Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 120: Chương 120: Ông xã, em đói (1).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cố An Hảo vừa dứt lời, cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra.

Cô nhanh chóng quay đầu, kết quả lại thấy Tả Hàn Thành cầm vòi sen phun nước về phía cô làm cô sợ hết hồn: “Ah...”

Vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã ướt rồi còn bị anh bắt cóc vào trong phòng tắm, trong nháy mắt cánh cửa lại được anh đóng lại và ấn cô lên đó, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

“Muốn ngủ một mình, có thể!” Đang lúc nhiệt độ phòng tắm tăng dần anh kề ngay vật kia hừng hực nóng bỏng ép chặt lên người cô tại chỗ: “Giúp anh một lần...”

“Ah?” Cố An Hảo ngây người.

Trong cái chớp mắt tiếp theo, anh đã nắm lấy tay cô.

Ngay lập tức môi đã bị anh bắt lấy – trên đó công thành đoạt đất, hoàn toàn không cho cô cơ hội để hít thở, bởi vì quần áo bị xối đến ướt sũng mà tức giận đưa tay lên dùng sức đánh vai anh: “Hay lắm... đúng là khốn kiếp mà...”

...

Cố An Hảo trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, tuy rằng cái giá phải trả là sáng sớm ngày thứ bảy thức dậy tay cô mỏi đến mức muốn giết người.

Cô đi mua một loạt các loại đồ trang trí nhỏ trong nhà, cực kì yêu thích những thứ bé bé xinh xinh, lúc này đang vô cùng ngoan ngoãn, quẹt thẻ Tả Hàn Thành, trái tim nhỏ của cô đã bị tra tấn như vậy, tay lại mỏi như vậy, phải quẹt, quẹt cho đến tái xanh mới thôi!

Hai ngày nay cô đều ở trên lầu hai, ngoài trừ thời gian học thêm cố định vào buổi tối ở bên ngoài, còn lại cơ bản là cô ở trong phòng ngủ của mình nghiên cứu trang trí các loại,...

Thứ hai đi học cũng mang theo một tâm trạng tràn đầy vui vẻ.

Kết quả lại không nghĩ rằng, vừa mới tới trường học, trong này mắt tâm tạng liền down thấy ngay đáy.

Vừa bước vào trường học liền cảm giác được bạn học dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía cô, nhưng lại không giống với cái nhìn khinh miệt.

Thậm chí còn không ít nữ sinh cách đó không xa lén lút quay về phía cô chỉ chỉ chỏ chỏ, như là đang bàn luận cái gì đó.

Cố An Hảo có chút mơ hồ, trực tiếp đi về lớp học.

Trong giờ học, cô đi đến phòng làm việc của lão sư học bổ túc, mãi cho đến khi đi ra mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nghe bọn Tiểu Nhã nói, hôm thứ sáu vừa rồi Cố An Hảo vậy mà được đi tham gia buổi từ thiện liên kết của thành phố đấy...”

“Mình cũng nghe nói, hai ngày nay chuyện này đã truyền khắp trường A chúng ta rồi, hơn nữa con nhỏ đó vậy mà được Tả Hàn Thành đưa đi đấy nhé!”

“Tả Hàn Thành? Thật?”

“Thật, thật chắc cú luôn! Tuy nhiên có người nói là, chuyện về những bức ảnh bị công khai của Tả Hàn Thành đã được bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Thịnh Lăng chèn ép truyền thông, cho nên căn bản không tìm ra một bửc ảnh nào của Tả Hàn Thành có liên quan đến ngày đó trên Internet, nhưng Tiểu Nhã đã lén chụp vài bức, có trong di động của bạn ấy đấy! Chính xác trăm phần trăm!”

“Trời ạ, không phải nửa tháng trước truyền thông nói ra chuyện đứa con gái rơi của Cố thị trưởng, Cố An Hảo vẫn một mực không chịu sao, sao có thể đảo mắt một cái liền biến thành bạn gái của Tả Hàn Thành tập đoàn Thịnh Lăng cơ chứ?”

“Mình đã xem hình trong điện thoại của Tiểu Nhã rồi, là tấm Tả Hàn Thành ôm Cố An Hảo, xem ra rất là quan tâm đến Cố An Hảo, các cậu đoán thử, không phải là Tả tổng vừa ý cái con nhỏ không bình thường Cố An Hảo đó chứ!”

