Thường Hy vội vàng nhấc chân nghênh đón, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử gia, tham kiến Mạnh tiểu thư!”
Tiêu Vân Trác cẩn thận dò xét thần sắc Thường Hy, chỉ thấy trán nàng mang theo một tia tức giận, mặc dù hết sức che giấu nhưng là Tiêu Vân Trác đối với Thường Hy chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu rõ, lại nghĩ tới lời Vãn Thu nói, nhưng ngay cả trong lòng quan tâm trên mặt vẫn như cũ thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”
“Ngu Thượng nghi mau đứng dậy đi, ta không dám nhận đại lễ như vậy, sau này còn cần Ngu Thượng nghi chăm sóc mới đúng!” Mạnh Điệp Vũ tiến lên một bước đỡ Thường Hy, trên mặt nở nụ cười e sợ.
Đừng bảo là Thường Hy, ngay cả Tiêu Vân Trác nghe thấy được cũng sững sờ, đây là quá hạ thấp mình rồi. Thường Hy trong nội tâm động một tiếng, nữ nhân này nhanh như vậy đã muốn dò xét mình rồi. Từ một câu nói của nàng đã nói ra thân phận của mình, có thể thấy được nữ nhân này trước khi đến đây đã đem tình hình trong cung cẩn thận xem qua một lần, bây giờ vừa đến đã một bộ khiếp sợ, còn tuyên bố muốn mình chăm sóc nàng, này không phải là có ý tứ nô đại khi chủ sao? Thường Hy quả thật muốn nổ tung lên.
Chậm rãi đứng thẳng người, Thường Hy lui về phía sau một bước, mặt không đổi sắc gỡ hai tay của Mạnh Điệp Vũ ra, lúc này mới thần sắc lạnh như băng nói: “Nô tỳ không dám nhận những lời này của Mạnh tiểu thư, ngài là chủ tử, ta là nô tỳ, nào có chuyện chủ tử khiến nô tỳ che chở, chỉ có nô tỳ tìm chủ tử che chở mới đúng, phải vật không?” Thường Hy một câu chủ tử nô tỳ, sạch sạch sẽ sẽ đem mấy lời vừa nãy của Mạnh Điệp Vũ tặng trở về. Khóe mắt Thường Hy rủ xuống, lại nói tiếp: “Mạnh tiểu thư ở lại Cẩm Hoa hiên tự nhiên sẽ có cung nữ, thái giám phục vụ, nô tỳ chỉ là phụ trách sự tình trong Đông cung, chỉ sợ đối với chuyện của tiểu thư là không có thời gian. Thái tử gia cũng hiểu được điều này, tất nhiên sẽ tìm cho ngài một quản sự thật tốt!”
Thường Hy sau một câu nói trực tiếp ngăn lại yêu cầu nàng muốn nhờ mình chăm sóc… Nếu mà theo lời nàng ta, nửa đường sống cũng không còn. Thời điểm trước kia Thường Hy hoặc giả sẽ không có trực tiếp cự tuyệt như vậy, nhưng là chỉ bằng một câu dò xét vừa rồi, Thường Hy quyết định phòng còn hơn chống, nữ nhân này không dễ dàng chọc vào, nàng cũng không muốn cho nàng ta lý do dây dưa mà nhéo lấy mấy miếng thịt của mình.
Mạnh Điệp Vũ thật ra thì đã sớm biết đại danh của Thường Hy, chuyện tình của Tiêu Vân Trác nàng vẫn rất để ý. Vừa mới bắt đầu biết Tiêu Vân Trác muốn nạp tần thiếp nàng cũng không có gấp gáp qua, bởi vì Hoàng thượng nói tuyển tú năm nay không chọn Thái tử phi, cái này đã cho nàng một viên định tâm hoàn, vì nàng biết Hoàng thượng còn nhớ đến tình cũ với Hoàng hậu, dành cho nàng một vị trí.
Nhưng là sau này, Ngu Thường Hy so với người bình thường không giống nhau, nhiều nữ tử tuyển tú như vậy cũng chỉ có một mình nàng ta vào Đông cung, từ một cung nữ bình thường được Tiêu Vân Trác trực tiếp cho lên làm quản sự ở Doanh Nguyệt điện. Doanh Nguyệt điện là địa phương nào, Mạnh Điệp Vũ rõ ràng hơn ai hết. Khi đó nàng chỉ có chút bất an, nhưng sau lại nghe Hoàng thượng phong nàng làm Thượng nghi Đông cung, chuyện này đã thật sự làm cho nàng ngủ không an giấc rồi. Vì một Ngu Thường Hy mà Hoàng thượng cư nhiên tạo ra thêm một chức Thượng nghi Đông cung, như thế nào nàng có thể an tâm đây? Sau nữa lại nghe được Tiêu Vân Trác nói Thường Hy và Vân Thanh có cùng địa vị, lại còn cư nhiên cho nàng ta đến Tây thiên điện ở, nàng thiếu chút nữa liền hỏng mất, chưa từng có người nào… Chưa từng có nữ nhân nào có thể ở cùng biểu ca khoảng cách gần như vậy.
