho mẹ con hai người an toàn, nhưng là những người khác thì không. Sau khi bọn họ lợi dụng xong có giết người giệt khẩu, có để cho tiểu Hoàng tử bình an được sinh ra hay không vẫn là một nghi vấn lớn. Thường Hy dù tàn nhẫn nhưng vẫn sẽ lưu lại một đường sống cho hai người, nàng cũng không phải quá mức vô tình!
“Thái tử điện hạ vẫn tán dương Dương tuyển thị, ngài ngày đêm chăm sóc Hoàng thượng khiến người ta vô cùng cảm động. Thái tử điện hạ phụng mệnh giám quốc, quốc sự bận rộn không thể ngày ngày túc trực bên Hoàng thương nên trong lòng đau xót. Cho nên Dương tuyển thị làm như vậy không khác nào là hậu thuẫn khiến Thái tử điện hạ an tâm xử lý quốc sự, chỉ cần Dương tuyển thị phục vụ Hoàng thượng cho tốt, Thái tử gia liền vô cùng cảm kích.” Thường Hy nói tới chỗ này, vẻ mặt dừng lại, mở miệng nói: “Dĩ nhiên Thái tử điện hạ có thể đảm bảo cho Dương tuyển thị bình an sinh ra đứa nhỏ trong bụng. Tương lai nếu như Thái tử vinh đăng đại bảo, là Hoàng tử thì nhất định sẽ ban cho một khối đất phong phì nhiêu, nếu là công chúa, Thái tử điện hạ chắc chắn cũng sẽ tìm cho nàng một hôn sự thật tốt, cho nàng vinh quang mà xuất giá, Dương tuyển thị cũng có thể an tâm hương tuổi già!”
“Phanh!” một tiếng, ly trà trên tay Dương tuyển thị cầm không được mà rơi xuống đất tạo nên âm thanh trầm thấp, bởi vì trên mặt đất là thảm dày cho nên cũng không kinh động gì đến người bên ngoài.
“Ngu Thượng nghi có ý gì, tần thiếp nghe không hiểu!” Thanh âm Dương tuyển thị run rẩy, thân thể cứng lại, vô thức mà bảo vệ bụng mình. Tin tức nàng mang thai thế nhưng để người khác biết được? Nàng một mực giấu diếm, nhưng là… Thái tử điện hạ thế nào lại biết? Nàng thật bị giật mình, sắc mặt tái nhợt muốn chết, ánh mắt nhìn Thường Hy dẫn theo một tầng phòng bị!
Thường Hy có thể hiểu được tâm tình không thừa nhận của Dương tuyển thị. Dù sao Hoàng thượng mang bệnh, nếu có người muốn mưu hại mẹ con các nàng thì chuyện này dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới đây, Thường Hy chân thành nói: “Dương tuyển thị, nếu Thái tử gia đã không muốn tha cho hài tử trong bụng cô, chỉ cần lệnh cho Đinh thái y ra một chén thuốc là có thể khiến cho hài tử đó thần không biết quỷ không hay mà biến mất, cần gì phải khiến tôi mất công đến nơi này?”
Hô hấp của Dương tuyển thị có chút gấp gáp, không nói câu nào, trong hốc mắt có chút ghen tuông cùng không cam lòng. Nàng sinh tồn gian nan như thế, vì cớ gì không để cho nàng thư thả sống qua ngày? Càng không nghĩ đến Đinh thái y là người của Thái tử gia, thật là khiến lòng người như chết lặng, thế nào cũng tránh không khỏi tính toán!
“Đinh thái y không phải là người của Thái tử gia, cô không nên hiểu lầm hắn, là do tôi dùng biên pháp khiến cho hắn nói ra chuyện cô mang thai.” Thường Hy không muốn để cho người khác cảm thấy Tiêu Vân Trác là một kẻ ác độc vô tình, cho nên chuyện này nàng định một mình nhận lấy. Dù sao chuyện này là do nàng phát hiện, ôm vào bản thân cũng không có gì là quá đáng.
Dương tuyển thị nghe nói như thế vẻ mặt mới khẽ buông lỏng xuống, hồi lâu lên tiếng: “Ngu Thượng nghi quả thực là người không gì không làm được! Tần thiếp mang thai, chính mình cũng chỉ mới biêt cách đây hơn mười ngày, cô lại có thể nhanh như thế mà phát hiện ra, khó trách lên được cao như vậy!”
