Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 96: Chương 96: Cái này có thể mở miệng được sao? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc An Hảo đang lùi ra sau, Tả Hàn Thành liền buông tay xuống.

Anh không phủ nhận.

Chính xác anh đã từng điều tra cô.

An Hảo không hề kinh ngạc, lần đó cô say rượu làm ầm ĩ lâu như vậy, sau này suýt chút nữa đã kể chuyện trước đây của mình cho anh.

Nhưng may lúc đó Tả Hàn Thành không nhẫn tâm để cô tiếp tục xé thêm miệng vết thương, anh không cho cô nói, nhưng anh là Tả Hàn Thành, nói vậy nhưng anh sẽ tự mình tìm đáp án, tự mình điều tả chân tướng, bao gồm cả quan hệ giữa cô và Dịch Trạch Dương.

Những chuyện này cô đã nghĩ tới từ lâu.

Nhưng mà đó không phải là chuyện mà lúc này An Hảo nên nghĩ tới, dù sao chuyện đã qua không cũng không muốn giấu, chỉ là bỗng nhiên miệng vết thương bị người khác nhìn thấy, người này hiện tại còn là chồng cô, khiến cho cô cảm thấy không tốt.

Nhưng....

Được rồi, không nói chuyện này nữa: “Tôi đói bụng.” An Hảo xoa bụng: “Vì bù lại hiện tại trái tim nhỏ của tôi bị tổn thương, anh mời tôi ăn ngon nhé.”

Tả Hàn Thành cười nhẹ, cô nhóc này có khả năng điều tiết tâm lý thật lợi hại.

“Muốn ăn gì?”

“Dù sao mấy thứ trong khách sạn không thể ăn, cơm tây hay buffer gì đó ở quán ăn gần đây cũng được nhưng hương vị không ngon lắm, vừa nãy ngồi trên xe tôi nhìn thấy cách đây không xa có một quán ăn, nếu tôi đã mời anh ăn mì rồi thì hiện tại có phải anh nên mới tôi ăn quán ăn hay không?”

“Cùng em ăn mì chỉ là ngoại lệ duy nhất không có nghĩa tôi sẽ cho phép em ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe này.”

An Hảo bị kìm hãm, suýt nữa thì quên mất cái người trước mặt này chính là người đàn ông muốn quản bụng của cô.

Cô bĩu môi: “Nhưng mà tôi muốn ăn, tôi nhìn thấy không ít quán ăn, hơn nữa còn mở ở nơi phồn hoa như vậy, có lẽ phương diện vệ sinh đủ điều kiện, anh mời tôi ăn quán ăn, hiện tại là mùa đông, nhiều thức ăn không dễ hỏng cho nên nhất định sẽ vệ sinh.”

Tả Hàn Thành nhíu mày: “Em xem gần đây em bị nuông chiều quen nên biết làm nũng rồi hả?”

“Chỉ là muốn ăn thôi...” An Hảo vươn tay túm lấy áo sơ mi của anh, mở to mắt nhìn anh, cầm tay áo anh lắc tới lắc lui: “Rất muốn ăn ngoài quán ăn mà.”

Tả Hàn Thành không nói gì, kéo lấy tay cô nhưng nắm lại trong lòng bàn tay, nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”

“Ok.” An Hảo đắc ý xoay người chạy ra ngoài: “Đi nhanh một chút đi, chúng ta đi ăn quán ăn.”

Cái gọi quán ăn đơn giản là ăn hải sản nướng cay ở vỉa hè, có vệ sinh thật hay không thì chưa biết được, nhưng hương vị thì An Hảo thích ăn thật.

Cô gọi không ít, đương nhiên hải sản là đa số, Tả Hàn Thành ăn mì ăn liền là đã nhịn lắm rồi, nhưng đối với đống hải sản nướng trên bàn thì không thể nhịn.

Anh chỉ ăn cùng cô vài miếng thì buông đũa, tùy ý để cho ăn ngấu nghiến ở trước mặt anh, kiên nhẫn chờ cô ăn xong.

Ăn đồ nướng vào buổi tối nên uống chén rượu, nhưng Tả Hàn Thành ở đây cho nên An Hảo không có gan uống rượu, đành uống nước trái cây, ăn no uống no thật vui vẻ.

Nhìn An Hảo ăn đồ ăn nướng mà vui vẻ như vậy, bỗng nhiên Tả Hàn Thành cảm thấy ở nhà thi thoảng mời chuyên gia tới làm hải sản thay đổi khẩu vị cho cô cũng không phải không thể.

