Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 121: Chương 121: Tranh bá đêm thất tịch (5).




Thường Hy sửng sốt cả người, lập tức thu hồi lại thần trí, có chút chột dạ nhìn Tiêu Vân Trác, vội vàng hành lễ nói: “Gia đã trở lại, ngài có phân phó cái gì sao?”

Tiêu Vân Trác dò xét cẩn thận Thường Hy, hắn có thể cảm giác được nàng hôm nay không bình thường, ánh mắt luôn né tránh hắn, thần sắc hắn không khỏi tối sầm lại. Hắn vốn muốn hỏi mấy câu nhưng khi nhìn đến bộ dáng này của Thường Hy, tức giận hừ một tiếng, phật tay áo bước vào thư phòng.

Thường Hy hơi sững sờ, nàng nào có chọc hắn? Nàng còn có việc muốn tìm hắn thương lượng, sao đã bỏ đi như vậy? Thường Hy không khỏi đuổi theo, nhưng là trong lúc bất chợt lại dừng lại bước chân, nàng cũng không phải là nữ nhân của hắn, có cái tư cách gì muốn hắn lo lắng cho gia tộc của nàng? Nghĩ tới đây lại thở dài một hơi, từ từ quay trở về chỗ cũ, tiếp tục ngẩn người.

Thường Hy trong nội tâm minh bạch rõ ràng vô cùng, Hoàng đế lão tử lần này chỉ sợ là muốn đánh chủ ý lên nhà nàng, chẳng qua là không biết chủ ý ấy tốt hay xấu. Nếu là ý tốt, Thường Hy cầu còn không được, nàng vào cung là vì cái gì? Còn không phải là hy vọng Ngu gia thoát khỏi thương tạ, tiến vào sĩ đồ, huống chi trong lòng nàng hiểu, ba ca ca của nàng từ nhỏ đã học đủ thứ thi thư, nếu là đi thi sĩ đồ, coi như không lấy được Trạng nguyên thì chức Tiến sĩ cũng không thể thoát được. Chỉ tiếc… Thân phận đè chết người!

Tình huống có thể giữ được trong sạch của bản thân, không bị vây hãm cả đời trong hoàng cung lại có thể khiến Ngu thị gia tộc đi vào sĩ đồ, nàng quả thật là muốn cảm tạ ông trời rồi!

Cho nên lần này Hoàng thượng giao phó, Thường Hy cảm thấy là cực kỳ quan trọng. Nếu như Hoàng thượng có ý tứ muốn thử dò xét nàng và Ngu gia, yến hội đêm thất tịch làm xong, không thể nghi ngờ Hoàng thượng sẽ càng thêm coi trọng Ngu gia rồi…

Nhưng là lại nảy sinh một vấn đề khác, Hoàng thượng vì cái gì lại muốn cất nhắc Ngu gia? Nếu nói là không có mục đích, có đánh chết Thường Hy nàng cũng không tin. Mấy lần gặp qua Hoàng thượng, Thường Hy biết rõ vị cửu ngũ chí tôn kia không phải là người dễ lừa gạt, ngược lại vô cùng thông minh, chỉ cần mấy lần hạ chỉ của ngài cũng đã khiến Thường Hy điêu đứng.

Nghĩ tới nghĩ lui không ra chút đầu mối, Thường Hy thật thấy nóng nảy! Cần biết gần vua như gần cọp, huống chi nàng còn không phải là bồi vương tùy giá, tính toán sai lầm chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ có đại họa ngập trời, nàng làm sao không lo lắng?

***

Lại nói đến Tiêu Vân Trác. Trước kia Thường Hy chưa bao giờ lừa gạt hắn cái gì, hoặc nói là chưa từng có chút nào giấu diếm, nhưng là hôm nay rõ ràng tâm tình nàng không đúng, hơn nữa còn là sau khi từ Hồng Thái điện trở về. Nhất định là ở Hồng Thái điện đã xảy ra chuyện gì đó!

Tiêu Vân Trác từ khi ngồi ở vị trí Thái tử đến nay đều là phải suy nghĩ vạn phần, người khác nhìn hắn cao cao tại thượng mà sùng bái, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ khổ sở. Nhất là phụ hoàng đối với mấy vị Hoàng tử còn lại đều có lòng yêu mến, căn bản không xem nặng bên này nhẹ bên kia, cũng bởi vì cái này mà năm huynh đệ bọn họ mặc dù không có công khai tranh giành nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt!

Lấy chuyện chiếm đất lần này mà nói, rõ ràng là Anh quốc công cùng Mị phi thông đồng với nhau, đây là muốn giáng cho hắn một đòn. Bất kể hắn nghênh chiến hay không cũng đã rơi vào thế bị động.

