Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô tức giận, đang muốn mắng lên, anh cúi đầu xuống, chính xác đè lên môi đang muốn nói của cô, cô giãy giụa, anh nâng ót cô. Lưỡi chen vào miệng cô tước vũ khí.
“Ưm…!” Trong lòng An Hảo cuồng loạn, hốt hoạng đánh loạn vai anh: “Không… Muốn… Ưm…”
Người đàn ông đè sát cô, cô không ngừng đánh, đánh một lúc, An Hảo chỉ cảm thấy quần áo trên người mình đã bị cởi ra hơn phân nửa.
Từng cái công kích của cô đều bị anh hóa giải, cô giận đến mức trong lúc anh hôn sâu mình, bỗng nhiên cắn mạnh.
Đến khi nếm được mùi máu tanh, An Hảo mới phát hiện mình cắn ác bao nhiêu.
Nhưng cũng may có chút hiệu quả, trong nháy mắt Tả Hàn Thành buông cô ra, cô lập tức xoay đầu tránh tầm mắt và nụ hôn của anh, nghẹn ngào nói: “Tôi từng nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong! Tả Hàn Thành, anh không thể đối với tôi như vậy!”
Ngăn chặn người đàn ông không tiếp tục có ý đồ gì với mình nữa, An Hảo đỏ mắt liều mạng đẩy anh: “Anh mau đứng lên…”
Cô gái dưới người ra sức phản kháng thật ra chính là đốt lửa. Tả Hàn Thành cúi đầu nhìn dáng vẻ mắt cô đỏ lên, mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì cô.
Vốn chỉ trêu chọc cô một chút, kết quả không nghĩ tới anh từ trước đến nay lực khống chế luôn rất mạnh lại bị cô mê hoặc, suýt chút nữa thật sự muốn cô.
An Hảo cho là hôm nay mình thật sự không trốn thoát, dù sao cô là vợ của anh, cô có nghĩa vụ đó, nhưng cô thật sự chưa chuẩn bị… Hơn nữa… Hơn nữa…
Hơn nữa cô còn một lý do giấu sâu ở đáy lòng nhiều năm, một lý do nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô liều mạng cắn môi, cảm giác được người đàn ông vùi đầu vào cổ cô. Hô hấp nóng bỏng phả lên cổ cô, vừa nhột vừa nóng. Khiến cô không biết nên làm gì.
Cho đến khi hô hấp của anh dần bình ổn lại, anh bỗng nhiên đứng lên.
Trên người chợt lạnh, An Hảo theo bản năng kéo quần áo và chăn, co rúc đứng dậy.
Đôi mắt chỉ thấy Tả Hàn Thành hô hấp rối loạn, An Hảo không nghĩ tới anh thế mà sẽ bỏ qua cho mình, vừa co người vừa nhìn bóng người anh ra khỏi phòng ngủ.
Giơ tay lên sờ miệng mình, bên trên còn dính máu của anh…
Nghĩ đến sực lực vừa rồi cô cắn người, An Hảo cũng không khỏi nổi da gà, có phải mình hơi quá mức rồi không?
Nhưng nếu như vừa rồi cô không làm vậy, có lẽ tối nay Tả Hàn Thành thật sẽ biến cô thành phụ nữ chân chính, dù sao vừa rồi lúc anh đứng dậy, mặc dù vẻ mặt không có biến hóa lớn, nhưng cô nhìn thấy tận lực khắc chế và ẩn nhẫn trong mắt anh.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn mặt ngoài phòng ngủ, anh đây là… đi tắm nước lạnh trong truyền thuyết sao?
Đợi Tả Hàn Thành đi ra, An Hảo đã sửa sang quần áo ngủ trên người, rúc vào chăn, chỉ lộ hai mắt và trán, len lén liếc anh.
Thất vết thương trên môi anh hình như không nghiêm trọng lắm, hơn nữa vẻ mặt không tức giận, giống như đã bình tình, cô mới thở phào nhẹ nhõm,cho đến khi anh lên giường, cảm giác được lạnh lẽo bên cạnh, cô không khỏi vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh: “Anh… cái đó… Anh tắm nước lạnh sao?”
