Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hôm nào gọi cho ông chủ quán bar đưa giấy kí nhận tiền tới chỗ tôi, em không cần tới.”
Nhất thời An Hảo cười miễn cưỡng: “Như vậy sao được, ông chủ vẫn cực kì chiếu cố tôi, bỗng nhiên tôi từ chức không làm nữa thì cũng phải tự mình tới một chuyến chứ?...”
“Lại nói thêm một câu vô nghĩa nữa liền chép thêm 5 lần.” Tả Hàn Thành vẫn như cũ không thèm quay đầu, âm thanh lạnh lùng không hề có nhiệt độ.
An Hảo lập tức nghẹn họng, hung tợn trừng bóng lưng anh, dù biết mình duối lý nhưng vậy là quá hành hạ rồi.
Bỗng nhiên cô xoay người lấy bản sao chép ra ném vào người Tả Hàn Thành.
Anh nhận lấy bản chép miễn cưỡng nhưng chữ viết tiếng Anh xem như đẹp đẽ lại nhìn cô, An Hảo nhắm mắt hếch cằm: “Chép một lần thôi, tay tôi mỏi muốn chết nhưng không còn là của mình nữa rồi, anh đổi phương thức khác đi.”
Nói xong An Hảo trực tiếp đưa tay ra: “Anh nhìn xem, cổ tay sắp sưng lên rồi, tôi mà chép đủ 20 lần thì không chỉ mặt sưng, cổ tay sưng mà ngay cả xương cổ và bả vai cũng sưng lên.
Hiển nhiên khổ nhục kế đối với Tả Hàn Thành là vô dụng, anh chỉ nhìn cổ tay trắng nõn của cô, ánh mắt lại tập trụng vào bài chép trong tay.
Tuy nói An Hảo chép không tình nguyện, cũng không phải muốn chép thật nhưng chữ tiếng Anh đẹp đẽ như vậy ít nhất xem như qua cửa.
Đủ để chứng minh trước khi cô phóng túng sa đọa thì chữ viết rất đẹp, cũng không phải chút tiền đồ cũng không có.
Thấy anh nhìn kĩ chữ viết của mình, hơn nữa xem cẩn thận, An Hảo không nhịn được trừng anh: “Không phải chứ, chẳng lẽ anh còn muốn kiểm tra từng chữ một?”
Tả Hàn Thành gấp vở lại, đưa mắt nhìn cô: “Muốn đổi phương thức trừng phạt khác?”
Khóe mắt An Hảo căng lên, vốn cho rằng anh nhìn cô chép bài một lần sẽ nhân từ mà buông tha cho cô, không nghĩ tới lại ác độc như vậy.
Cô trừng anh, nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tả Hàn Thành vẫn mặt lạnh nhìn biểu cảm khiêu khích và kêu gào của cô, không nói gì mà mặc cô tự nói.
Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lại không thể thẳng nổi khí thế của anh đành thất bại dừng lại.
An Hảo quay đầu nhìn căn phòng, nhất thời lóe lên ý tưởng: “Tôi dọn nhà có được không? Dùng nước sát trùng giặt khăn lo sạch đồ trong nhà, bảo đảm lau dọn không trừ một chỗ.”
“Hàng ngày đều có công ty dọn dẹp làm, em không cần dành việc với dì lau dọn.”
An Hảo chán nản, lại nhìn nhìn căn phòng, sau đó nhìn máy tính của anh, bỗng nhiên cười tít mắt nói: “Nếu không cần có văn kiện gì cần nhập liệu, tôi đánh chữ giúp anh, phần mềm điện tử tôi đều biết làm.'
“Tôi có thư kí và trợ lý có thể làm chuyên nghiệp gấp em trăm ngàn lần, không cần em nhập liệu.” Tả Hàn Thành ôn hòa nói: “Lại nói, bất cứ văn kiện nào của tập đoàn Thịnh Lăng đều có cơ mật kinh doanh, em không phải nhân viên công ty tôi không có đạo lý nào để em đụng vào những thứ đó.”
An Hảo lại chán nản, bàn tay nhỏ bên người nắm chặt lại, nhịn nhịn, cuối cùng ôm quyết tâm đi tới sau lưng anh, đứng sau ghế sofa vươn tay đặt lên vai anh, dùng sức bóp: “Tôi đấm bóp cho anh.”
Tả Hàn Thành bị cô bóp vai phát đau, giơ tay giữ chặt tay đang muốn xoa bóp cho anh nhưng thực chất là đang hả giận: “Em muốn bóp chết tôi sao?”
