Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 299: Chương 299: Giao dịch




Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, bắt được một yếu điểm, hỏi: “Tần Nguyệt Như tại sao lại muốn tìm Tấn vương? Bà ta và Tấn vương có quan hệ gì?”

“Quan hệ thế nào?” Mạnh Điệp Vũ cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Bà ta thích Tấn vương, bà ta đã từng là thủ hạ Trâm mẫu đơn dưới trướng Tấn vương, sau lại cùng Tấn vương trở mặt, liền đem Trâm mẫu đơn truyền lại. Ngồi lên chức vị Trâm mẫu đơn chính là nghĩa nữ của bà ta, điều này cũng là lý do dẫn đến Mười tám cây trâm hoa chia làm hai.”

Vân Thanh đã cùng Thường Hy nói qua, Mười tám cây trâm hoa chia làm hai phe, một phe thần phục Minh Khải quốc, xem ra Mạnh Điệp Vũ lần này không có nói láo, ngược lại thật sự là có thành ý hợp tác. Tần Nguyệt Như lại là Trâm mẫu đơn, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh nữ nhân có bộ dáng mềm mại, yểu điệu đó, thấy thế nào cũng không giống với người có lòng dạ độc ác. Nụ cười nhẹ nhàng kia, ngữ điệu chậm rãi kia tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Thường Hy trong lòng chợt lạnh, thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.

“Cô biết cũng thật nhiều. Trước kia đúng là đã xem thường biểu tiểu thư rồi.” Thường Hy nói thật, bởi vì Mạnh Điệp Vũ đang mang đến quá nhiều kinh ngạc cho nàng.

“Khi trên người cô đè nặng huyết hải thâm cừu, cô sẽ không được phép lựa chọn, chỉ có thể để cho mình thật cường đại. Nhưng cường đại của cô không thể để cho kẻ địch phát hiện, nếu không thời điểm cô chưa thể tự bảo vệ mình sẽ bị kẻ địch tiêu diệt. Những năm gần đây ta ngụy trang rất khổ, ban ngày là một Mạnh tiểu thư, buổi tối lại là một người khác, cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này đâu. Cô mặc dù xuất thân thấp hèn nhưng lại có cha mẹ, người thân, từ nhỏ sống trong muôn ngàn sủng ái. Vào cung cũng là từng bước thăng chức, mặc dù có chút ít gian khổ nhưng cũng chưa bao giờ chịu đựng tổn thương. Ngay cả lần này mất tích, biểu ca thân mình tôn quý nhường ấy cũng tự mình đi tìm cô. Cô chính là người khiến ta hâm mộ. Địa vị cao thì thế nào? Thấp thì thế nào? Hạnh phúc mới chính là tốt nhất… Nếu để ta được lựa chọn, ta cái gì cũng không muốn, chỉ mong cha mẹ ta có thể cùng ta sống mỗi ngày…”

Thường Hy yên lặng không nói. Lời của Mạnh Điệp Vũ xác thực không phải là giả, nàng rất hạnh phúc, cũng rất may mắn. “Cô muốn nói điều kiện gì cùng tôi?”

“Điều kiện của ta rất đơn giản, đó chính là cô phải khiến cho cái tên Mạnh Điệp Vũ này tạm thời biến mất khỏi thế gian.”

“Cái gì?” Thường Hy kinh ngạc lên tiếng, đây là có ý gì?

“Mạnh Điệp Vũ không biến mất thì Dương Lạc Thanh sẽ không có động tác. Cô ta không có hành động gì thì ta như thế nào động thủ?” Mạnh Điệp Vũ khôi phục lại thần thái bình thản, chẳng qua là trong mắt có một tia cô đơn, nói: “Khi ta biết được cô là chân mệnh thiên nữ ta liền từ bỏ biểu ca, bởi vì cô tồn tại đã trực tiếp ngăn cản biểu ca không thể có nữ nhân nào khác. Chân mệnh thiên nữ khi còn sống huy hoàng cũng bi ai, trừ khi cô có thể đảm bảo rằng cả đời này biểu ca sẽ không động lòng với nữ nhân khác, nếu không kết quả của cô chỉ có thảm hại hơn ta. Ta rất yêu thích biểu ca, nhưng ta không phải là người cực đoan, nếu như cô có thể tốt hơn ta mà thủ hộ cho biểu ca, như vậy ta sẽ ở xa xa chúc phúc cho hai người. Ta không hy vọng bi kịch của mẫu thân ta xảy ra lần nữa, ta càng không hy vọng biểu ca lâm vào thống khổ.”

“Lời này cô đã từng nói với tôi một lần, nhưng chính là cô đang tính toán tôi, mặc dù vậy tôi cũng không bị tổn hại gì.” Thường Hy có chút bất mãn nói. Nữ nhân này chính là như vậy, làm người ta ghét bỏ nhưng không hận nổi.

