Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 92: Chương 92: Cái này cũng có thể ăn được? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Giống như ngày ở trong hộp đêm đó anh hôn môi cô, giống như ngày hôm sau anh nói anh bắt đầu đối có hứng thú với cô.

Giống như ngày hôm qua anh lại chịu thiệt ăn mì gói với cô ở trong căng tin, giống như lúc sáng nay anh hôn cô, anh khàn giọng nói ở bên tai cô, tất cả đều đã vượt qua khỏi sự mong đợi của anh.

Đầu óc của An Hảo rối bời, tất cả đều liên quan tới Tả Hàn Thành, thiếu chút nữa là cô ngồi quá trạm xe. Lúc nhìn thấy trạm xe, cô vội vàng đứng dậy xuống xe, vội vả chạy về phía trường học.

Hôm nay cô không nhìn thấy chiếc xe của Dịch Trạch Dương đỗ ở cổng trường học giống như thường ngày, cô phát giác ra có điều khác thường nhưng cố gắng lờ đi, lúc xoay người thì chợt nhìn thấy Dịch Trạch Dương cầm hồ sơ và mấy văn kiện đi ra khỏi trường học.

Lúc Dịch Trạch Dương đi ra, một tay cầm mấy thứ đó, một tay khác cầm điện thoại di động, dường như là đang nghe điện thoại.

An Hảo nghiêng người vọt sang một góc tối bên cạnh, thừa dịp lúc Dịch Trạch Dương vừa đi vừa nghe điện thoại không chú ý tới chỗ này, thì cô len lén nhìn về phía bên kia.

Đến khi Dịch Trạch Dương đến cạnh một chiếc xe đang đỗ ở cổng trường khác, đó là một chiếc xe thương vụ, nhìn biển số xe kia cũng biết là xe chuyên dụng của quản lý cấp cao của tập đoàn Dịch thị, đến khi chiếc xe kia đi xa, An Hảo mới từ trong góc đi ra.

Hôm nay Dịch Trạch Dương không lái xe tới cao trung A, sau khi ra khỏi đây thì trực tiếp lên xe của tập đoàn Dịch thị.

Anh ta làm giáo sư thỉnh giảng ở cao trung A này chưa đến một tháng mà đã nghỉ rồi sao?

Những hồ sơ và văn kiện mà vừa nãy anh ta cầm ra chính là những văn kiện mà anh ta đã sử dụng trong một tháng qua?

Tầm mắt của An Hảo dõi theo chiếc xe đi càng lúc càng xa kia, đến khi nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ học cô mới vội vã đi vào.

Hiệu trưởng đúng là người biết giữ lời, nhân thời gian An Hảo nghỉ ngơi và tự học trong giờ học, ông gọi cô tới phòng hiệu trưởng, tìm hai giáo viên có năng lực giỏi nhất trong trường học chuyên môn dạy kèm cho cô.

Bây giờ An Hảo muốn có thành tích cao, nên tất nhiên là cô không cự tuyệt. Tuy nhiên, vì vậy mà bây giờ cô đặc biệt bận rộn.

Gần đây, Thần Thần và Hoàng A Mao cũng bị lây nhiễm tinh thần học tập của cô, hiếm khi không cúp cua cả ngày, mà theo chân An Hảo cùng ngây ngô ở trong phòng học, ngoan ngoãn đọc sách.

Buổi trưa An Hảo ăn cơm trưa, rồi trở về phòng ngủ tự học bài, Thần Thần và Hoàng A Mao vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cô.

“An Hảo, cậu đừng nghiêm túc như vậy chứ. Lúc trước, cậu nói muốn đạt được thành tích cao là do đánh cuộc với người khác, Bây giờ cậu liều mạng học như vậy cũng chỉ bởi vì không phục lời khiêu khích ngày đó của Hàn Như. Còn mười chín ngày nữa là đến ngày thi, cậu tạm thời nhồi nhét bài vở như vậy cũng quá tội cho bản thân mình đấy.”

An Hảo vừa làm bài vừa thuận miệng nói: “Cậu và Thần Thần đọc tiểu thuyết, một ngày có thể đọc được mấy quyển? Mặc dù chương trình học của ba năm trung học phổ thông rất nhiều, nhưng cộng lại cũng chỉ bằng mấy chục quyển sách mà thôi, mỗi ngày mình học nhiều hơn, còn có thầy dạy kèm tại nhà giúp mình nữa, mười chín ngày cũng đủ rồi.”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thần Thần và Hoàng A Mao không thể làm gì khác hơn là không quấy rầy cô nữa. Nhưng vẫn là tỉ mỉ lấy đống quà vặt trên bàn học đi, tránh bị chiếm dụng chỗ.

Nhiều lúc An Hảo lấy điện thoại di động ra để luyện nghe tiếng Anh, bị “Quấy rầy” như vậy, hai cô cũng rất là bất đắc dĩ cầm sách tiếng Anh ra học theo.

Trong lúc nhất thời, phòng ngủ tụ họp những côn đồ nổi nhất cao trung A biến thành trụ sở của học bá.

Nếu như dì trông ký túc xá mà nhìn thấy cảnh này, khẳng định là sẽ có cảm giác mặt trời mọc từ phía tây đi.

Liên tục mấy ngày học bổ túc ở trong trường học, buổi tối thì đến học bổ túc ở tập đoàn Thịnh Lăng, rốt cuộc cũng chịu đựng được đến cuối tuần.

Lưu Cảnh Viên bên kia đã được sửa xong từ sáng thứ 6.

