Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 124: Chương 124: Tranh bá đêm thất tịch (8).




Rạng sáng ngày hôm sau Thường Hy thức dậy thật sớm. Triêu Hà cùng Vãn Thu hầu hạ Thường Hy rửa mặt xong, lúc dùng đồ ăn sáng, Thường Hy kéo hai người cùng ngồi xuống nói: “Không có người ngoài thì ngồi xuống cùng ăn đi!”

Triêu Hà cùng Vãn Thu từ chối không được lúc này mới ngồi xuống. Thường Hy cười nói: “Buổi sáng hôm nay ta muốn đến chỗ Tam hoàng tử phi thương nghị chuyện thất tịch yến, Triêu Hà đi cùng ta. Buổi chiều ta muốn xuất cung, các muội cũng không cần đi theo, Thái tử gia vừa đúng có chuyện cần làm liền đem theo ta ra ngoài. Hai người các muội nhất định phải trông nom Doanh Nguyệt điện cẩn thận, không cho người ngoài tùy tiện đi vào, cũng không cần quá lo lắng, Chu tổng quản và Trịnh công công chắc chắn sẽ lưu lại một người!”

Thường Hy thao thao bất tuyệt nói thật lâu, Triêu Hà cùng Vãn Thu vừa nghe vừa cười nói: “Ngu tỷ tỷ yên tâm đi, bọn muội nhất định sẽ cẩn thận một chút!”

Thường Hy cũng không muốn nói nhiều như vậy, đây là không còn cách nào khác. Loạn trong giặc ngoài, mấy người trong Đông cung kia thời thời khắc khắc đều mơ tưởng muốn gây phiền toái cho nàng. Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên từng có xích mích với nàng, hôm nay Hoàng thượng lại cho nàng ân điển như vậy, thật là người người đều hận, nàng chỉ đành phải làm mọi việc cẩn thận, không cầu công lao.

Dùng qua điểm tâm, Triêu Hà cùng Thường Hy vội vội vàng vàng đến chỗ Lệ Bình, đợi đến khi bọn họ trở lại đã là giữa trưa. Tiêu Vân Trác vẫn chưa về, nếu là thường ngày đã sớm ở thư phòng rồi. Thường Hy bởi vì buổi chiều muốn xuất cung cho nên lúc này vô cùng quan tâm khi nào Tiêu Vân Trác sẽ trở về, chỉ trong chốc lát đã hỏi thăm ba bốn lần rồi.

Triêu Hà cùng Vãn Thu không khỏi nhìn nhau cười một tiếng. Thường Hy cầm trong tay một cây bút lông, trên bàn bày ra giấy vẽ trắng như tuyết, phía trên đã vẽ nguệch ngoạc vài nét nhưng khi nhìn vào lại không biết là đang vẽ cái gì. Thường Hy vừa cau mày, không ngừng chấm nơi này một chút, nơi kia một chút, nhưng là thỉnh thoảng lại lắc đầu, cuối cùng đành hạ bút, thở dài nói: “Nếu là Tứ Thần ca ca ở đây thì thật tốt, ta nói hắn vẽ, nơi nào còn cần ta phải lao tâm!”

Triêu Hà cùng Vãn Thu không nghe rõ lời Thường Hy nói, đang ngẩn người thì Tiêu Vân Trác đi vào, thật là đúng dịp câu nói kia vừa khéo hắn nghe được, trong lòng tràn đầy cảm giác hưng phấn giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trầm mặt liền tiến vào.

Mọi người vừa thấy lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiêu Vân Trác đi tới chỗ Thường Hy đang ngồi, cúi đầu nhìn tờ giấy bị nàng vẽ loạn, trong lòng có chút hoài nghi, thản nhiên nói: “Không phải nói Ngu đại tiểu thư cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông sao? Đang vẽ cái tranh gì đây?”

Nghe được châm chọc trong miệng Tiêu Vân Trác, Thường Hy cũng không tức giận, chẳng qua là thản nhiên nói: “Vẽ tranh tất nhiên không khó, nhưng là vẽ bản thiết kế này nọ khó hơn nhiều, nô tỳ không vẽ được cũng là chuyện đương nhiên!”

“Bản thiết kế?” Tiêu Vân Trác có chút không hiểu hỏi: “Cô muốn thiết kế cái gì?”

Thường Hy cười hắc hắc, đứng dậy nói: “Đương nhiên là thiết kế cho đêm thất tịch rồi, còn có thể muốn vẽ cái gì?” Thường Hy không muốn bàn thêm về đề tài này, nói sang chuyện khác: “Thái tử gia, vậy chúng ta khi nào thì xuất cung a?”