“Khi đó ta không biết cô là thần nữ hộ quốc. Hiện tại đã biết, cô có thể an tâm.” Mạnh Điệp Vũ cười cười, nàng không nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên tính toán nợ cũ cùng nàng. “Thật ra nghĩ kỹ lại, ta cũng thích cô, trên người cô có thứ ta hâm mộ, cho nên vừa mới bắt đầu ta có chút chán ghét cô. Hiện tại buông tay, ngược lại cảm thấy có một ngày chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.”

Thường Hy bĩu môi, nàng cũng không dám tưởng tượng. Mạnh Điệp Vũ này võ công cao cường a, nàng thì cái gì cũng không biết, cao thấp nhìn là thấy!

Thường Hy không muốn dây dưa đề tài này, ngược lại hỏi: “Cô làm thế nào để biến mất? Một người sống sờ sờ trong hậu cung này, nhất lại là biểu muội của Thái tử gia, chuyện này cũng không dễ dàng.”

“Cô nói xem, ta bị bệnh lâu như vậy, thần sắc tái nhợt lại có tia ửng hồng, nhìn một cái là biết không bình thường. Đây giống như giai đoạn cuối của bệnh, nói vậy người khác cũng không nghi ngờ chứ?”

Thường Hy chấn động trong lòng, nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Cô đã sớm lên kế hoạch rồi phải không? Có phải thời điểm giao tôi cho Tần Nguyệt Như cô đã nghĩ đến ngày hôm nay?”

Mạnh Điệp Vũ gật đầu một cái, nhìn Thường Hy nói: “Đúng vậy. Tần Nguyệt Như nhìn ta không vừa mắt. Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho bà ta ăn đau khổ.”

Thường Hy hiểu rõ trong lòng rồi, Mạnh Điệp Vũ đã lên kế hoạch chu đáo rồi. Nhưng còn có một nghi vấn, Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Cô cứ như vậy khẳng định tôi có thể chạy trốn từ trong tay Tần Nguyệt Như?”

Mạnh Điệp Vũ cười, nhìn Thường Hy nói: “Ngày đó cánh cửa ngầm kia cô sống chết không mở được, nhưng ngay sau đó Tần Nguyệt Như cho người đi tra xét lại phát hiện cửa kia đã mở ra rồi, thế cho nên có thể thuận lợi chạy trốn. Cô nói tại sao cô không mở được cửa mà lúc sau người của Tần Nguyệt Như lại nói cửa đã mở ra đây?”

Vấn đề này vẫn khiến Thường Hy nghĩ không ra, nàng cũng buồn bực tại sao cửa ngầm kia nàng đẩy mãi cũng không động, nhất định là có cơ quan bố trí ở đâu đó, nhưng là cố tình sau đó lại nghe thấy cửa ngầm đã được mở, “Là cô động tay động chân?”

Mạnh Điệp Vũ gật đầu một cái, lại nói: “Liệt Phong có thể lấy tốc độ nhanh như vậy tìm thấy cô, là ta để lại đầu mối cho hắn. Biểu ca trên đường bị đuổi giết, mấy lần cửu tử nhất sinh, là người của ta cứu huynh ấy. Cho nên ta đã nói với cô, chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của ta, giúp biểu ca đi lên hoàng vị, giúp ta trả được mối huyết hải thâm cừu, ta nhất định sẽ bảo hộ cô cả đời bình an.”

Đã sớm biết Mạnh Điệp Vũ không đơn giản, nhưng thế lực của nàng ta lớn như vậy thật đúng là ngoài dự liệu của nàng. Thường Hy nghĩ rồi nói ra: “Tôi tuy là thần nữ hộ quốc nhưng trừ bỏ có một chút thông minh thì văn võ đều kém, có thể giúp cô cái gì?”

Mạnh Điệp Vũ cúi đầu, ngay sau đó nói: “Chuyện này vẫn chưa thể nói cho cô biết, đến đúng thời điểm cô sẽ tự khắc biết được. Nói cho cô biết trước, đối với cô không có điểm nào tốt.” Nói tới chỗ này Mạnh Điệp Vũ dừng lại, dời đề tài: “Tối nay Mạnh Điệp Vũ sẽ bỏ mình vì bạo bệnh, tang sự của ta cô phải làm. Nhớ đem quan tài của ta bỏ vào tổ phần của Mạnh gia, quan tài không cần bịt quá kín, tránh cho ta chết ngạt hoặc không ra được. Người của ta cũng nhờ cô an trí, họ cũng không biết kế hoạch của ta, tránh để lộ phong thanh.” Nói tới chỗ này nàng ta thở dài, lại tiếp: “Cô còn phải đi tìm Dương Lạc Thanh đúng không? Ta không làm trì hoãn thời giờ của cô nữa. Cùng nàng lui tới cô phải cẩn thận, ta vừa chết, nàng ta sẽ không cố kỵ nhiều, cô ngàn vạn lần phải cẩn thận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.