Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 100: Chương 100: Anh động lòng với cô bé này (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Buổi tối, lúc An Hảo chuẩn bị đến Tập đoàn Thịnh Lăng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cố Thiên Minh.

Suốt ba năm cô học cấp ba, hầu như cho tới nay không hề nhận được điện thoại của Cố Thiên Minh, lúc điện thoại lóe lên tên Cố Thiên Minh, An Hảo sửng sốt đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không phản ứng.

Đúng lúc Tả Hàn Thành trở lại, xuống xe nhìn thấy An Hảo đứng trước cửa cao ốc Tập đoàn Thịnh Lăng cầm điện thoại ngẩn người.

Tần Phong mấy ngày nay vì nhận được điện thoại của Mạc Bạch mà hiểu thêm muốn giữ quan hệ thầy trò trong sáng với Cố An Hảo. Cho nên gần đây không biểu hiện tích cực lắm, hầu như đều đến nơi đúng giờ bắt đầu dạy kèm cho cô.

Nên hôm nay An Hảo nói tới trước mười mấy phút, vì vậy lúc nhìn thấy Cố Thiên Minh gọi, chỉ lẻ loi đứng đó bất động.

“A lô.” An Hảo cầm điện thoại lên, tay có chút run rẩy.

Mặc dù hận người ba này, nhưng bỗng nhiên nhận được điện thoại của ông, đáy lòng khó tránh hơi bất an, còn có khủng hoảng, không biết khủng hoảng tên gì.

Trong nháy mắt điện thoại thông, bên kia trầm mặc chốc lát, sau đó truyền tới thanh âm không có nhiệt độ của Cố Thiên Minh: “Gần đây khi nào con có thời gian về nhà một chuyến?”

Năm năm này, người Cố gia không có một ai mong đợi cô về, cũng không có ai chủ động hỏi cô khi nào về.

Tay An Hảo cầm điện thoại siết chặt, dĩ nhiên không phải kích động cũng không phải cảm động, mà là nghe giọng của Cố Thiên Minh, liền hận không thể đưa tay vào điện thoại bóp chết ông.

Có lẽ người duy nhất cả đời này Cố An Hảo hận không giết được ba ruột mình.

Cô một tay cầm điện thoại, một tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền, nhịn xuống mãnh liệt trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Tôi ở trường học rất tốt, sao phải về?”

“Cố An Hảo, đây là thái độ con nên có khi nói chuyện với ba mình sao?” Giọng điệu Cố Thiên Minh vẫn lạnh lùng: “Mấy ngày nay con tìm thời gian về, ba có chuyện tìm con.”

“Chuyện gì? Nói qua điện thoại không được sao?”

“Nói con về thì về, sao nói nhảm nhiều như vậy?”

Cố Thiên Minh bắt đầu không nhịn được: “Còn nữa, đừng tưởng rằng ba không biết con ở trường lập những ‘công lao vĩ đại’ gì!”

“Hai ba ngày lại đánh nhau, mấy tháng trước con Hứa gia bị con đánh, mấy ngày nay con Hàn gia lại bị con làm bị thương, sau khi con tốt nghiệp, quan hệ nhận nuôi của chúng ta có thể kết thúc! Ba hy vọng còn lại nửa năm, con có thể an phận một chút cho ba, đừng gây ra tai vạ gì cho ba!”

Lúc này An Hảo liền bật cười, cười nhạt.

“Cố Thị trưởng, không cần biết ba năm qua tôi ở trường A gây ra bao nhiêu tai vạ, hình như không truy cứu tới ông! Tính tới chuyện Hứa gia Hản gia gì, dường như cũng không có người tận lực tìm ông, người trong cuộc đều không sốt ruột, ông sốt ruột cái gì? Sao? Cục giáo dục và bên trường học có người tìm tới ông, ông nghe cũng cảm thấy chán ghét có phải không? Vậy ban đầu ông cũng đừng ngại mặt mũi mà đưa tôi và trường A, ông lại đưa tôi đến một trường thông thường phù hợp không phải tất cả đều vui vẻ sao?”

“Mày!” Cố Thiên Minh tức giận nói: “Cố An Hảo, tao biết mày miệng lưỡi lợi hại, mày giống như mẹ mày vậy, khoe tài võ mồm! Đúng là mẹ thế nào con gái thế đó…”

“Ông có tư cách gì nói mẹ tôi? Năm năm trước khi ông đẩy mẹ từ trên cầu thang xuống, sau đó chạy xuống ôm thi thể mẹ, kinh hoảng gọi bác sĩ, ông sợ có người truy cứu ông lỡ tay giết người, sao ông không nhắc tới mẹ? Sao ban đầu ông không biết xấu hổ mà giấu diếm tội lớn lỡ tay giết người của mình?”

