Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 126: Chương 126: Yêu hận tình trường.




Vừa nghe đến thanh âm này, Thường Hy sợ hết hồn, theo bản năng buông lỏng ống tay áo Chương Tứ Thần ra. Nhất thời, Chương Tứ tTần có chút mất mát, theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy người tới vóc dáng cao ráo, lãnh đạm như sương, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc, nổi bật trên đó là hai hàng lông mày đem nhánh cùng với đôi mắt lạnh lẽo thế nhưng làm cho hắn không khỏi run lên. Chương Tứ tThần hắn đã đi bắc vào nam không biết bao nhiêu nơi, người hắn gặp nhiều không kể xiết nhưng là lần đầu tiên có cảm giác áp bức mãnh liệt như thế này, lại xuất phát từ một nam tử tựa hồ còn không lớn tuổi hơn hắn.

Trong khi Chương Tứ Thần quan sát nam tử mới đến, đồng thời Tiêu Vân Trác cũng đang quan sát hắn, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang, thương nhân có thể có được khí chất như vậy quả thực cũng hiếm thấy. Khó trách Ngu Thường Hy tâm tâm niệm niệm nghĩ đến hắn, khó trách nha đầu kia không đem mình ở trong lòng. Lại nghĩ tới vừa rồi Ngu Thường Hy chủ động kéo ống tay áo Chương Tứ hần, khuôn mặt hắn lại đen thêm mấy phần.

Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác thật sợ hết hồn, buông ra Chương Tứ thần bước nhanh đi tới, trên mặt mang theo kinh ngạc hỏi: “Ngài không phải là có chuyện cần làm sao? Tại sao lại tới? Làm sao tìm được nhà ta?”

Tiêu Vân Trác lạnh lùng liếc Thường Hy một cái, thản nhiên nói: “Bản Thái tử tới đương nhiên là có chuyện, Ngu Thượng nghi…”

Thường Hy vừa vào đến cửa tự nhiên có gia đinh một đường tiến vào trong thông báo, chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà Ngu lão gia, Ngu phu nhân cùng với ba vị ca ca của Thường Hy cũng ra đón, vừa đúng lúc nghe được mấy lời này của Tiêu Vân Trác, biết được người này là Thái tử điện hạ, tất cả đều bị hù dọa cho giật mình, vội bước nhanh tới. Một nhà lớn nhỏ, già trẻ, lớn bé tất cả đều quỳ trên mặt đất, hành lễ nói: “Thảo dân tham kiến Thái tử điện hạ! Điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Chương Tứ Thần đang quỳ gối bên cạnh Ngu Thụy Lân, Ngu đại thiếu gia, hai người trao đổi một cái ánh mắt, đều thấy được lẫn nhau một tia khiếp sợ, không hiểu được tại sao Thái tử gia lại đột nhiên giá lâm? Hai người mặc dù không dám xác định nhưng là trong lòng đều có một nỗi bất an mơ hồ.

Thường Hy quỳ gối bên cạnh Tiêu Vân Trác, trong lòng âm thầm cắn răng. Nàng biết mà, người này đến thì cả nhà nàng lập tức sẽ phải huy động phục vụ hắn, nơi nào còn có lo lắng cho mình, huống chi nàng còn có chuyện muốn thương nghị cùng mọi người. Lần này tốt lắm, toàn gia đều phải đến chỗ vị đại gia này, còn ai để ý tới nàng?

“Bình thân!” Thanh âm Ngũ Hải vang lên sau lưng Tiêu Vân Trác. Thường Hy nghe được thế mới biết Ngũ Hải cũng đi theo, tạ ơn một tiếng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng, cùng vị Thái tử gia con trời cao cao tại thượng này ai dám trò chuyện, đành phải cung kính nghiêm chỉnh đứng ở một bên.

Thường Hy vừa thấy liền khẽ mỉm cười, tiến lên một bước nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, ngài tới là có chuyện gì gấp sao?”

Lời này vừa nói gia, mọi người trong Ngu gia nhất thời biến sắc, nha đầu này như thế nào lại không có quy củ như vậy, cái này cũng có thể tùy tiện hỏi hay sao? Chương Tứ Thần càng thêm có chút bận tâm, muốn tiến lên vì Thường Hy nói một câu nhưng lại không biết tính tình Tiêu Vân Trác, chỉ sợ sẽ gây trở ngại, trong lúc nhất thời một lời cũng không thốt ra được, hai nắm tay siết lại thật chặt.

Tiêu Vân Trác cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao thời điểm trong cung Thường Hy cũng nói chuyện với hắn như vậy, mặc dù trước mặt những người khác không có như vậy nhưng là nơi này là nhà nàng nên cũng không phòng bị nhiều, thanh âm cứng rắn nhưng lại mang theo một tia ôn nhu cùng ý vị khác thường, thản nhiên nói: “Bản Thái tử tới đây tất nhiên có chuyện quan trọng!”

