Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 114: Chương 114: Thi kế đấu quần hùng (1).




Thường Hy không để ý tới tức giận của Tiêu Vân Trác, vẫn như cũ dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất, đợi đến lúc ly trà, ngay cả lá trà cũng thu thập xong, lúc này mới lần nữa đứng trước mặt Tiêu Vân Trác, nhìn hắn cười nói: “Ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng là trước kia lúc ta ở nhà đều ở tại trong thư phòng của cha ta học chữ. Cha ta bình thường mặc dù cũng không phải là người nói nói cười cười nhưng cũng cực kỳ ít tức giận, ta lớn như vậy nhưng cũng chỉ gặp qua mấy lần ông ấy nổi trận lôi đình thôi!”

Tâm tình Tiêu Vân Trác đang phiền não, vốn là không muốn nghe mấy lời lảm nhảm của Thường Hy, nhưng là thanh âm của nàng lại giống như chim hoàng anh, một chuỗi tiếng cười so với tiếng chuông bạc còn dễ nghe hơn, cho nên lửa giận của hắn vơi đi một chút. Hơn nữa nghe được chuyện Thường Hy nói hắn cũng muốn nghe tiếp, nhưng là nàng lại đột nhiên dừng lại, hắn mới không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thường Hy lúc này cũng không có can đảm đi châm chọc Tiêu Vân Trác, biết rõ nam nhân này so với nàng còn muốn nhỏ mọn tính toán hơn, cho nên thuận theo hắn mà tiếp tục nói: “Cha ta Thái tử gia cũng biết, đó là người cả đời buôn bán, rất ít khi chịu thua thiệt trong tay người khác, mỗi lần ông ấy giận dữ đó chính là bị người khác ám toán rồi! Mới vừa rồi nhìn thần sắc Thái tử gia cũng có mấy phần giống với bộ dáng cha ta khi đó, ta liền phỏng đoán Thái tử gia là bị kẻ thù ám toán, không biết nô tỳ nói có đúng hay không?”

Đến đây, Thường Hy than nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: “Chuyện triều chính nô tỳ không hiểu, nhưng là cha ta từng nói một câu, việc làm ăn có được có mất, ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi. Người nào có đạo hạnh cao thì người đó cười được đến cuối cùng. Cha ta hiện nay sở hữa gia sản khổng lồ, nhưng là để có được thành quả như vậy thì cũng đã trải qua vô số gian truân, vất vả, ta từng nghe cha nói qua có mấy lần cũng suýt chút nữa thì táng gia bại sản. Buôn bán còn như vậy, đừng nói là đấu tranh chính trị đầy phong vân quỷ dị kia!”

Tiêu Vân Trác có chút suy nghĩ sâu xa, nhìn Thường Hy đột nhiên hỏi: “Cha cô năm đó thật đã từng vài lần táng gia bại sản?”

Thường Hy che miệng mà cười, hạ thấp giọng nói: “Ta biết rõ cha ta là đang hù dọa thôi. Cho dù gia sản của ông ấy thua sạch nhưng còn có đồ cưới của mẫu thân ta, chỉ cần đồ cưới của mẫu thân ta cũng đủ để cho Ngu gia chúng ta tái khởi lại. Cho nên cha ta nha, nói chuyện là không biết suy nghĩ!”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy càng phát ra có chút cổ quái, nha đầu này nói chuyện thật là khiến người ta muốn đánh vào cái mông của nàng. Nói mấy câu mà cũng là bảy dặm khúc quanh, vòng vo hư hư thật thật!

Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Trác chợt phát hiện Ngu Thế Hùng thực đem Thường Hy nuôi dạy vô cùng tốt, giống như chuyện gì nàng cũng tinh tường, vì vậy tò mò hỏi một câu: “Những thứ này ai dạy cô?”

Thường Hy tặc tặc cười: “Ta là vô sự tự thông, cha ta nói sư phụ tốt không bằng tự mình tai nghe mắt thấy, tự mình trải nghiệm cái gì cũng biết thì so với được sư phụ dạy bảo còn lợi hại hơn! Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, cha ta nói rồi, chỉ tiếc ta là tiểu nha đầu không thể xuất đầu lộ diện đi học hỏi thêm kiến thức, vì vậy thời điểm ta vừa mới vỡ lòng, cha ta để ta đến thư phòng của ông ấy tập viết chữ, sau đó cho dù không có ai dạy nhưng thứ gì ta cũng có thể tự nghe hiểu được.”

