Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 98: Chương 98: Cái này có thể mở miệng được sao? (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hàn Như không hiểu sao nhưng người tên Tả Hàn Thành này hình như trước kia ba đã từng đề cập.

Mà giống như Hàn gia còn có ý định leo lên người ta, nhưng Hàn Như mới 18 tuổi, làm sao để ý được nhiều đến thế, chỉ không cam lòng nói: “Mặc kệ, con bị Cố An Hảo làm cho bị thương, hiện tại ở trong bệnh viện là nó làm hại, ba không thể không ra mặt giúp con.”

Ba Hàn bất đắc dĩ, thấy Tả Hàn Thành đang cúi đầu nói gì đó với Cố An Hảo, hình như có quan hệ không ít với Cố An Hảo, càng không dám đắc tội, chỉ có thể cười nói: “Không nghĩ tới hai đứa bé đánh nhau sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng mà hiện tại con gái đã không có việc gì rồi, Hàn gia sẽ không truy cứu, có thể gặp Tả tiên sinh ở đây đúng là duyên phận.”

Tả Hàn Thành nhìn thoáng qua ba Hàn: “Nếu Hàn tiên sinh đã có thái độ như vậy rồi, Tả mỗ cũng không truy cứu chuyện vừa nãy hai đứa trẻ gây gổ. Hàn Như là con gái ông, đề nghị ông lúc nào cũng phải chú ý đến nhân phận con gái mình, chú trọng học tập mà lại xem nhẹ đạo đức, không thể để cô ấy giỏi toàn diện thì ông đúng là người ba thất trách.”

Ba Hàn cực kì xấu hổ gật đầu.

An Hảo cũng không muốn phát sinh tranh chấp ở bệnh viện với Hàn Như, hiện tại cô không có sức lực gì, vô cùng khó chịu, không muốn ở lại đấy chịu khổ thêm nữa, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ kéo tay áo Tả Hàn Thành, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn về, không muốn ở lại đây nữa.”

Tả Hàn Thành ôm sau lưng cô, tay kia nhấn cửa thang máy, 1 phút sau đưa Cố An Hảo vào thang máy không nói thêm một lời nào với ba Hàn.

Nhưng vừa nãy hành động của Tả Hàn Thành, ba Hàn và Hàn Như đều nhìn thấy.

Hàn Như há hốc miệng thở dốc: “Vùa rồi.... cái người gọi là Tả.... Tả gì đó... anh ta vừa ôm eo sao? Người như Cố An Hảo mà cũng có đàn ông muốn nó sao?”

Ba Hàn nhíu mày, sắc mặt trầm trọng nhìn con gái ở sau lưng.

Xem ra bọn họ trêu chọc người không nên rồi... chỉ mong chuyện này cứ thế thôi, sau này đừng để xảy ra chuyện gì mới tốt... Nếu không thì Tả Hàn Thành này không phải là nhân vật dễ đắc tội...

............

Cố An Hảo đứng trong phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng đó rất lâu. lúc xoay người lại liền thấy Tả Hàn Thành cũng đứng đó.

Cô kinh ngạc nhìn: “Hôm nay anh không tới công ty sao? Không phải lúc nãy tôi đã nói tôi ở đây sẽ về trường học luôn sao? Sao anh còn đứng ở đây...”

Chỉ thấy Tả Hàn Thành dứng cách đó mấy mét, lúc cô quay đầu thì ánh mắt anh trầm xuống, như là cô đứng ở đây bao lâu thì anh đứng ở đó bấy lâu.

Trong lòng An Hảo kinh ngạc, nghĩ tới vuawfnayfx mình và Hàn Như gây gổ, thep phản xạ cảm thấy Tả Hàn Thành vì cô không ngừng gây chuyện mà muốn dạy dỗ cô vài câu.

Vì thế cô để tay sau lưng không được tự nhiên nói: “Hôm nay tôi và Hàn Như gặp nhau ở bệnh viện, không nghĩ tới lại gây gỗ với cô ta, nhưng vừa nãy tôi...”

“Sau khi phát sinh chuyện gì, nên làm không phải là giải thích cho mình, nếu em không sai thì không cần cúi đầu.” Tả Hàn Thành lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không định chất vấn em.”