Cuối cùng lúc tính tiền bỗng nhiên An Hảo bưng mặt, vẻ mặt nhu thuận nhìn Tả Hàn Thành, cười tít mắt: “Anh nhìn xem, hiện tại tôi bị anh ức hiếp thật đáng thương, mỗi ngày tiền tiêu vặt không thể tăng lên 50 tệ sao?”

Vốn cho rằng Tả Hàn Thành còn làm khó mình, cuối cùng Tả Hàn Thành lại nói: “Có thể.”

An Hảo kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Không phải có âm mưu gì chứ?”

“Tôi căn cứ vào khẩu vị của em mà suy xét tăng lên 50 tệ, nhìn sức ăn gần đây của em thì 30 tệ đúng là không đủ cho em ăn.”

“....”

An Hảo chán nản.

Qủa nhiên anh thay đổi cách khác nói cô ăn nhiều.

Không phải vì cô quá thích ăn đồ vỉa hè cho nên mới không nhịn được gọi nhiều một chút, cũng nhất thời không khống chế được ăn nhiều hơn.

Hiện tại đứng thẳng lưng không đứng lên được, cuối cùng chỉ có thể nén chịu đựng ôm bụng đi theo ông chủ Tả đi từ từ trong tuyết.

Vốn An Hảo cảm thấy tuy rằng trong nhà bị cô làm cho chướng khí mù mịt nhưng mà có thể cùng Tả Hàn Thành ra ngoài ăn uống còn có thể từ từ đi dạo trong tuyết, nghĩ tới một câu đã từng nhìn quan, tuyết lớn bay toán loạn, em và anh kề vai, có thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long...

.......

Nhưng mà khung cảnh cô cho là lãng mạn không kéo dài được bao lâu.

Nửa đêm 2h, An Hảo vì tiêu chảy mà không còn sức lực ngồi trên ghế sofa ở khách sạn, mặt tái nhợt nhìn Tả Hàn Thành đang nhíu mày.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Tả Hàn Thành đi tới, bàn tay áp vào mặt cô.

Mặt An Hảo ra không ít mồ hôi, nhưng vẫn lạnh băng như vậy, gương mặt trắng bệch, tình trạng không tốt chút nà.

“Tả Hàn Thành, tôi muốn...” An Hảo suy yếu, mặt dán lên tay anh than thở: “Tôi đau bụng, đau bụng... chỗ nào cũng đau... thật là khó chịu... còn có... còn có.. tôi thật đáng ghét.”

Vì thế cuối tháng 12 lạnh giá, An Hảo đau đớn được Tả Hàn Thành ôm ra khỏi khách sạn, lái xe thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố A cấp cứu.

Kết quả cuối cùng An Hảo ăn quá nhiều đồ không sạch sẽ, đồ ăn quá nhiều, sống chín không đều, ăn linh tinh dẫn đến tương khác, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nửa đêm An Hảo nôn quá nghiêm trọng cho nên lúc đưa tới bệnh viện thì không còn sức mà nói, hoàn toàn kiệt sức.

Bác sĩ kiểm tra cho cô sau đó chuyền nước, cuối cùng An Hảo được sắp xếp nằm trong phòng bệnh, Tả Hàn Thành trầm mặt ngồi cạnh giường bệnh.

Tả Hàn Thành ngồi cạnh giường bệnh, tuy không nói gì nhưng từ ánh mắt của anh, An Hảo nhìn thấy được hai chữ 'xứng đáng' nhất thời đưa tay lên ôm bụng rên: “Tả Hàn Thành, không cho anh châm chọc tôi, tôi thề sau này không ăn quán vỉa hè nữa, cũng không ăn chơi quá độ...”

“Lúc này là mấy giờ rồi.” Tả Hàn Thành hỏi.

An Hảo ủy khuất nhìn đồng hồ: “Hơn 4h sáng, sắp tới 5h rồi.”

Tả Hàn Thành thờ ơ nhìn cô: “Từ lúc tôi trở về bị mùi sầu riêng của em ép không thể không tới khách sạn, sau đó lại bị em lăn qua lăn lại hơn 10h, đến giờ còn phải cùng em nằm viện chuyền nước, Cố An Hảo, thật muốn bóp chết em.”

An Hảo là bệnh nhân, khó chịu muốn chết rồi, cảm giác tệ hại, vì thế đánh bạo nghễnh cổ nhìn Tả Hàn Thành: “Vậy anh tới bóp đi, cổ đây này, anh nhanh qua bóp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.