“Sao lại có thể, nó là có chỗ nào giống con gái, cả ngày cứ hệt tên côn đồ cắc ké, một chút mùi vị phụ nữ cũng không có, căn bản không xứng với một nam thần là Tả Hàn Thành có được hay không?”

“Suỵt, cậu be bé cái mồm lại tí, nhỡ mà Cố An Hảo ở gần đây nghe được thì sao? Mình đã nói với cậu, hôm đó chúng ta thấy Cố An Hảo xuất hiện cùng vị kia ở trong căn-tin, hóa ra là Tả Hàn Thành đấy, là mình nhìn thấy bức ảnh trong di động của Tiểu Nhã mới biết!”

“Có thể Tả Hàn Thành và Cố An Hảo là anh em họ hàng gì thì sao?”

“Làm gì có chuyện anh em họ hàng nào lại đi ôm nhau? Coi như Cố An Hảo có không giống con gái đi chăng nữa thì vẫn là con gái mà, trong hình Tả tổng ôm nó rất là thân mật đấy nhé!”

“Trời, nhưng mà ah nam thần của mình ah...”

“Lúc nhìn thấy bức ảnh tim mình cũng vỡ tan tác...”

Cố An Hảo ở cách đó không xa nghe thấy những lời đối thoại này, không nói gì.

Bọn Tiểu Nhã xuất hiện trong phòng tiệc hôm đó? Thậm chí cô còn không quan tâm đến việc này.

Bọn họ còn lén lút chụp hình cô và Tả Hàn Thành, xem ra là không phát tán lên Internet được, cho nên mới ở trong trường học đồn nhảm đủ chuyện về cô.

Cố An Hảo ôm cuốn sách ôn tập trong tay xoay người trở về phòng học, không thèm nhìn đến những ánh mắt đầy hòai nghi của bọn họ đang chằm chằm về phía cô.

Thật vất vả mới có thể chịu đựng đến buổi trưa, trở lại kí túc xá, mới vừa đá tung cửa đi vào liền va ngay tầm mắt giống như đang thẩm vấn của Thần Thần và Hoàng A Mao.

Nhìn thấy ánh mắt hai người bọn họ, khóe miệng Cố An Hảo giật giật, đã biết không thể tránh khỏi.

Khắp nơi trong trường học đều lan truyền những lời nói điên rồ, cuối cùng cũng lọt đến tai hai người bọn họ.

Thần Thần vừa vẽ móng tay vừa lườm cô một phát, Hoàng A Mao một bên ăn hạt dẻ một bên trừng mắt cô, trong lúc đó thì Cố An Hảo đang ngồi giữa hai người bọn họ, cứ như vậy bị họ chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng mới không nói gì thở hắt ra một hơi thật dài.

“Muốn hỏi gì cứ trực tiếp hỏi đi, không cần phải dòm mình lom lom như vậy, hai cậu có nhìn thấy bốn cái lỗ thủng trên người mình không?”

Ngón tay vừa quét móng xong của Thần thần được phóng thích đang một bên, giơ lên thổi phù phù vài cái sau đó liền hung hăn trợn mắt cô: “Khốn kiếp, còn dám giấu bọn mình lâu như vậy, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì với ông chú giám hộ của cậu! Bức ảnh trong di động Tiểu Nhã mình và Hoàng A Mao đều đã nhìn thấy!”

Cố An Hảo bị chọc cười: “Mình giấu hai cậu khi nào, mình đã nói mình và Tả Hàn Thành có quan hệ từ lâu, nhưng là hai người các cậu không chịu tin đấy thôi!”

Lúc này Thần Thần nhìn Hoàng A Mao.

Hình như đúng là có chuyện như thế.

“Có phải cái lần cậu nói cậu đã gả cho Tả Hàn Thành!”

“Đúng vậy, đúng là mình đã gả cho Tả Hàn Thành, vì vậy mình mới nói anh ấy có thể được coi là một trong những người giám hộ của mình, trước giờ mình chưa từng gạt hai cậu.”

Cố An Hảo rất vô tội nháy mắt mấy cái: “Hai cậu cố gắng nhớ lại đi nhé, đã lần nào mình giấu gạt hai cậu chưa? Lần trước mời hai cậu đi uống trà sữa chính là muốn nói với hai người, nhưng cũng là cậu và Hoàng A Mao đều không tin, mình có giải thích cũng vô dụng thôi.”