An Hảo hất tay anh ra: “Hiện tại tôi mới là châu chấu trong tay anh, anh mới là người có thể bóp chết tôi có được không hả?”
Nghe ra được Cố An Hảo sắp không chịu nổi nữa, sắp bạo phát rồi.
Tả Hàn Thành vẫn như cũ không để ý trạng thái của cô, cầm cuốn vở chép bài của cô lên, chưa nói gì thì An Hảo đã giật lấy.
“Anh ngàn vạn lần đừng bảo tôi chép bài, ngoại trừ chép bài, cái gì tôi cũng có thể làm.” Vẻ mặt của cood dầy anh dũng đột nhiên dừng lại nói thêm một câu: “Còn, còn có cả không tính chuyện hy sinh sắc đẹp.”
Vốn Tả Hàn Thành không có biểu cảm gì, liếc xéo cô một cái: “Em có nhan sắc sao?”
An Hảo bị ánh mắt hoài nghi kia của anh làm cho da mặt căng lên, từ tầm mắt của anh nhìn xuống ngực mình, lại nhìn dáng người và bộ quần áo ngủ trên người.
Cuối cùng ý thức được cô lại bị anh dời đi lực chú ý, lúc này mới giật giật khóe miệng ngước mắt lên nhìn anh.
Nếu cô vì chút tiền giải thưởng mà rước lấy họa, dù sao là chuyện liên quan tới tiền,nếu dùng tiền có thể giải quyết thì cũng không phải để ý tới mấy chuyện này.
Cô dằn lại lòng mình, bỗng nhiên cầm tấm thẻ anh đưa cho, biểu tình ủ đột hai tay cầm đưa cho anh: “Tôi nộp lại thẻ cho anh còn không được sao?”
Ngược lại Tả Hàn Thành không đoán được cô sẽ có 'cốt khí' như vậy, vì không muốn chép sách giáo khóa mà ngay cả tiền sinh hoạt phí duy nhất trước mắt đều đồng ý giao nộp.
“Theo tôi biết, lâu rồi Cố Thiên Minh không đưa tiền học phí và sinh hoạt phí cho em, công việc ở quán bar cũng xin nghỉ, hiện tại nộp thẻ lại, em xác định sao?” Tả Hàn Thành thâm thúy nhướn mày.
Dù sao cô tuyệt đối sẽ không đụng tới tiền của Cố gia, huống hồ tiền của Cố gia không cho nhiều, chỉ đủ đóng tiền học phí. Tạm thời cô không thể quay lại quán bar, dù có quay lại thì chưa chắc ông chủ đã nhận cô.
Tuy cô không muốn thừa nhận sinh hoạt phí tháng sau cô chỉ có thể dựa vào tấm thẻ này nhưng so với chép bài mà nói cô thà một tháng ăn mì ăn liền còn hơn.
Thấy cô vẫn kiên trì đưa thẻ cho anh, Tả Hàn Thành cũng không do dự nữa, đưa tay định nhận lấy.
Nhưng mà vừa chạm tới tấm thẻ muốn cầm lấy thì bõng nhiên cảm thấy An Hảo dùng sức nắm lấy tấm thẻ.
Anh từ từ nhếch môi, trong mắt có chút châm biếm: “Cố An Hảo, không phải rất có cốt khí sao?”
An Hảo bị anh kích, nhất thời buông tay ra, nhanh chóng rút về, trơ mắt nhìn anh ném tấm thẻ trên bàn.
Tả Hàn Thành nhìn cô, cô cúi đầu không nói gì.
Không phải không có tiền thôi sao? Không phải ở trong phòng ngủ ăn mì ăn liền thôi sao? Dù sao cũng không đến nỗi đói chết, tịch thu thì tịch thu, ai cần chứ.
“Em đã thành khẩn chủ động trả lại thẻ tôi đưa cho em, xem như làm ông xã em, không thể để em chịu đói.”
Lúc An Hảo nghe thấy lời này, đôi mắt lóe sáng dấy lên hy vọng thì nghe anh cười nói: “Từ giờ trở đi, sinh hoạt phí mỗi ngày của em là 30 tệ.”
“30 sao?” An Hảo kinh ngạc: “Hiện tại một hộp cơm có thịt ít nhất là 10 tệ, đó là rẻ nhất, mỗi ngày ba bữa thì sẽ chẳng còn lại gì.”