Tiêu Vân Trác nhớ rõ ràng sau khi nghe được chuyện này trên mặt Thường Hy lóe lên vui mừng, hiển nhiên nàng đã có đối sách hoặc biện pháp ứng phó, nhưng là nàng lại chưa nói với hắn nửa chữ. Tiêu Vân Trác rất không thích loại cảm giác này, thậm chí là chán ghét, như vậy sẽ khiến hắn nhìn không thấu Thường Hy, cảm giác nàng tùy thời có thể rời đi vậy!

Hắn cho là Thường Hy sẽ đuổi theo vào, nhưng là đợi mãi cũng không thấy bóng dáng nàng, sắc mặt của Tiêu Vân Trác càng phát khó coi. Đi tới cạnh cửa ven lên tấm rèm, chỉ thấy Thường Hy cư nhiên lại tiếp tục về chỗ cũ ngẩng người, lần này lửa giận thật xem như như là lên cao ngút!

“Thân là nô tỳ, cô không biết phải dâng trà sao?” Tiêu Vân Trác sải bước ra ngoài, nhìn Thường Hy giận dữ nói, trời mới biết bao nhiêu năm hắn không có thất thố qua như vậy.

Thường Hy hiển nhiên có chút bị hù sợ. Kể từ khi vào cung, kể từ sau khi gặp Tiêu Vân Trác cũng chưa bao giờ thấy qua hắn thất thố qua, Thường Hy thấp giọng mà nói ra: “Nô tỳ đã hỏi nhưng Thái tử gia chưa nói muốn uống trà…”

Thường Hy trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi lại, thanh âm có chút sợ hãi, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng có chút sợ.

Tiêu Vân Trác cực kỳ không thoải mái, chưa từng gặp qua Thường Hy có ngày sẽ bộc lộ một mặt nhu nhược như vậy, làm hại hắn có muốn nổi nóng cũng không được, chỉ đành phải nói: “Bản Thái tử muốn uống trà!”

Thường Hy lập tức đáp lời, xoay người đi hầu phòng, rất nhanh liền bưng trà vào thư phòng. Sắc mặt Tiêu Vân Trác vẫn như cũ không tốt lắm, Thường Hy nhẹ nhàng đặt trà, cẩn thận hồi tưởng nàng không chọc tới hắn cái gì nha, cần gì phải phát hỏa lớn như vậy?

Càng nghĩ lại càng thấy không có lý lẽ nào thích hợp để lý giải, Thường Hy thấy Tiêu Vân Trác không nói lời nào, lặng lẽ lui xuống. Nàng không muốn làm pháo hôi, huống chi nàng còn có chuyện của mình cần phải suy nghĩ, một đống lớn việc phiền lòng còn chưa có thông suốt, làm gì còn muốn đứng ở đây nhìn bộ mặt băng sơn của hắn, không cẩn thận còn bị vạ lây đấy!

“Thái tử gia nếu không còn gì phân phó, nô tỳ trước cáo lui!” Thường Hy theo quy củ hành lễ, xoay người muốn đi.

“Đứng lại!” Tiêu Vân Trác rốt cục vẫn phải mở miệng, hắn không có cách đối mặt với nàng mà che giấu được hỷ nộ.

Bước chân Thường Hy dừng lại một chút, trong lòng thầm hô hỏng bét. Làm nô tỳ khổ nhất là điểm này, tâm tình chủ tử không tốt thì nàng chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ, Thường Hy lập tức xóa sạch phiền não trong lòng thay bằng nụ cười rạng rỡ trên mặt, giòn giã lên tiếng: “Thái tử gia có gì phân phó?”

Tiêu Vân Trác bị biến hóa đột ngột như vậy của Thường Hy làm cho không phản ứng kịp, đều nói nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, quả nhiên là vậy! Nhưng là để cho hắn chính miệng hỏi thăm nàng tại sao lại ngẩn người, hắn căn bản mở miệng không được, không khỏi sững sờ một lúc, có chút hận mình tại sao không nén được tức giận!

Thường Hy cẩn thận dò xét thần sắc Tiêu Vân Trác, cảm giác nàng không có đắc tội hắn a, suy nghĩ một chút rồi chủ động mở miệng nói: “Hôm nay nô tỳ phụng chỉ dụ của Thái tử gia đi dâng trà cho Hoàng thượng, lại thu được một chỉ ý mà nô tỳ trăm tư không thể giải. Nô tỳ không nghĩ ra, kính xin Thái tử gia chỉ điểm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.