Tả Hàn Thành sau khi từ trên người cô dời đi liền không nói lời nào, nghe cô nói, lại cảm giác được tiểu nha đầu kéo ống tay áo anh, cúi đầu liền thấy cô mặt đầy áy náy rúc vào trong chăn nhìn anh.
Vốn vì phát hiện mình vừa thật sự mất khống chế với tiểu nha đầu mà kinh ngạc, nhìn thấy áy náy trong mắt cô và hành động cẩn thận kéo ống tay áo anh, trong nội tâm phảng phất có chút mềm nhũn. Anh cuồi khẽ: “Không sao, đi ngủ.”
Vừa nghe anh nói vậy, trong lòng An Hảo càng áy náy, kéo chăn ra, ngồi dậy, tay chạm lên người anh, rất lạnh.
Vừa rồi anh ở trong phòng tắm lâu như vậy, ít nhất 20 phút, anh tắm nước lạnh 20 phút sao?
Tả Hàn Thành nhướng mày, liếc cô: “Còn muốn khiêu khích tôi?”
An Hảo vội vàng rút tay về: “Không phải, tôi thấy người anh rất lạnh.”
Không biết tại sao mắt anh hơi lạnh lẽo, An Hảo sợ mình lại chạm vào anh, thật sự sẽ chết không có chỗ chôn, cứ bị ăn tươi nuốt sống.
Cô không thể làm gì khác hơn là rúc lại vào chăn: “Vậy tôi không chạm vào anh, nhưng tôi nghe trong TV từng nói, đàn ông tắm nước lạnh lúc này, không tốt cho thân thể….”
“Em xem chương trình lung tung gì?”
“Không, tôi nói càn! Tôi ngủ!”
Thấy chân mày đẹp mắt của anh đã bị cô hành hạ sắp dính vào nhau, An Hảo vội vàng chui vào chăn, che đầu lại.
Rõ ràng lúc đầu rất buồn ngủ, nhưng lúc này làm thế nào cũng không ngủ được, nằm trong chăn, chung quanh đều tối đen, nhưng lỗ tai luôn dựng thẳng nghe động tĩnh của một người khác trên giường.
Đến khi Tả Hàn Thành rốt cuộc vén chăn lên, bỗng nhiên vươn cánh tay dài kéo An Hảo không ngủ yên vào trong ngực, An Hảo cứng đờ: “Tả…”
“Đi ngủ, tôi không chạm vào em.”
Anh ôm cô vào trong ngực, giống như dỗ một con mèo nhỏ vừa bị hù dọa, vỗ vỗ đầu cô.
Giọng anh hơi khàn khàn, trên người không còn lạnh như vừa rồi, An Hảo tựa vào ngực anh, mũi đầy mùi hương trên người anh, đàn ông, sạch sẽ, mát mẽ, thậm chí còn mang theo mùi thơm của sữa tắm.
Thần kinh An Hảo vốn căng thẳng, có lẽ mùi hương trên người anh đặc biệt dễ ngửi, có lẽ cho tới nay chưa từng được người khác ôm vào trong ngực bảo vệ như vậy, An Hảo lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nhưng tựa vào ngực người đàn ông, nghĩ tới vừa rồi anh không cưỡng ép cô, thà đi tắm nước lạnh cũng bỏ qua cho cô, mặc dù cô còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là thanh thuần u mê đến mức không hiểu được những chuyện này.
Vì vậy cô không nhịn được ở trong ngực anh buồn bực hỏi: “Tả Hàn Thành… Rốt cuộc anh tại sao cưới tôi…”
Anh không trả lời, trong không khí lan truyền tiếng hít thở của hai người, nhưng An Hảo cảm thấy anh khó chịu như vậy, không thể nào nhanh chóng ngủ được.
Nên cô tiếp tục lầm bầm: “Hiển nhiên anh không thiếu tiền, nhìn thái độ Hứa gia đối với anh, hình như rất sợ anh, anh chắc cũng không thiếu quyền, cho nên một người như anh, tại sao phải cưới tôi?”