Thường Hy bị nghẹn một chút, đang muốn tốn hơi thừa lời lại thấy Tiêu Vân Trác trực tiếp lướt qua nàng, bước nhanh đến phía trước nhìn NguTthế Hùng nói: “Ngu lão gia, bản Thái tử có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ông!”

Ngu Thế Hùng sửng sốt, lập tức nói: “Mời Thái tử gia, thư phòng cách nơi này không xa!”

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thường Hy nói: “Cô có chuyện gì thì mau cùng người nhà nói, lát nữa ta còn có việc tìm đại ca của cô!”

Thường Hy hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Vân Trác một cái, lời này cũng quá vô tình đi, giống như hắn mới chính là chủ nhà, nàng tức giận nghiêng đầu không thèm nhìn đến hắn. Đứng cách một bên Ngũ Hải nhìn thấy vậy liền cười một tiếng tiến lên nói bên tai Thường Hy: “Lần này Thái tử gia tới là có ý tốt cho Ngu gia, Ngu Thượng nghi không cần lo lắng, nên tranh thủ thời gian cùng người nhà nói chuyện đi, sau đó còn cùng chúng ta hồi cung, thời gian không có nhiều. Huống chi ôn chuyện cùng người nhà sau này còn nhiều cơ hội, hôm nay không nên trì hoãn, đêm thất tịch cũng sắp tới rồi!”

Thường Hy cảm kích nhìn Ngũ Hải một cái, cười ngọt ngào nói: “Đa tạ Chu tổng quản chỉ điểm, ngài yên tâm đi, trong lòng ta đã có tính toán!”

Ngũ Hải lúc này mới cười đuổi theo Tiêu Vân Trác. Hắn vừa đi, không khí bên này lập tức liền buông lỏng xuống, cả một nhà mấy người đều đem Thường Hy vây quanh dày đặc.

Ngu phu nhân kích động lôi kéo tay nữ nhi của mình, trên trên dưới dưới quan sát không ngừng. Ba huynh đệ Ngu Thụy Lân, Ngu Thụy Hòa và Ngu Thụy Minh nhìn Thường Hy cũng là khuôn mặt tươi cười. Thường Hy xinh đẹp vô song, dung mạo xuất chúng, ba vị thiếu gia Ngu gia cũng là rồng trong biển người, ai cũng dáng vẻ bất phàm, đặc biệt Ngu Thụy Lân là xuất chúng nhất, dáng dấp cùng Thường Hy cực kỳ giống nhau. Người một nhà gặp mặt tất nhiên là vui mừng vô hạn, dù sao ở bên ngoài nói chuyện không có phương tiện, vì vậy tất cả liền tiến vào sảnh nhỏ phía sau.

Thường Hy đem tình hình sau khi mình vào cung đại khái mà kể lại một lần, đến đoạn mấu chốt cả nhà đều là khẩn trương không dứt. Chương Tứ Thần cả người cứng ngắc, khuôn mặt lo lắng, mặc dù bây giờ Thường Hy đang yên ổn ngồi bên cạnh nhưng là trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu như bị kim đâm. Từ nhỏ hắn đã biết nữ nhi Ngu gia tương lai muốn vào cung, ý niệm bao nhiêu lần muốn câu hôn đều phải đè lại, bởi vì hắn biết, bất kể là Ngu gia hay Chương gia, cho dù phú quý, tiền tài không thiếu nhưng cũng chỉ là thương hộ, nếu muốn thoát khỏi địa vị hèn mọn này chỉ có thể bằng cách tiến vào sĩ đồ. Nhưng là đi vào sĩ đồ, vứt bỏ nghiệp buôn bán làm quan, thi được một chức quan cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên không còn cách nào khác chỉ có thể hy vọng Thường Hy vào cung, vì tiền đồ của Ngu gia mà trải đường trước.

Khi hắn nghe được Thường Hy ở trong cung có bao nhiêu phen nguy hiểm, trong lòng thật là khó nhịn, ngay tiếp theo trên mặt cũng cực kỳ khó nhìn, hắn vẫn luôn hy vọng Thường Hy đời này có thể được khoái lạc, không âu không lo mà vui vẻ sống qua ngày.

Ngu Thụy Lân lặng lẽ vỗ tay Chương Tứ Thần, sau đó nhìn Thường Hy cười nói: “Hy nhi, muội đột nhiên trở lại có phải hay không xảy ra chuyện gì? Cần đại ca giúp một tay thì cứ nói!”

Thường Hy vùi ở trong ngực Ngu phu nhân, nhìn đại ca nói: “Đại ca, muội thật đúng là có chuyện quan trọng muốn nói với huynh!” Nói tới chỗ này nhìn thị nữ xung quanh nói: “Lui xuống cả đi, có chuyện ta sẽ tự gọi các ngươi!”

Giờ khắc này Thường Hy đột nhiên lại có thêm một loại khí chất cao cao tại thượng, uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời, đối với lúc ở nhà khác nhau rất lớn. Mọi người nhất thời có chút kinh ngạc tại chỗ, ở trong cung một thời gian, trên người Thường Hy cũng thản nhiên mà mang theo khí thế hoàng gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.