Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 128: Chương 128: Đoán không được quân tâm.




Tiêu Vân Trác cùng Ngu Thụy Lân vào thư phòng đơn độc mật đàm hơn một canh giờ. Thường Hy không biết bọn họ đang nói cái gì, thậm chí nghe lén cũng không được nghe, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Đây cũng không phải là chuyện của người khác, đây là nhà nàng nha, chẳng lẽ cũng không thể cho nàng nghe sao?

Ngu Thụy Hòa và Ngu Thụy Minh bị Ngu Thế Hùng kêu ra ngoài. Chương Tứ Thần vốn muốn đi ra theo, nhưng là nhìn đến Thường Hy lại dừng lại bước chân, vừa đúng lúc Ngu phu nhân ra ngoại viện, trong phòng thoáng chốc chỉ còn có hai người bọn họ thôi.

“Hy muội muội, Thái tử gia đối với muội… Có tốt không?” Chương Tứ Thần rốt cục vẫn hỏi ra miệng, hắn là nam nhân, có thể nhìn được trong mắt Tiêu Vân Trác, đó chính là cái loại… bá đạo.

Thường Hy không nghĩ tới Chương Tứ Thần sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Tứ Thần ca, những lời này là không thể nói ra ngoài, nếu như bị người khác nghe được thì không tốt đâu. Cái gì gọi là Thái tử gia có tốt với muội hay không? Thái tử gia là chủ tử, muội là nô tỳ, bổn phận của muội chính là phục vụ Thái tử gia cho tốt, chỉ có thể nhìn sắc mặt của hắn, nơi nào còn xem hắn đối với muội có tốt hay không? Huống chi hắn muốn đối tốt thì cũng là đối tốt với tần thiếp của hắn, muội chỉ là một nô tỳ thôi. Đợi đến hai mươi tuổi muội được phép xuất cung, biển rộng mặc cá chạy, trời cao mặc chim bay, há chẳng phải là tốt sao?”

Chương Tứ Thần vui mừng quá đỗi, kích động đến quên cả lễ nghĩa cầm lấy tay của Thường Hy hỏi: “Muội còn có thể xuất cung? Thật không?”

“Dĩ nhiên a! Nếu được chọn là tần phi ở trong cung thì đời này cũng không có cơ hội xuất cung. Nhưng muội chỉ là một tiểu cung nữ, đến tuổi tự nhiên sẽ được thả đi, điều này rất bình thường thôi!” Thường Hy cười nói, nàng chỉ hy vọng thời điểm nàng xuất cung, Ngu gia đã có thể thoát khỏi thân phận thương nhân, đến lúc đó thật sự là công đức viên mãn rồi, chỉ cần có thể thoát khỏi hậu cung khiến người ta bực mình, Thường Hy không biết là có bao nhiêu vui vẻ đấy!

Chương Tứ Thần quả thực không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, nếu thật sự như vậy thì hắn có hy vọng rồi, có thể mong đợi được Thường Hy trở lại, cả đời này nắm tay nhau cho đến lúc chết. Hắn hưng phấn không nói ra lời, nụ cười trên mặt càng đậm.

Thường Hy nhìn Chương Tứ Thần kích động như vậy, hé miệng hỏi: “Tứ Thần ca, huynh cười cái gì?”

Chương Tứ Thần cảm thấy đây chính là thời điểm hắn nên tỏ rõ tâm ý của mình. Trước kia hắn không dám là bởi vì hắn biết rõ tâm tư của Ngu thế bá, Thường Hy là hy vọng của Ngu gia, hắn không thể ích kỷ. Nhưng là bây giờ biết được vẫn còn hy vọng, không nhịn được tình ý trong lòng, cũng muốn biết được tâm ý của Thường Hy, nếu như nàng cũng thích hắn, hai người tâm đầu ý hợp cùng nhau chờ đợi, chẳng phải là đẹp hơn? Mặc dù còn có sáu năm nhưng hắn nguyện ý chờ đợi, chính là dù có mười năm hắn cũng tình nguyện chờ!

Chương Tứ thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Vân Trác lại đi ra, thần sắc bất thiện nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi, đến lúc về rồi!”

Thường Hy chỉ phải đứng dậy, thời gian gặp gỡ người thân luôn là ngắn ngủi, nhìn Chương Tứ Thần nói: “Tứ Thần ca, muội phải trở về, trong cung cũng có quy củ, không thể trì hoãn bên ngoài quá lâu, huynh nhớ giữ gìn sức khoỏe!”

Chương Tứ Thần đành phải nuốt xuống nhu tình kia, để cho mình mang theo một nụ cười thỏa đáng nói: “Muội cũng nên bảo trọng, mọi việc đều phải cẩn thận!”

Chân mày Tiêu Vân Trác nhíu chặt hơn một chút. Ngũ Hải nhìn thấy vậy, âm thầm kêu khổ, Ngu Thường Hy sao lại trì độn thế kia, không thấy được sắc mặt của Thái tử gia sao? Hắn chỉ đành phải tiến lên trước thúc giục Thường Hy mau đi nhanh.