Thường Hy nghe được trong lời nói có châm chọc, cũng không tính toán, ngược lại nói: “Cũng chỉ là vì chủ tử của mình thôi. Tôi là người của Đông cung, tự nhiên muốn vì Thái tử gia suy nghĩ. Hoàng thượng lâm bệnh nhẹ, trong cung lòng người không yên, triều đình lại lục đục quanh co. Không cần tôi nói, tuyển thị so với ai khác đều hiểu hơn, nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế không phải chỉ một hai người. Thái tử gia là tiên Hoàng hậu sở sinh, vừa là con trưởng vừa là Thái tử danh chính ngôn thuận. Chuyện ngài vinh đăng đại bảo là hợp lòng người, chẳng qua là có một số người sinh lòng ảo tưởng, thầm nghĩ chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể một bước lên trời!”
“Đã như vậy vì sao Ngu Thượng nghi lại đến tìm tần thiếp?” Dương tuyển thị cũng không phải là kẻ ngu, nàng biết được tầm quan trọng của mình, người khác không dễ dàng động được tới nàng.
“Thuận theo ý trời là một bước, phòng ngừa rắc rối phát sinh cũng là một bước quan trọng. Thái tử gia không hy vọng Mai Nhược chi biến xảy ra lần nữa, ngài nói có đúng hay không?” Thường Hy nhìn Dương tuyển thị cười nói, có thể phản ứng nhanh như vậy cùng bản thân nàng nói chuyện, Thường Hy quả nhiên không nhìn lầm người, quả nhiên có thể hợp tác được.
Sắc mặt Dương tuyển thị trắng bệch, hai tay nắm lại thật chặt, trầm tư hồi lâu, sau đó trên khuôn mặt sáng rỡ hiện lên một mạt kiên nghị, trầm giọng nói: “Điều tần thiếp muốn rất đơn giản. Hoàng thượng tuổi đã già, tương lai đứa bé này phải nhờ cậy trên người Thái tử, tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng được đúng như hứa hẹn của Thái tử gia, nếu là con trai thì cho hai mẹ con chúng tôi một khối đất phong, sống cuộc sống tự do tự tại. Nếu là con gái xin Thái tử gia tìm cho nó một hôn sự thỏa đáng, không cần đại phú đại quý, chỉ cần người tốt là đủ rồi. Về phần tần thiếp, hy vọng lúc đó Thái tử gia không để cho tần thiếp sống một mình trong lãnh cung, xin hãy để tần thiếp đi theo nữ nhi của mình!”
Thường Hy không nghĩ tới Dương tuyển thị lại có thể thông suốt như vậy, điều kiện đặt ra đều vô cùng bình thường nhưng nữ nhân như vậy mới thông minh, muốn càng nhiều thứ tốt không chừng lại đoạn mất đường sống của mình. Yêu cầu hèn mọn như vậy, Thái tử gia dĩ nhiên không để vào trong mắt, Hoàng tử sau khi lớn lên ai chẳng có đất phong của mình. Thực ra thì mục đích cuối cùng của Dương tuyển thị chính là đảm bảo cho con mình được bình an sinh sống. Ai, đáng quý nhất trong thiên hạ chính là tấm lòng cha mẹ!
“Cô yên tâm, điều này không có vấn đề gì!” Thường Hy trịnh trọng cam kết, từ trong ngực lấy ra bản lời khai của Đinh thái y giao cho Dương tuyển thị, nói: “Cô đem cái này cho Đinh thái y nhìn, về sau hắn cũng sẽ không dám có tâm hại người. Thân thể của cô sau này sẽ do hắn chiếu khán.”
Thường Hy biết Dương tuyển thị đã quyết định hợp tác với nàng, nàng trước phải đưa cho người ta một chút ngon ngọt mới phải. Đây chính là một phần đại lễ rồi, phải biết Thái y bị mua chuộc muốn hại một hài tử là dễ như trở bàn tay. Kế tiếp phải nói ra điều kiện của mình, hơn nữa Thường Hy còn muốn biết trước nàng đã có ai đi tìm Dương tuyển thị?