Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“...!!!” Cố An Hảo lập tức quay đầu trừng lớn mắt nhìn anh: “Gì cơ?!”
Con mẹ nó đúng là đau trứng mà! Cô không nghe lầm đấy chứ!
Tả Hàn Thành liếc qua người cô, tựa như không tìm ra trong mắt cô là sự khó tin và tín hiệu chống cự, giả bộ bày ra gương mặt sóng êm gió lặng mà nói với cô: “Còn nữa, trình độ giảng dạy của Tần Phong ra sao cần phải kiểm tra lại, tạm thời em cứ học đi đã, nhỡ kĩ mỗi ngày sau khi tan học, đúng giờ mang theo thầy Tần của em đến phòng làm việc tôi báo cáo với tôi.”
“Tả Hàn Thành! Anh...”
Suýt chút nữa là Cố An Hảo ném luôn cái cốc trong tay xuống đất, kết quả cơn tức giận mới được bung dù, thì chạm đến ánh mắt thờ ơ trong con ngươi đen lánh của anh, bất thình lình cô rùng mình một cái.
Suy nghĩ lại tình huống lúc này của mình, suy nghĩ tiếp chỉ là địa điểm học thêm dời từ Lưu Cảnh Viên sang văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng mà thôi, cô cũng chả mất đi tẹo thịt nào.
Chỉ có thể, nhịn!
“Ok, nếu như anh thích việc mỗi ngày tôi lượn lờ trước mắt anh như một cái gai, tôi cũng chẳng có gì phải bận tâm, cũng chỉ mà một tập đoàn Thịnh Lăng trong truyền thuyết thôi mà! Who sợ who!”
Cố An Hảo bực bội cầm lấy cái cốc, Tả Hàn Thành ngồi ở bên trái cô đáy mắt ngập tràn hứng thú như có như không cười một cái, ánh mắt cũng đảo từ người lướt qua cái cốc.
Thời điểm mắt anh lướt qua cái cốc, âm thanh rắc rắc vang lên, biểu lộ ý tứ chính là bà cô đây đang giận, cực kì tức giận.
Nhịn, phải nhịn! Nhẫn tự trên đầu một cây đao(*)!
(*) 忍: Là chữ “Nhẫn”, được ghép từ hai chữ “Đao” (‘刀: bộ Đao) nằm ở trên, và chữ “Tâm” (‘心’: bộ Tâm [tức là tim]) nằm ở dưới. Câu này có nghĩa: Nếu cố gắng nhẫn nhịn thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu mình trước tiên. Nôm na, Cố An Hảo bảo cô cần phải “nhịn”, nếu không sẽ bị anh “thịt.”
Tả Hàn Thành, người đàn ông này, tuyệt đối là người thứ hai xếp thứ hai trong danh sách những người mà cô cô muốn tự tay xé xác, đứng sau Cố Thi Thi.
...
Những người khác phải nghĩ đến nát óc mới có thể bước vào tập đoàn Thịnh Lăng. Vào tập đoàn Thịnh Lăng, là để làm việc, bước vào được Thịnh Lăng cũng tương đương với việc bắt được chén vàng, là giấc mơ mà người người tha thiết.
Chỉ có duy nhất Cố An Hảo lần đầu tiên bước vào tập đoàn Thịnh Lăng, là để học thêm!
Đổi lại thì ai có thể chịu đựng được chuyện này đây!
Đứng ở cửa lớn của trụ sở Thịnh Lăng, Tần Phong bày ra bộ mặt sùng bái nhìn tòa cao ốc khiến người người ai cũng phải ngước nhìn, rất muốn tiến vào quan sát rốt cuộc tập đoàn Thịnh Lăng trong truyền thuyết đến tột cùng là có dáng hình gì.
Chỉ có duy nhất Cố An Hảo đứng trước cửa lớn, ngước nhìn tòa cao ốc, nhìn phải nhịn, không nhịn cũng phải nhịn.
Ai bảo cô đã chết trong tay Tả Hàn Thành cơ chứ, ai bảo hiện tại anh chính là cơm cha áo mẹ của cô kia chứ, bằng danh nghĩa một ông chồng, thậm chí còn được xem như là một nửa người giám hộ của cô!
Hiện tại đồng hồ đã điểm ở vạch sáu giờ tối, một số nhân viên cấp cao của phòng ban riêng biệt lục tục đi ra bên ngoài, số lượng xe đỗ ở bãi đậu cũng giảm đi phần ít, tuy nhiên mỗi một tầng lầu bên trong tòa cao ốc đều được chưng điện sáng choang, đặc biệt là trên tầng cao nhất, vị trí bên trong văn phòng tổng giám đốc, đèn đuốc càng được thắp đến sáng tỏ.
Trước khi tới, Cố An Hảo đã nhắn tin cho anh, xác định là anh thật sự muốn cô đến văn phòng của anh để học thêm, tuy nhiên tin nhắn đã gởi đi từ nửa giờ trước vẫn chưa được rep lại, vừa nãy gọi điện cho anh cũng không có ai bắt mắt, nên chỉ còn cách gọi điện thoại cho Mạc Bạch.
Mạc Bạch nói Tả Hàn Thành đang ở trong phòng riêng đàm phán vấn đề hùn vốn cùng với một nhóm người vừa đáp máy bay từ Mỹ sang, di động để lại ở văn phòng không đem theo.
Có điều Mạc Bạch cũng đã sắp xếp cho cô đi vào thang máy chuyên dụng, một đường duy nhất có thể tới thẳng tầng cao nhất của tòa cao ốc, Cố An Hảo cùng với Tần Phong trực tiếp bước vào chiến trường.