Sau khi nhà ở Lưu Cảnh Viên đã được quét dọn sạch sẽ, An Hảo cảm thấy cần phải gọi Tả Hàn Thành trở về nhà mới sửa chữa ăn một bữa cơm.

Đặc biệt là, sau khi cô ngắm nhìn một vòng tầng hai đã được sửa chữa xong, thì cô thực sự không đợi được mà muốn trực tiếp vào ở, nhưng mà mùi formaldehyde ở trong nhà mới sửa lại khiến cô đau đầu.

Sau khi lên mạng tìm kiếm thông tin, cô quyết định liên lạc với một công ty chuyên nghiệp chuyên xử lý formaldehyde để rút ngắn thời gian chờ đợi, thuận tiện còn chuẩn bị một đống đồ nội thất để đặt ở các ngõ ngách trong nhà.

********************

Tả Hàn Thành vừa mới rời khỏi sở xây dựng của thành phố, sau khi anh ra khỏi trụ sở sở xây dựng của thành phố thì nhận được điện thoại của Cố An Hảo.

Mạc Bạch ở bên cạnh kiểm tra tài liệu vừa mới mang ra ngoài, anh nâng mắt nhìn lên thì thấy, sau khi Tả Hàn Thành đang đi ở phía trước nhận điện thoại thì nhìn thời gian, không khỏi hỏi: “Tả Tổng, buổi tối có lịch trình?”

“Ừ.” Tả Hàn Thành trả lời: “Nhà ở Lưu Cảnh Viên đã được Cố An Hảo dọn mấy ngày nay, bây giờ hoàn thành, cô ấy muốn tôi về xem.”

“Vậy những lịch trình ở công ty bên kia vào tối nay mà tôi đã thông báo tạm thời trì hoãn?” Mạc Bạch hỏi.

“Hoãn lại đi, cô nhóc này đang rất hưng phấn, nếu như không đi trở về thì có lẽ sẽ quét sạch hưng phấn của cô ấy .” Tả Hàn Thành nhàn nhạt nhướn mày.

Hai người đi về phía bãi đậu xe của sở xây dựng thành phố. Lúc Tả Hàn Thành lên xe, Mạc Bạch cũng lên xe theo, đồng thời cầm lên một tập tài liệu ở ghế phụ.

Mạc Bạch hơi do dự, rồi nói: “Ít ngày trước, Cố tiểu thư nói với anh lý do cô ấy đánh nhau với bạn học, nói đến chuyện bạn học của cô ấy và Cố Thi Thi lấy chuyện mẹ của cô ấy để nhục mạ cô ấy. Tôi đã lại liên lạc với Winnall tiên sinh lần nữa, không nghĩ tới anh ta lại hành động nhanh như vậy, vừa mới trở về nước mấy ngày đã điều tra rõ thân thế của Cố tiểu thư cũng như hàng loạt tình huống có liên quan tới cô ấy.”

Nghe Mạc Bạch nói như vậy, Tả Hàn Thành chuyển mắt nhìn về phía anh ta.

Mạc Bạch đưa kẹp tài liệu trong tay về phía sau: “Tả Tổng, đây chính là tài liệu của Cố tiểu thư mà Winnall tiên sinh đã điều tra được. Tôi vốn nên giao cho anh từ sáng nay nên, nhưng vì chuyện ở tòa thị chính bên này tương đối khẩn cấp, nên tôi vẫn để ở trong xe.”

Sau khi Mạc Bạch nhận được tài liệu về Cố An Hảo, thì anh mới kinh ngạc phát hiện ra, hai tháng trước Cố An Hảo đã gả cho Tả Tổng.

Nếu như Winnall không giỏi về phương diện trinh thám và điều tra người, thì Tả Hàn Thành cũng sẽ không tìm Winnall điều tra chuyện của Cố An Hảo.

Nhưng Winnall xuất thần nhập hóa đến nỗi tra xét được cả thông tin Cố An Hảo có gia đình, thậm chí Tả Tổng lại chính là chồng của Cố An Hảo.

Đây chính là điều mà Mạc Bạch hoàn toàn không nghĩ tới. Đến bây giờ anh mới đột nhiên nghĩ đến, không biết chuyện mình giới thiệu Tần Phong tới dạy kèm cho An Hảo có chọc giận Tả Tổng hay không.

Mặc dù, gần đây Tả Tổng không bày sắc mặt với anh. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình tìm một người đàn ông để dạy kèm An Hảo tại nhà, thì trong nháy mắt trái tim của Mạc Bạch lại như bị treo lên, anh cảm thấy đây là quyết định ngu xuẩn nhất trong nhiều năm công tác của anh

Tả Hàn Thành nhận lấy kẹp tài liệu, tài xế đã lái xe, Mạc Bạch cũng không nhiều lời nữa.

Anh mở trang thứ nhất của kẹp tài liệu ra, phía trên đều là ảnh của Cố An Hảo từ lúc còn đi nhà trẻ cho đến bây giờ.

Qua bức ảnh anh có thể thấy, hồi nhỏ An Hảo có một đôi mắt to tròn, từ nhỏ cô luôn để tóc dài, mẹ An Bình của cô thương yêu cô như nàng công chúa nhỏ vậy, mỗi ngày đều thay đổi một kiểu tóc khác nhau. Trong hình, từ nhỏ An Hảo chính là đứa trẻ thích cười.

Thậm chí còn có mấy tấm hình, là ảnh An Hảo nũng nịu để Dịch Trạch Dương cõng cô ấy, nhìn vẻ mặt khi cô ấy ở chung với Dịch Trạch Dương rất hớn hở, giống như là đã thâu trọn niềm hạnh phúc trong toàn thế giới vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.