Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 117: Chương 117: Tranh bá đêm thất tịch (1).




Lệ Bình chính là không thích Hoàng quý phi luôn tỏ ra đề phòng Thường Hy, nhưng lại không dám nói mấy câu. Nàng là trẻ con chút, thẳng thắn chút nhưng cũng không phải ngu ngốc. Phu quân cùng Hoàng thượng đều không ở chỗ này, nàng cũng không dám đi chọc mẹ chồng, nhưng là trong lòng dù nín nhịn một hơi cuối cùng vẫn nói: “Yến hội đêm thất tịch có rất nhiều chuyện phải làm, phụ hoàng sẽ không chỉ phái mấy nô tài đi làm, lão nhân gia ngài ấy nhất định sẽ còn hạ ý chỉ xuống, đến lúc đó con sẽ đi cầu xin. Con cũng không cần thực quyền, chỉ cần náo nhiệt chơi đùa là tốt rồi, phụ hoàng nhất định sẽ ân chuẩn!”

Hoàng quý phi cảm thấy tim đau muốn chết, thần sắc nhìn Lệ Bình càng phát khó coi, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không ngại cùng Lệ Bình tốn hơi thừa lời, cuối cùng chẳng qua là nghiêm nghị nói: “Tóm lại, không cho ngươi nhúng tay vào chuyện này, nếu không ngươi cứ chờ vào Phật đường tỉnh ngộ đi!”

Lệ Bình cố nín giận trong bụng đi ra khỏi Di Hòa cung. Nếu là trung thu yến, giao thừa yến, đánh chết nàng cũng không tham gia vào, nhưng là thất tịch yến chính là nên để cho mấy người trẻ tuổi như các nàng chuẩn bị, nhất định phải làm cho thú vị chút, nếu không toàn mấy trò cũ kỹ thì còn ý tứ gì nữa!

Lệ Bình vừa muốn trở về tiểu cung điện của mình, ngẩng đầu lại thấy xa xa Thường Hy đang từ phía kiền môn đi vào, ánh mắt sáng lên, hướng tay về phía cung nữ phía sau nói: “Các ngươi về trước đi, ta muốn đi dạo chung quanh một lát!”

“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Mọi người theo thứ tự lui ra, rất nhanh liền biến mất ở khúc quanh.

Lệ Bình khóe miệng nhếch lên, hướng phía Thường Hy đi tới. Thường Hy mang trong tay một hộp đựng thức ăn hình bát giác chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên người còn mặc cung trang nghiêm nghị chính quy, chẳng qua là búi tóc không phải dạng già lão cổ hủ muốn chết, mà là trụy mã kế* (một kiểu búi tóc thời xưa), cài nghiêng một cây trâm bạc, nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Lệ Bình chợt xuất hiện trước mặt Thường Hy, thật đúng là đem Thường Hy sợ hết hồn, che ngực nói: “Muốn chết a, dọa ta phát sợ luôn!”

Lệ Bình hồn nhiên không để ý, lôi kéo tay Thường Hy cười nói: “Thôi đi, hù chết người khác cũng không hù được ngươi, còn không biết ngươi sao, gan lớn có thể giả bộ mười cái đầu gấu ấy chứ!”

Đây là cái ví dụ gì a, Thường Hy bất đắc dĩ cười nói: “Hoàng quý phi lợi hại như vậy làm sao lại không quản để cho ngươi khéo mồm khéo miệng đi ra ngoài dọa người vậy?”

Lệ Bình hừ lạnh một tiếng nói: “Thôi đi, bà ấy cũng không ít cọ xát ta, chỉ tiếc mỗi lần cũng là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm thôi!”

Thường Hy cẩn thận suy nghĩ những lời này, nhất thời trên mặt hiện lên nụ cười, kéo tay Lệ Bình thấp giọng trêu nói: “Trong cung cũng đồn đại Tam hoàng tử sợ vợ, hôm nay xem sự tình quả thực là như thế nha!”

Lệ Bình đỏ mặt, làm bộ muốn đánh nói: “Nha đầu thối, ngay cả ta cũng dám trêu chọc, nhìn xem ta không vặn nát miệng của ngươi!”

Thường Hy vội vàng xin khoan dung, nói một thôi một hồi Lệ Bình mới bằng lòng bỏ qua cho nàng, cười đùa một hồi hai người đều mệt đến thở hổn hển, nắm tay cùng đi vào một bên hành lang. Lệ Bình lúc này mới hỏi: “Làm sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì đúng không, nếu giúp được thì cứ nói với ta!”

Thường Hy che miệng cười hì hì một tiếng, nhìn Lệ Bình nói: “Lần này thật đúng cần ngươi giúp một tay, ngươi muốn chạy cũng không được!”

