Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 94: Chương 94: Cái này cũng có thể ăn được? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cuối cùng, Tả Hàn Thành dứt khoát đi vào.

Trong khoảng khắc khi anh vừa mở cửa kia, mùi vị xông vào mũi khiến cho lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy đường vào nhà hết sức khó khăn.

Mà cái người đầu têu Cố An Hảo kia, trên mặt đang đeo ít nhất là 4-5 chiếc khẩu trang, cô đang đứng ở trước cửa sổ cố gắng vươn dài cổ ra ngoài hít thở không khí trong lành, tựa như đã sắp nghẹt thở.

Mùi vị trong phòng vừa nồng đậm mà lại khó ngửi, Tả Hàn Thành bị hun đến đau cả đầu.

“Khụ… anh đã về rồi à?”

An Hảo nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu thấy Tả Hàn Thành với sắc mặt khó coi đứng ở cửa, rõ ràng là mùi vị trong phòng khiến cho anh chùn bước không dám đi vào.

Cô vội vàng xoay người lại, trên mặt đeo đến bốn cái khẩu trang mà vẫn cảm thấy bị hun đến khó chịu: “Bên trong đã thành thế này rồi, nếu anh cảm thấy mùi này thực sự quá khó ngửi, thì tối hôm nay chúng ta vẫn đổi chỗ khác đi, có lẽ không thể ở đây hôm nay được.”

“Em đang làm gì vậy?” Tả Hàn Thành nhìn bên trong một vòng, anh nhận ra là mùi vị này tản ra từ trong phòng bếp.

“Tôi làm món sầu riêng.” An Hảo chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô (số) tội.

“Nấu sầu riêng???” sắc mặt của Tả Hàn Thành đen kịt trong giây lát: “Cố An Hảo, có phải gần đây em học thêm nhiều quá nên đầu óc bị chập mạch rồi không? “

“…” An Hảo giật giật khóe miệng: “Tôi cũng không nghĩ đến là cái mùi này lại có thể kinh khủng như vậy, có được không?”

Tả Hàn Thành sậm mặt lại đi vào, anh cố nhịn cái mùi đó đi vào phòng bếp, nhìn thấy vật trong nồi, tiến lên tắt bếp ga đi, đồng thời lấy sầu riêng trong nồi ra, ném vào trong túi rác, nhấc túi xoay người rời đi.

An Hảo không ngăn cản anh, bởi vì cô cũng đã bị hun đến hỏng cả mũi rồi, không biết làm như vậy có thật hữu dụng hay không.

Xem ra không nên tùy tiện tin tưởng mấy lời khuyên trên mạng.

Cô bóp lỗ mũi đi ra ngoài theo, lúc này mới phát hiện là đã có không ít hàng xóm đang đứng ở bên ngoài dáo dác nhìn về phía bên này.

Sắc mặt của Tả Hàn Thành cực kỳ cực kỳ khó coi, anh xách túi đi ra bên ngoài, ném vào thùng rác.

An Hảo đi ra bên ngoài liên tục cúi đầu với mấy hàng xóm đang đứng kia: “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi ở nấu sầu riêng, không nghĩ là cái mùi này lại có thể khiến cho mọi người hiểu lầm như vậy, xin mọi người đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là nấy sầu riêng mà thôi. “

Mấy hàng xóm im lặng nhìn cô, lúc bọn họ vừa mới nhìn thấy cái túi sầu riêng trong tay Tả Hàn Thành, bọn họ còn cảm thấy sẽ không có ai bị rút não đến nỗi nấu cái vật kia, kết quả lại là thật…

Ngại mặt mũi của Tả Hàn Thành, nên đám người đó đều không dám oán trách thêm một câu nào nữa, chỉ tùy tiện trò chuyện mấy câu rồi tản đi.

Thế nhưng, mấy hàng xóm vừa trở về nhà đã lập tức lái xe đi, rõ ràng là tối hôm nay không thể ở Lưu Cảnh Viên được, ít nhất thì đến sáng mai cái mùi này mới bay hết.

Sau chuyện này, An Hảo cũng không có dũng khí bước vào trong nhà nữa, cô chỉ đứng ở cửa nhìn sắc mặt khó coi của Tả Hàn Thành, lúng túng nói: “Tôi lên trên mạng tra được, bọn họ nói nấu sầu riêng có thể loại bỏ được mùi formandehyde hiệu quả, nên thử xem thế nào, không nghĩ tới mùi vị sẽ như vậy…”

Bây giờ, cho dù có người nói cô vừa mới nấu ‘phân’, có lẽ An Hảo cũng sẽ thầm chấp nhận.

Nhưng mà, cô không mong muốn mình mất mặt ở trước mặt Tả Hàn Thành như vậy.

Tả Hàn Thành nâng tay lên xoa xoa mi tâm: “Cố An Hảo, em không phải là con nít, muốn loại bỏ mùi Lưu Cảnh Viên thì có thể trực tiếp tìm công ty dọn dẹp chuyên nghiệp, điều thông thường này cũng cần tôi nói cho em biết sao? “

“Tôi đã liên lạc với mấy công ty kiểu đó à, nhưng mà tôi nóng lòng mà, nên muốn thử một số biện pháp xem có loại trừ được mùi đó nhanh hơn không, như vậy thì có thể vào ở nhanh hơn rồi.”

An Hảo cúi thấp đầu, làm dáng vẻ con nít biết lỗi.