Tiêu Vân Trác giờ phút này là có điểm bội phục Ngu lão gia rồi, phương pháp như vậy cũng nghĩ ra được, quả thật Thường Hy so với những nữ hài tử cùng tuổi thì hiểu biết hơn nhiều lắm, lão luyện nhân tình, khôn khéo thế thái, chỉ cần rèn luyện mấy năm thì sợ rằng trong hậu cung này sẽ không có ai là đối thủ của nàng được.

Lửa giận của hắn không biết từ lúc nào đã tiêu tan, nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã sớm đen tuyền thành một mảnh bao la, ngàn vạn ngôi sao sáng chói như ngọc bích được đính trên một dải lụa đen mềm. Khung cảnh yên bình vô hạn khiến lòng của Tiêu Vân Trác cũng dần dần hạ xuống.

“Tiểu công gia Sở Tự Nguyên của phủ Anh Quốc công cấu kết triều thần muốn đi chiếm đất ở Giang Nam, thật là cả gan làm loạn! Con cháu Hoàng thất còn không dám hành động trắng trợn như thế, hắn ngược lại thật sự là làm ra được!” Tiêu Vân Trác theo bản năng mà đem chuyện tình trong tấu chương nói ra, nguyên cũng không tính toán Thường Hy có thể nghe hiểu được, chỉ là muốn trong lòng nhẹ nhõm một chút.

Phủ Anh Quốc công? Đó không phải là nhà mẹ của Mị phi sao, tiểu công gia chính là em trai ruột của Mị phi rồi. Thường Hy rất nhanh liền đem chuyện quan hệ thân sơ phân tích một cách mạch lạc, sau đó mở miệng nói: “Chiếm đất của dân là chuyện mà từ xưa đến nay triều đình đều cấm kỵ, đương kim thánh thượng đã từng hạ chiếu nghiêm cấm chiếm đất, Sở Tự Nguyên kia thật sự là có gan làm càn, dám gây ra chuyện như vậy!”

Tiêu Vân Trác lần này thật đúng là ngạc nhiên, nhìn Thường Hy nói: “Cô hiểu những chuyện này?”

Thường Hy khẽ thở dài một cái nói: “Thương nhân buôn bán thì thời thời khắc khắc phải nắm rõ pháp luật nếu không cũng không biết lúc nào sẽ gặp xui xẻo, đây cũng không phải là chuyện đùa!”

Tiêu Vân Trác thầm nghĩ trong lòng, khó trách Ngu Thế Hùng lại có được gia nghiệp lớn như vậy, quả nhiên là người không thể xem thường. Nhìn Thường Hy lại hỏi tiếp: “Dân chúng đối với việc chiếm đất này có nói gì không?”

Thường Hy ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Trác, cười nhẹ một tiếng nói: “Dân chúng dĩ nhiên là vô cùng chán ghét loại chuyện như vậy, người nào thích đất đai nhà mình bị vương công quý tộc chiếm đây?”

Nói tới chỗ này, Thường Hy bất chợt hỏi: “Thái tử gia, Sở Tự Nguyên kia là chiếm đất nơi nào?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Tiêu Vân Trác không hiểu hỏi.

“Nô tỳ tò mò, ở chỗ nào a?” Trong đôi mắt Thường Hy khé lóe lên một tia sáng.

Tiêu Vân Trác tựa hồ có chút không quen nói chuyện triều chính với một nữ nhân, nghĩ rồi nói ra: “Cô không cần hỏi, biết cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi!”

Thường Hy liếc nhìn Tiêu Vân Trác, làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết như vậy có thể thấy được chuyện này thực không dễ làm. Nếu là trên địa phận Vân Đô thì có cho tên tiểu công gia kia mười lá gan hắn cũng không dám làm, nhưng là nếu xa nơi này quá cũng không thực tế a! Không thể quá xa để dễ quản lý, lại không được quá gần khiến người ta đỏ mắt… Vùng phụ cận Vân Đô dường như không có nơi nào giống thế!

Quan trọng là chỗ kia thế nào lại có thể làm cho Tiêu Vân Trác kiêng kỵ thậm chí giận dữ như thế… Trong lúc bất chợt ánh mắt Thường Hy sáng lên, nàng biết đó là nơi nào, quả thật là địa phương quá tốt nha!

Khóe miệng Thường Hy hung hăng cong lên, thảo nào Tiêu Vân Trác nhức đầu như vậy, chỉ sợ người nào gặp phải chuyện này cũng sẽ phản ứng như hắn thôi. Chỉ tiếc là, tiểu công gia này thật xui xẻo, cố tình để cho nàng biết đến chuyện này, năm đó mảnh đất kia cũng đã từng bị chiếm một lần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.