Thường Hy ở bên tai Lệ Bình thấp giọng nói mấy lời. Ánh mắt Lệ Bình sáng lên, lập tức trở nên hưng phấn, hạ thấp giọng nói: “Ta mới vừa rồi cũng vì chuyện này mà cùng Hoàng quý phi huyên náo không vui. Ta nói đêm thất tịch chính là cần phải náo nhiệt, làm cho quá trang trọng rồi nghiêm mặt ngồi ở chỗ đó thì có ý tứ gì. Chủ ý này của ngươi rất tốt, chúng ta phải mau đi gặp Hoàng thượng mới được!”

Thường Hy hé miệng cười cười, kéo Lệ Bình thấp giọng nói: “Trong nội tâm ngươi hiểu rõ là tốt rồi, đừng có truyền ra ngoài!”

“Ngươi cho ta người ngốc sao? Cái này còn phải nói ư? Ngươi yên tâm, ngươi muốn báo thù tự nhiên ta sẽ giúp ngươi, ta đã sớm nhìn nữ nhân kia không vừa mắt, trên mặt có sẹo lớn như vậy còn diễu võ dương oai, thật đúng là đem mình trở thành nhân vật lớn!”

Thường Hy mặc dù sớm biết Lệ Bình sẽ nhất định sẽ giúp nàng, nhưng là nghe được chính miệng nàng ấy nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp. Ngay cả khi hôm nay địa vị hai người cách xa như vậy, nhưng Lệ Bình vẫn như cũ là người nàng biết ở Vĩnh Hạng cung, điểm này làm cho nàng vui mừng không dứt!

Lệ Bình là Tam hoàng tử phi, yêu cầu muốn được gặp Hoàng thượng đương nhiên là dễ dàng, Thường Hy cũng không cần chờ quá lâu, rất nhanh liền được gặp Hoàng đế Minh tông.

Hai người hành lễ xong mới theo quy củ đứng ở một bên, Lệ Bình mặc dù biết rằng mình được Hoàng thượng yêu mến nhưng là vẫn nghiêm cẩn tuân theo phép tắc quân thần, đây chính là chỗ thông minh của nàng, thời điểm nào thì biết làm nên làm chuyện gì. Ngây thơ thẳng thắn là tốt, nhưng không cẩn thận cũng có thể mất mạng của mình, nàng còn không muốn chết sớm!

Hoàng đế Minh tông thấy được hộp đựng thức ăn bát giác trong tay Thường Hy liền cười nói: “Bên trong chứa cái gì đây?”

Thường Hy lập tức tiến lên một bước nói: “Bên trong này chính là trà thưa Hoàng thượng. Thái tử gia không dám độc hưởng, phân phó nô tỳ đưa ngự phẩm này tới cho Hoàng thượng. Vốn là Thái tử gia tự mình phải tới nhưng thời điểm đi ra cửa lại đột ngột có người gọi đi, người nọ không biết nói cái gì khiến thần sắc Thái tử gia thật không tốt, liền phân phó nô tỳ đưa vật tới, còn nói xin Hoàng thượng thứ cho Thái tử tội bất kính, chờ khi trở lại sẽ tự mình hướng Hoàng thượng nhận tội!”

Đôi mắt Hoàng đế Minh tông chợt lóe lên một cái, nhìn Thường Hy lại càng ôn hòa, cười nói: “Hắn có chuyện phải đi vội, thân là Thái tử một nước chính là phải vì dân, vì nước phân ưu, đây là chức trách của hắn. Không nói đến Thái tử nữa, trẫm xem ngươi đưa tới vật gì?”

Lệ Bình vừa nhìn sắc mặt Hoàng thượng rất tốt liền tiến lên một bước cười nói: “Phụ hoàng, tiểu nha đầu này rất là quật cường, con ở trên đường đụng phải nàng, hỏi nàng cầm cái gì nàng sống chết cũng không nói, không biết làm sao lại cứng đầu như vậy!”

Sắc mặt Thường Hy đỏ lên, nghiêm mặt nói: “Hoàng tử phi, về tư nô tỳ với ngài là tỷ muội tốt, bất kể ngài hỏi cái gì ta đều nên nói, nhưng cũng chỉ là giới hạn về chuyện tư. Về công, đây là đồ Thái tử gia phân phó nô tỳ mang đến cho Hoàng thượng. Hoàng thượng chưa chính mắt nhìn thấy, không có được sự cho phép của ngài, nô tỳ có chết cũng không thể để cho người khác động đến những đồ này. Đừng nói động, liếc mắt nhìn, hỏi thăm một chút cũng không được, bởi vì đây là đồ Thái tử gia hiếu kính Hoàng thượng, nô tỳ không thể phá hư quy củ.

Minh tông nhìn hai người, khóe miệng dâng lên một chút mỉm cười thản nhiên, không uổng công hắn coi trọng Ngu Thường Hy như vậy, quả nhiên không để hắn thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.