Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 1: Chương 1: Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính




“Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính, nhưng bi trong lòng một mảnh thu!”(dịch thô: rảnh rỗi ngồi nhìn hoa rơi chật lối mòn, trong lòng thương tiếc nỗi buồn thu sang). Thường Hy hiện tại rốt cuộc hiểu được một khi nữ nhân khát vọng quyền lực, so với nam nhân còn ác độc tuyệt tình hơn!

Sĩ – nông – công – thương! Chỉ vì nhà nàng là thương nhân, cho nên nàng địa vị ti tiện. Ngay cả là thương hộ phú giáp cả một phương, nàng vẫn như cũ bị người ta xem thường. Có lúc có tiền cũng không phải đại biểu cho được người khác coi trọng, quan trọng nhất vẫn là thế lực.

Vì muốn thay đổi địa vị cho cả nhà, vì có thể để cho gia tộc Ngu thị thoát khỏi cái danh thương nhân đê tiện, vì đời sau của Ngu thị có thể duỗi thẳng lưng ra đường, từ nhỏ nàng đã bị giáo vô số lễ nghi quy củ, sách vở chồng chất vây quanh… Khi đó mặc dù rất mệt nhưng là vẫn vui vẻ, không giống bây giờ…

“Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đến chỗ Phùng lương đễ, tỷ trước cứ đi ngủ đi!” Triêu Hà thận trọng nói, sắc mặt có chút bất an.

Khóe miệng Thường Hy chậm rãi nâng lên thành một nụ cười lạnh, yên lặng gật đầu một cái, lúc này mới nhìn Triêu Hà nói: “Muội đi ngủ trước đi, không cần để ý đến ta, sáng mai còn phải làm nhiệm vụ, chớ để không dậy nổi!”

Triêu Hà còn muốn nói gì, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài trong lòng, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa đột nhiên xoay người lại cắn răng nói: “Ngu tỷ tỷ, có một số việc tỷ phải thông suốt, Thái tử điện hạ ngài ấy…”

“Triêu Hà, muội nói nhiều quá, đi nghỉ ngơi đi!” Thường Hy có chút không vui, khuôn mặt tuyệt mỹ treo một tầng sương mỏng, giống như cái loại khói lạnh mùa thu mờ mờ trên mái ngói cong, làm cho lòng người không nhịn được mà phát run. Triêu Hà yên lặng lui xuống, thuận tay giúp Thường Hy khép lại cửa.

Vãn Thu đang đợi ở ngoài, thấy Triêu Hà đi ra liền vội tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, Ngu tỷ tỷ có tức giận hay không?”

Triêu Hà lắc đầu một cái, thở dài nói: “Nếu là tức giận ngược lại tốt lắm, nhưng là càng không tức giận càng làm cho người ta cảm thấy bất an. Vãn Thu, ta sợ…”

Triêu Hà còn muốn nói gì đó lại bị Vãn Thu lôi đi, đưa tay kéo kéo góc áo ngồi xuống ngay cạnh cửa ra vào. Họ đều là những cung nữ không có trách nhiệm phải trực đêm, nhưng vẫn phải coi chừng, không thể rời đi, không thể để cho Ngu tỷ tỷ xảy ra chút ngoài ý muốn nào.

Trong phòng, những lời đối thoại của hai người đều bị Thường Hy nghe thấy. Sầu bi giữa hai hàng lông mày nhàn nhạt tản đi một chút. Nàng sẽ không tự sát, càng không sa sút. Người khác muốn đem nàng dẫm dưới chân, nàng càng kiên cường. Nàng không tin vào số mệnh, càng không tin cả đời này đều bị người khác dẫm dưới chân.

Hôm nay nàng chỉ là một cung nữ trong Đông cung, danh vị cung nữ này đúng là náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều do nam nhân kia ban cho. Mà nam nhân kia, lòng của hắn nàng không thể nào đoán được.

Tinh thần có chút hoảng hốt, nàng lại nghĩ tới tuyển tú năm ấy. Khi đó bọn họ còn rất đơn thuần, ngay cả biết thâm cung không dễ vào nhưng trong lòng vẫn luôn có ánh mặt trời, luôn có hy vọng, một lòng mong muốn xông về phía trước. Hắn cùng với nàng, gặp nhau lúc ấy sao mà tình cờ, thậm chí nàng còn to gan động thủ đánh hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.