Đứng trước cửa chính tập đoàn Thịnh Lăng một lúc lâu, Cố An Hảo liền cầm theo túi của mình và Tần Phong đi vào, mới vừa bước vào đã đụng phải hai lớp cảm ứng của cánh cửa xoay tròn, đại sảnh rộng rãi sáng trưng trước mắt cũng khiến người ta phải lóa mắt.
Tại tầng một của công ty chính là đại sảnh dùng để tiếp đón, xa xỉ một cách tinh tế nên không mang đến cho người khác cảm giác “tôi đang khoe khoang bản thân mình giàu có ra sao”, trái lại có vẻ như rất giống với tính cách của Tả Hàn Thành, khiêm tốn, kín tiếng, nhưng vật nên có đều có, hơn nữa chỉ mới bước vào, đã khiến người ta nhìn ra chế độ quản lí của nơi đây tuyệt đối nghiêm cẩn đồng thời cũng sang trọng đến nỗi nơi đây, không phải ai muốn đến có thể đến.
Còn rộng hơn cả sảnh chờ trong sân bay, làm cho khí thế của Cố An Hảo trong nháy mắt giảm đi phân nửa, thế nhưng Tần Phong ở bên cạnh lại vô cùng cảm khái quan sát phía trong tập đoàn Thịnh Lăng trong truyền thuyết này, trong mắt lấp lánh khát vọng được đặt chân đến nơi này làm việc.
Bởi vì đã được Mạc Bạch sắp xếp qua, do đó khi hai người họ bước vào, có một nhân viên lễ tân dáng dấp đoan trang xinh đẹp đi tới dẫn đường, đưa Cố An Hảo và Tần Phong đi đến thang máy chuyên dụng bên trong còn có hai vị tổng giám đốc phía đối tác, trước khi đi cô lễ tân xinh đẹp kia còn như có như không lơ đãng quay đầu nhìn qua Cố An Hảo và Tần Phong.
Cho đến khi Cố An Hảo và Tần Phong tiến vào trong thang máy, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, ngây lập tức cô nhân viên lễ tân quay đầu đi đến nói nhỏ với một nữ đồng sự: “Cô bé vừa nãy có phải là người thân của Tả tổng hay không? Thư kí Mạc còn trực tiếp ra thông báo dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc nữa chứ, lên thẳng tầng cao nhất đấy, đến tột cùng là có lai lịch ra sao nhỉ?”
“Chưa từng nghe nói bên cạnh Tả tổng lại có một nhân vật lợi hại đến vậy, có điều hình như mình nghe nói Tả tổng còn có một cô em gái, tuổi cùng với cô bé vừa nãy không chênh lệch nhau chứ? Mười tám, mười chín tuổi, thế nhưng cô bé vừa nãy, mình nhớ là Mạc Bạch nói cô ấy họ Cố, bảo chúng ta gọi cô ấy là Cố tiểu thư, vậy thì chắc chắn cô ấy không phải em gái Tả tổng rồi.”
“Không phải em gái Tả tổng nhưng lại có kiểu cách lớn như vậy, khiến cho thư kí Mạc trực tiếp gọi điện cho chúng ta nói phải dùng thang máy chuyên dụng, đúng là hiếu kì về thân phận của cô ấy quá đi mất...”
Bên trong thang máy, Cố An Hảo hoàn toàn không biết sự xuất hiện của cô đã dấy lên một trận tò mò bát quái phía dưới sảnh lễ tân, nhưng đứng trong thang máy, chỉ cần đảo mắt liền có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh mỗi lúc một cao qua tầng kính sạch sẽ trong suốt.
Trụ sở văn phòng tập đoàn Thịnh Lăng được nằm trên con đường thương mại thịnh vượng nhất thành phố A, mấy chục tòa nhà cao chọc trời mọc sát đường nháy mắt một cái đã ở dưới chân, bởi vì là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cho nên lúc đi lên không phải dừng lại, trực tiếp lên đến tầng cao nhất thì, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần; Tần Phong gọi cô một tiếng, cô mới xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi thang máy, nhìn khu tầng chuyên biệt của tổng giám đốc, vẻ mặt của Tần Phong chỉ có thể dùng cụm từ “ước ao cùng kinh diễm” để miêu tả.
Cố An Hảo nhìn về phía trước, tuy rằng lúc trước thời điểm biết được Tả Hàn Thành chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng cũng rất ngạc nhiên, thế nhưng mấy ngày gần đây phần lớn thời gian ở nhà cô đều gặp Tả Hàn Thành, cảm giác giống như anh từ mộng ảo tiến ra đời thực, vì vậy, khi nhìn thấy khu làm việc chuyên biệt được thiết kế dành riêng cho tổng giám đốc, hay qua khung kính thủy tinh nhìn những tòa nhà chọc trời kia rơi xuống dưới chân mình cùng với hết thảy những đồ vật trang trí hay phong cách bày bố tỉ mỉ, cũng không còn gì là lạ nữa.
Đi tiếp vào bên trong, Mạc Bạch “chui” ra từ một hướng khác, sau khi nhìn thấy bọn họ liền tiến lên trước vài bước cười nói: “Cố tiểu thư, Tần Phong, trước đó Tả tổng đã thông báo, nếu như Cố tiểu thư cùng cậu đến đây, sẽ để tôi sắp xếp một gian nghỉ trong phòng làm việc của anh ấy cho hai người dùng, mời đi theo tôi.”
Cố An Hảo gật đầu, dù sao Mạc Bạch cũng là tiền bối của Tần Phong, ôn hòa gật đầu rất bình tĩnh đi theo anh ta, Cố An Hảo cũng chỉ còn cách đi theo, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn nhìn ra xung quanh một chút.
Học thêm ở nơi như thế này, đây là Tả Hàn Thành thật sự muốn bức chết cô sao...