Căn hộ này của Tả Hàn Thành tuyệt đối đắt nhất nhì thành phố A. Hơn nữa, mặc dù tầng một sửa một cách giản lược nhưng lại tuyệt đối tinh xảo. Đây vốn là không gian riêng tư mà anh dùng để nghỉ ngơi thanh tĩnh, bị cô giằng co nửa tháng, sửa lại tầng hai lần nữa, bây giờ hầu hết cả tiểu khu đều bị cái mùi mà cô tạo ra bao trùm rồi.

An Hảo cũng không tìm được từ ngữ để giải thích cho mình, lại thấy trong lòng Tả Hàn Thành đang tức giận, nên cô chỉ có thể khuấy hai tay chung một chỗ: “Sau này tôi sẽ không lên mang tìm kiếm những thứ đó nữa, đều là gạt người.”

Tả Hàn Thành nhíu mày lại, anh nhìn cái dáng vẻ ủy khuất mà thở mạnh cũng không dám của cô, cuối cùng không nói gì với cô nữa: “Đi thu dọn đồ đạc, để chuyện này cho công ty dọn dẹp qua xử lý, chờ mùi này và mùi formandehyde cùng bị loại trừ sạch sẽ thì trở lại.”

“A.” An Hảo ngoan ngoãn gật đầu. Cô xoay người đang muốn đi về lấy đồ, thì cô suy nghĩ, rồi xoay người lại nói: “Thật ra thì, tôi cũng không mang cái gì về, bởi vì quá hưng phấn khi thấy nhà sửa xong rồi, nên hôm nay tôi không mang sách và túi về, định nghỉ ngơi một ngày. Bây giờ tôi không muốn đi vào trong căn phòng này, cũng không cần đi lấy đồ gì cả.”

Tả Hàn Thành mím môi, xoay người trực tiếp lên xe.

An Hảo cũng vội vàng đi lên xe theo, đồng thời tháo khẩu trang xuống, cô chuyển mắt qua, cười híp mắt với anh: “Xin lỗi, hắc, căn nhà tốt như vậy đã bị tôi biến thành… “

“Em không đốt phòng bếp, thì tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.”

Tả Hàn Thành nói một câu rồi trực tiếp quay đầu xe, lái xe ra ngoài Lưu Cảnh Viên.

An Hảo le lưỡi nhìn anh: “Vậy cũng không đến nỗi, ít nhất tôi còn biết nấu mì sợi làm cơm gà xào trứng gì đó, không đến nỗi không biết nấu nướng thứ gì. Chỉ là, cái loại chuyện đốt phòng bếp này, tôi đã từng gây ra hồi 12 tuổi, ahihi.”

Cô vừa nói vừa ngượng ngùng nâng tay lên sờ lỗ mũi, cảm thấy hôm nay cái mũi của mình đã bị hun chết rồi.

Nghe cô nhắc tới chuyện của mình khi còn bé, ánh mắt của Tả Hàn Thành hòa hoãn hơn rất nhiều, cuối cùng anh cũng không nói gì nhiều. Sau khi lái xe ra khỏi Lưu Cảnh Viên, thì đi về phía khách sạn gần đó.

Không nghĩ tới nhà mới vừa sửa xong, kết quả lại lưu lạc tới mức phải ở khách sạn.

Sau khi Tả Hàn Thành thuê phòng, hai người ở trong thang máy, An Hảo ai oán nói: “Không phải mọi người đều nói thỏ khôn thì có ba hang sao, đáng lẽ anh phải có rất nhiều bất động sản chứ? Sao anh là tổng tài mà chỉ có mỗi căn hộ ở Lưu Cảnh Viên thôi vậy. “

“Ở nước Mỹ có không ít chỗ ở. Năm năm qua, sau khi về nước tôi vẫn luôn dồn lực để phát triển công ty ổn định ở Châu Á, cho nên bình thường đều ở công ty, hoặc là thỉnh thoảng trở về Lưu Cảnh Viên. Em cho là tôi có thời gian đi ra ngoài chọn nhà?”

Tả Hàn Thành không lạnh không nóng liếc nhìn cô: “Em còn không biết xấu hổ than phiền?”

An Hảo giật giật mí mắt: “Không phải là tôi than phiền. Tôi đều dựa vào những tình tiết trong tiểu thuyết tổng giám đốc để nói. Đáng lẽ bây giờ anh phải đưa tôi đến tòa biệt thự có vườn hoa to, sau đó thì quản gia và người giúp việc đứng thành hai hàng trong biệt thự, cung kính cúi đầu gọi anh hai tiếng thiếu gia, sau đó anh giới thiệu cho bọn họ biết sau này tôi sẽ là Thiếu phu nhân ở cái nhà này, rồi sau này sẽ để tôi ở đó…”

An Hảo vừa nói vừa hừ bất mãn: “Ai biết lại là chạy tới khách sạn cơ chứ.”

Tả Hàn Thành liếc nhìn cô: “Em cho là mình sinh ra trong truyện cổ tích hả?”

“Tổng giám đốc mà, không phải cuộc sống của tổng tài đều như vậy sao, tùy tùy tiện tiện là có thể mua mấy triệu cái máy bay cho vợ mình làm đồ chơi ấy.” An Hảo tiếp tục mơ tưởng.

Thật ra thì, không phải là cô bất mãn khi phải ở trong khách sạn, mà cô chỉ bất mãn vì Tả Hàn Thành thuê có mỗi một căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.