Nàng đã sớm muốn xem xem vị nữ nhân xuất thân đê tiện nhưng mỹ danh lan xa, được cả phụ hoàng, thái tử thích là cái mô dạng gì, hôm nay vừa thấy lại để cho nàng có chút tự ti mặc cảm. Nàng biết mình vốn rất đẹp, nhưng là Ngu Thường Hy lại đẹp khiến cho người ta kinh diễm, làm người ta quả thật không thể rời mắt, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy ghen tị với một nữ nhân như vậy.
“Biểu ca, là muội nói sai sao? Muội không muốn chọc Ngu Thượng nghi tức giận, thật, muội chỉ là nhìn nàng thật đẹp a, nghĩ muốn nói chuyện với nàng nhiều thêm một chút, muội thật sự là không có ý gì khác…” Mạnh Điệp Vũ lôi kéo cánh tay Tiêu Vân Trác thật chặt, thanh âm sợ hãi giống như phải chịu bao nhiêu uất ức, nói như vậy liền tỏ rõ Thường Hy có chút khắc bạc.
Thường Hy cười nhạt, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tiêu Vân Trác, chỉ thấy hắn tuấn mi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, Thường Hy đột nhiên ngăn lại lời hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, giống như mới vừa rồi lạnh lẽo cũng không phải là nàng: “Mạnh tiểu thư hiểu lầm rồi, nô tỳ cũng không phải là không muốn cùng Mạnh tiểu thư thân cận. Chẳng qua là nô tỳ tạp vụ quấn thân, mỗi này sự vụ trong Đông cung không phải một nghìn cũng chín trăm, khiến tiểu thư hiểu lầm là lỗi của nô tỳ. Đông cung từ trên xuống dưới là hơn hai trăm người, muốn an bài mọi chuyện đến giọt nước không lọt cũng đủ hao tâm tốn sức rồi, cho nên nô tỳ thật sự là không có cách nào, cũng không đủ sức để đi chăm sóc Mạnh tiểu thư. Mạnh tiểu thư không biết mấy chuyện này là lẽ đương nhiên, cho nên ngài ngàn vạn lần đừng nói mình có lỗi, nô tỳ đảm đương không nổi!”
Thường Hy cũng không muốn vừa gặp mặt đã cùng Mạnh Điệp Vũ miệng lưỡi sắc bén, nhưng là nếu người ta không chịu buông tha nàng thì nàng cũng không thể làm gì khác là theo đến cùng, để cho họ biết được nàng cũng không phải dễ bắt nạt, quan trọng hơn là nàng không muốn dính dáng đến, tránh cho tương lai lại bị người ta ám toán.
Mạnh Điệp Vũ không nghĩ đến Ngu Thường Hy lại là nhân vật khó dây dưa như vậy, trong lúc nhất thời tức giận đến thân thể khẽ run lên, chân mềm nhũn nhẹ nhàng tựa vào người Tiêu Vân Trác, hàm răng khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt to lóe lên ánh nước, giống như bị chính Thường Hy làm cho nàng tức giận, lại còn giống một bộ tiểu tức phụ chịu khi dễ, khiến người khác hết sức chán ghét.
Thật may là lúc này ít người, nếu như đông người còn tưởng Thường Hy đang khi dễ nàng ta đấy!
Thường Hy ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, thần sắc lại lạnh như băng nói: “Hồi bẩm Thái tử gia, chuyện tối hôm qua có chút manh mối, không biết ngài hiện tại có thời gian hay không, nếu không thì nô tỳ phải đi tìm Tam hoàng tử phi giúp một tay!” Đến đây Thường Hy, cố ý nói tiếp: “Nhị hoàng tử phi ngày hôm qua có nhắn với nô tỳ là hôm nay muốn xem qua lầu trúc một chút, khó có được Nhị hoàng tử phi đoan trang có nhã hứng như vậy, nô tỳ đã đáp ứng rồi!”
Thời điểm Thường Hy nhắc đến Thẩm Phi Hà, cẩn thận quan sát quả nhiên thấy được trong mắt Mạnh Điệp Vũ có một tia gợn sóng, trong lòng vui vẻ, lại nói tiếp: “Nếu Mạnh tiểu thư rảnh rỗi có thể chờ ở đây một lát, chỉ chốc nữa là sẽ gặp được thôi!”
Tiêu Vân Trác cau mày, Thường Hy đây là muốn làm cái gì?