Hôm nay Tiêu Vân Trác đã phái người đi thám thính qua, nhắc tới cũng khéo, Chương Tứ Thần kia vừa đúng lúc đến Ngu phủlàm hắn giận thẳng đến cắn răng. Thật là đúng dịp, hôm nay Thường Hy về nhà hắn lại tới, duyên phận trong truyền thuyết sao? Tiêu Vân Trác cũng không thèm tin cái này, coi như là duyên phận thì hắn cũng thay nàng cắt đứt!

“Chiều nay ta còn có chút việc gấp cần phải xử lý, sáng mai ta sẽ đi cùng với cô!” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói, dù sao cũng không thể để cho bọn họ chạm mặt.

Thường Hy cũng không nguyện ý, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Như vậy sao được? Thời gian của ta không nhiều lắm, phải tranh thủ từng chút một. Thái tử gia nếu đã có công sự bận rộn thì nô tỳ sẽ tự mình trở về, chuyện này cũng không phải là nhỏ, muốn tổ chức thành công đêm thất tịch phải hao phí một phần tâm tư. Sáng nay ta đến chỗ Tam hoàng tử phi cũng vội muốn chết rồi, còn thêm vài việc cần phải làm thêm, đây cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn. Thái tử gia không cần phải để ý đến nô tỳ đâu, chuyện của ngài quan trọng hơn, ta mang theo Triêu Hà trở về là được, dù sao rất nhanh sẽ trở lại, ta muốn nhờ ca ca giúp chuẩn bị mấy thứ thật cần thiết, không thể chậm trễ nữa rồi!”

Thường Hy nói một đống lớn, mặt của Tiêu Vân Trác càng phát khó coi. Còn không đợi hắn mở miệng, Thường Hy cư nhiên kéo tay Triêu Hà chạy đi, hắn trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đây cũng quá… Quá lớn mật đi!

Vãn Thu nhìn thần sắc Tiêu Vân Trác, trong lòng tựa hồ có chút hiểu rõ, nàng cũng không muốn vào lúc này đụng phải họng súng liền lặng lẽ lui xuống, ngay cả như vậy sau lưng cũng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Thời điểm Thái tử gia tức giận thật đúng là dọa người a!

Thường Hy cũng không để ý nhiều như vậy, nàng chỉ đang chuyên tâm đến chuyện xuất cung, dĩ nhiên nàng không thích Tiêu Vân Trác đi cùng. Hắn đường đường là Thái tử gia, nếu đến nhà nàng thì toàn bộ phải ra tiếp đón hắn, nơi nào còn có thời gian bàn chuyện với nàng, huống chi nàng còn muốn đem ý tứ của Hoàng thượng thuật lại một chút, khiến Ngu gia chuẩn bị sẵn sàng không đến lúc đó lại trở tay không kịp…

Chuyện cần phải nghĩ có quá nhiều, Thường Hy một đường thông suốt ra khỏi cửa cung, ngồi trên xe ngựa nhưng khuôn mặt nàng vẫn lộ vẻ u sầu. Triêu Hà ngồi một bên thấy vật liền hỏi: “Ngu tỷ tỷ, tỷ buồn cái gì? Có thể trở về trông thấy người nhà đây là chuyện thật tốt a. Bọn muội vào cung đã nhiều năm như vẫn còn chưa được về thăm nhà đâu, tỷ tỷ mới vào cung được mấy tháng liền có phúc khí này, còn phải than thở cái gì sao?”

Thường Hy cầm tay Triêu Hà, có một số việc không thể nói cho muội ấy biết được, không phải là nàng không tin Triêu Hà mà là chuyện này liên quan đến sinh tồn của Ngu gia, dĩ nhiên nàng phải cực kỳ cẩn thận. Vén một góc rèm xe lên, nhìn đường phố quen thuộc, Thường Hy lảng sang chuyện khác, cười nói: “Qua con đường này, một khúc rẽ nữa là đến nhà ta!”

Triêu Hà chặc lưỡi nói: “Đây chính là khu tây thành, có tiền cũng khó mua được một tòa nhà ở đây a!”

Thường Hy nghe vậy không nói, chẳng qua là cười nhạt, lại qua thời gian một chén trà, cuối cùng đã đến. Bởi vì không thông báo trước cho người nhà cho nên ngay cả một người nghênh tiếp cũng không có. Thường Hy được Triêu Hà đỡ xuống xe, vừa xuống lập tức thấy ở cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.