Tiễn Tiêu Vân Trác và Thường Hy đi, mọi người trong Ngu gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngu Thụy Lân nhìn Chương Tứ Thần, sóng vai bước trở về, nói: “Tứ Thần huynh, tâm ý của huynh ta hiểu, xá muội có thể có được ưu ái của huynh đó là phúc phần của con bé. Nhìn phong cách làm việc, đối nhân xử thế của huynh, ta giao muội ấy cho huynh cũng yên tâm!”

Chương Tứ Thần nghe vậy liền Ngu thụy Lân, biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, nhíu mày nói: “Hy muội muội là thanh mai trúc mã của ta, trước kia ta không dám đem chuyện này nói ra là bởi vì ta biết trên người nàng mang trách nhiệm nhưng mới vừa rồi nàng nói đến hai mươi tuổi sẽ được xuất cung. Thụy Lân, ta thật sự vẫn còn hy vọng, đúng không?”

Ngu Thụy Lân cười khổ một tiếng nói: “Huynh cũng đừng hy vọng quá lớn. Ta cũng mong Thường Hy không phải sống cả đời ngươi lừa ta gạt trong thâm cung, nhưng là mới vừa rồi ta thấy được một tia ghen tỵ trên mặt Thái tử gia khi huynh cùng Thường Hy nói chuyện. Ta có thể cảm nhận được Thái tử gia đối với Thường Hy tựa hồ có một cảm giác rất kỳ quái, không nói ra được nhưng cũng không thể coi như không thấy.”

Chương Tứ Thần nghe vậy thì kinh hãi, chợt dừng lại bước chân, nhìn Ngu Thụy Lân nói: “Ngươi nói là Thái tử gia coi trọng Hy muội muội?”

“Không nói chính xác được. Theo lẽ thường mà nói nếu như Thái tử gia thật coi trọng Hy nhi thì sẽ đem nàng thu làm tần thiếp. Nhưng là Thái tử gia không làm như vậy, Thường Hy còn là thân thanh bạch, huynh không phải là cảm thấy rất kỳ quái sao? Ta còn hỏi thăm được, tần thiếp của Thái tử gia tổng cộng có bảy người nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thị tẩm người nào. Chuyện này vốn là cơ mật không dễ dàng biết được, nhưng ta lại có một bằng hữu là người trong phủ Thái tử gia, vài ngày trước ta hỏi thăm được như vậy, huynh nói đây là vì cái gì?” Ngu Thụy Lân cũng rất lo lắng cho hạnh phúc của Thường Hy, hơn nữa lại không hiểu được tâm tư của vị Thái tử gia kia, vừa sợ Chương Tứ Thần một bên tình nguyện chờ đợi mà lầm lỡ cả đời, lúc này hắn mới không kiêng dè gì mà nói ra. Nếu như thật có khả năng, hắn mong muốn sau khi Thường Hy xuất cung sẽ gả cho Chương Tứ Thần, như vậy hạnh phúc của Thường Hy sẽ được bảo đảm. Tấm lòng của Chương Tứ Thần đối với Thường Hy hắn vẫn biết, chẳng qua là những năm gần đây vẫn làm như không phát hiện ra thôi.

Chương Tứ Thần nhìn Ngu Thụy Lân, trên mặt lộ ra một vẻ kiên quyết nói: “Bất kể như thế nào, chỉ cần một ngày Thường Hy muội muội không phải là người của Thái tử gia ta liền chờ đợi một ngày, ngươi không phải khuyên ta, ngươi biết rõ tính khí ta rồi!”

Cũng bởi vì biết nên Ngu Thụy Lân mới lo lắng, nếu như không biết thì đã dễ dàng thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn khuyên thêm mấy câu thì Ngu Thụy Hòa gọi bọn họ đi thư phòng, nghĩ đến Ngu lão gia có chuyện muốn tìm bọn họ thương nghị nên lúc này mới tạm thời gác câu chuyện xuống mà cùng Chương Tứ thần bước đi.

***

Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, cắn răng nói: “Thái tử gia, ngài nên cưỡi ngựa, kia nhiều uy phong a! Chỉ có nữ nhân mới ngồi xe ngựa!”

Tiêu Vân Trác chợt liếc nhìn ngang sang Thường Hy một cái, lại dám đem hắn so sánh với nữ nhân, chán sống rồi hả?

“Ngu Thường Hy, cô không cần đầu lưỡi nữa phải không?” Tiêu Vân Trác hừ lạnh nói.

“Ngươi ngồi xe thì an vị đi, tại sao lại dùng cái loại ánh mắt giết người đó nhìn ta, ta trêu ngươi chọc ngươi hồi nào?” Thường Hy tức giận nói, đi một đường thì trợn mắt nhìn một đường để trong lòng nàng cũng cảm thấy nao nao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.