An Hảo trực tiếp im lặng, ngẩng đầu lên mới nói: “Vậy sao anh... còn chưa đi?”

Vừa nãy không phải anh nhận được điện thoại của công ty, không phải công ty có việc để anh qua sao?

“Vừa rồi nghĩ cái gì?” Tả Hàn Thành nói.

Hình như đây là lần đầu tiên anh trực tiếp hỏi tâm sự của cô, cứ thế đứng ở nơi đầy mùi sát trùng.

“Không có gì.” An Hảo mím môi: “Vùa rồi ầm ĩ với Hàn Như vài câu, trong lòng không thoải mái, cho nên đứng đây để bình tĩnh một chút, tôi không nghĩ gì cả.”

Sau khi nói xong, Tả Hàn Thành vẫn không nói gì, An Hảo giằng co hồi lâu mới ngước mắt lên, nhìn thấy anh vẫn một mực nhìn cô.

Thật ra thì An Hảo không muốn cởi bỏ vết thương cho người khác nhìn, nếu không phải lần đó vì chuyện của Dịch Trạch Dương mà bị anh ép hỏi, nếu không phải Tả Hàn Thành điều tra cô thì cô tình nguyện ở trước mặt anh vẫn là Cố An Hảo không tim không phổi.

Bị người khác nhìn thấu, cảm giác thật không tốt.

An Hảo không thích sắm vai yếu đuối.

Nhưng đối mặt với ánh mắ trầm trầm của Tả Hàn Thành, bỗng nhiên cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có gì đâu, chỉ là bỗng nhiên hâm mộ Hàn Như, mặc kệ cô ta bị nuông chiều thế nào đều có ba cô ta dạy cho cô ta làm thế nào vào lúc nào, không nên làm thế nào vào lúc nào, cho dù ba cô ta nghiêm khắc, nhưng đều là biểu hiện thương yêu cô ta.”

An Hảo nói xong bỗng nhiên nở nụ cười, là nụ cười chua xót nói: “Dù sao được ba thương yêu và nghiêm khắc dạy dỗ, cảm giác đó tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Trước kia ở Dịch gia, chú Dịch đối tốt với tôi nhưng vì tôi chỉ là con của vợ ông ấy, cho nên ông ấy khách khí hơn nhiều, sau đó tới Cố gia...”

Nói đến đây cô lại cười: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây học tập nhiều quá, đầu óc hết linh hoạt mới như vậy, nghĩ tới chuyện này tôi chỉ cần yên tĩnh là tốt thôi...”

Bỗng nhiên lỗ mũi ngửi được mùi hương trên người Tả Hàn Thành, cô sửng sốt, cả người ở trong ngực anh, tay anh đặt lên đầu cô, ấn đầu cô vào ngực anh, bàn ay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

An Hảo vốn đang xúc động vì tháy được tình cảm ba con Hàn Như, cũng không cảm thấy bi ai vì bản thân.

Cô đã sớm đá hai chữ bi ai đi thật xa rồi, cô thà sống thành một người không ra người còn hơn là sống mà cả ngày kêu khổ muốn người ta đồng tình.

Nhưng mà lúc này cô thật sự muốn khóc.

Đôi mắt ê ảm chua xót.

An Hảo không kháng cự, cũng không lùi khỏi lồng ngực Tả Hàn Thành, chỉ bỗng nhiên không nỡ từ chối cái ôm ấp áp vì mình, ấm áp như thế.

Cô không biết nữ sinh như cô còn có được Tả Hàn Thành này bao lâu, không biết còn được ôm như vậy bao nhiêu lần.

Vì thế cô nhắm mắt, ngoan ngoãn chôn mặt trức ngực anh, cuối cùng cô vẫn không khóc, chỉ tham lam hít vào mùi hương trên người anh, vươn tay chủ động ôm eo anh.

Lúc hai người ôm nhau, bỗng nhiên An Hảo ở trong lòng anh rầu rĩ: “Tả Hàn Thành, sao anh lại kiên nhẫn với tôi như vậy? Loại người như toi mà anh cũng chịu được, tôi còn tưởng rằng anh ghét bỏ tôi.”

Tả Hàn Thành không trả lời, chỉ yên lặng ôm cô vào ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.