“Cố An Hảo!” Cố Thiên Minh ở bên kia điện thoại bỗng nhiên dùng sức vỗ lên bàn: “Mày láo xược!”

An Hảo cười nhạt: “Cố Thị trưởng, ông nên tiết kiệm sức lựcđi, có thời gian tức giận tranh cãi với tôi, không bằng đi về suy nghĩ thật kỹ giữ chặt vị trí của ông, hay là suy nghĩ xem phải làm sau lau sạch sẽ chuyện năm đó mình lỡ tay giết người! Ông đừng quên, ban đầu không chỉ có một mình tôi nhìn thấy, già trẻ từ trên xuống dưới Cố gia và người giúp việc đều nhìn thấy!”

“Mày bớt lấy chuyện này đi uy hiếp tao! Trước khi An Bình tới tìm tao đã mắc bệnh nan y, tình trạng thân thể cô ta lúc ấy rất tệ, lúc đến Cố gia rõ ràng là chết cũng phải giao mày cho tao, cho dù cô ta té từ trên cầu thang xuống cũng không liên quan tới táo”

Giọng nói Cố Thiên Minh từ đầu đến cuối đều lạnh như băng: “Tao là ba mày, đừng tưởng rằng tao không đoán ra những thứ nhỏ nhen kia! Trong người mày chảy máu của Cố Thiên Minh tao! Ngay cả tính tình cũng theo tao, không ai hiểu con gái bằng ba, tao nói cho mày, muốn lấy chuyện năm năm trước đấu với tao, mày có luyện thêm 20 năm nữa cũng vô dụng!”

Nghe lời Cố Thiên Minh, An Hảo cắn chặt môi.

Hồi lâu, cô mới khàn giọng nói: “Nếu ông biết rõ nguyên nhân năm đó mẹ tôi cứng rắn phải đưa tôi vào Cố gia, nếu ban đầu ông biết mẹ tôi vì mắc phải bệnh nan y cùng đường nên mới không đưa tôi đi, tại sao sau này còn bôi đen bà ấy như vậy!”

“Cho tới nay mẹ chưa từng có ý định xen vào gia đình ông, nếu không phải cuối cùng thật sự không yên tâm phiền toái không nên ra đời này, sao sẽ đi tìm ông, nếu ông biết rõ, tại sao nhiều năm qua ông gán tội lên mẹ như vậy, thậm chí để cho cả nhà các người sau khi mẹ chết cũng không ngừng mắng bà!”

Cố Thiên Minh bị cô chất vấn cứng đờ, bỗng nhiên không nói được, cuối cùng lạnh giọng nói: “Bớt nói những lời nhảm nhí này, mấy ngày nay tìm thời gian về nhà một chuyến.”

Dứt lời, bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

“Tút…….”

Trong điện thoại truyền tới thanh âm lạnh như băng dài đăng đẵng.

An Hảo chậm rãi để điện thoại xuống, hít sâu hai cái, hai mắt không có tiêu cự nhìn quảng trường xa xa.

Nhiều năm như vậy, mỗi một lần tranh cãi với Cố Thiên Minh đều có cùng một kết quả.

Cô vĩnh viễn bị bọn họ coi thường, nếu không phải vì cô không cho phép bọn họ dám nói lời bậy bạ nữa, người Cố gia sẽ còn bôi đen mẹ cô triệt để hơn.

Thậm chí năm đó có một kịch bản ác liệt ghê tởm hơn từ miệng người Cố gia truyền ra.

Bọn họ nói An Bình mẹ cô là một nữ phục vụ ở hộp đêm, vì địa vị và tài sản của Cố Thiên Minh nên mới lén sinh một đứa con gái lừa gạt Cố gia, cuối cùng Cố gia nể tình Cố An Hảo cô còn bé vô tội đáng thương, nhận nuôi cô, mà An Bình gặp ác quả mắc nan y chết.

Còn có những kịch bản khác, kịch bản nào cũng khiến An Hảo muốn đạp cả nhà bọn họ lộn mèo, nhưng mà năm năm qua, cô vẫn nhẫn nhịn.

Ngại vì cường quyền, ngại vì địa vị, ngại vì mình nhỏ bé, cho dù hận ý ngập trời, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Cho nên ai nói cô không sợ trời không sợ đất, thật ra núp sau lưng đám người đó, cô hèn yếu biết bao, không thể ra sức, dựa vào cả nhà người mình hận nhất mà sống năm năm qua, buồn cười biết bao.

Bỏ điện thoại vào túi xách, xoay người liền thấy Tả Hàn Thành đứng cạnh chiếc xe màu đen đậu bên đường, cô cứng đờ, hít hít mũi, giấu u ám trong mắt, đi tới anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.