“...” Thần Thần cứng họng.

“Không phải chứ...” Hoàng A Mao càng khiếp sợ hơn: “Cố An Hảo, cậu ngay cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp vậy sao có thể được kết hôn cơ chứ, còn có Tả Hàn Thành nữa, chuyện đó Tả Hàn Thành có biết không? Anh ấy thật sự là...”

“Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lăng, mình biết.” Cố An Hảo cầm lấy chiếc gối ôm của Thần Thần đang nằm ở trên giường, vô cùng im lặng ngồi giữa hai người bọn họ tiếp nhận thẩm vấn: “Vậy thì sao? Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, không tin hai cậu cứ đến lục trong túi mình đi, có giấy chứng nhận kết hôn ở trong đó đấy.”

Thần Thần và Hoàng A Mao dứt khoát đứng dậy đi đến cạnh chiếc túi của cô, thời điểm nhìn thấy tờ giấy màu hồng ở bên trong, cả hai tức giận lập tức xoay người lại mắng: “Cố An Hảo! Cậu thế mà đã sớm kết hôn, đến một câu nửa chữ cậu cũng không thèm nói với bọn mình, gạt bọn mình lâu như vậy, cậu muốn chứ gì!”

Cố An Hảo giơ tay lên che khuất mặt: “Đừng đừng đừng, đừng dùng nước bọt của các cậu đến dìm chết mình, mình sai rồi, mình thành thật nhận tội, có đáp có hỏi, hỏi cái gì đáp cái đó, ok?”

“Vậy thì còn được.” Thần Thần và Hoàng A Mao xoay người tiếp tục ngồi lại cạnh cô, bày ra một bộ “đầu trâu mặt ngựa” muốn thẩm vấn một con “tiểu quỷ.”

Cố An Hảo cười cười: “Chuyện này, nói ra thì rất dài dòng, mình có thể thú tội từ từ, tuy nhiên hai người các cậu tuyệt đối không đươc nói ra ngoài, nếu như có bất kì một ai biết được chuyện này, mình sẽ lôi đầu hai cậu ra để hỏi!”

Chương 121:Ông xã, em đói (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe đầu đuôi câu chuyện, Thần Thần và Hoàng A Mao cũng không lải nhải bên tai cô nữa mà không ngừng oán giận mắng Cố Thi Thi hèn hạ, Cố phu nhân vô sỉ.

An Hảo chống cằm ngồi trên giường nhìn hai cô, cười lên: “Thật ra thì gả cho Tả Hàn Thành cũng không có gì. Mình chỉ cảm thấy kỳ quái tại sao hai người bọn cậu lại kinh ngạc như vậy... “

“Nói nhảm, đó là đại BOSS của tập đoàn Thịnh Lăng đó, ai mà không kinh ngạc chứ?” Hoàng A Mao quay đầu nói với cô: “Mình nói với cậu nè, Cố An Hảo. Cậu cũng đừng sướng mà chẳng biết đường sướng. Nhất định phải ôm chặt bắp đùi người ta, không được buông tay! Ai nha, trời ạ! Đúng là như mơ vậy!”

“Đúng thế đúng thế! Nếu Tả nam thần có thể dẫn cậu tham dự buổi tiệc quan trọng như vậy chắc chắn cũng có ý với cậu, cậu nhất định phải nắm chặt!”

“Làm sao nắm chặt bây giờ? Mình còn chưa tốt nghiệp cấp ba đấy! Tương lai của mình cũng rất mờ mịt đó...!” Hai tay An Hảo chống cằm.

“Cậu thôi đi! Gả cho một đại BOSS như Tả Hàn Thành, cậu còn mờ mịt cái gì hả? Chắc chắn sẽ có rất nhiều đối tượng muốn nịnh bợ cậu. Cố An Hảo, ngàn vạn lần cậu không được ngu ngốc. Tuy giáo sư Dịch cũng tốt nhưng cậu cũng đã nói rồi đấy, người ta đã đính hôn, còn cậu và Tả Hàn Thành đã kết hôn rồi. Cậu cũng có thể ‘say goodbye’ với giáo sư Dịch được rồi!”

“...Mình không hề có ý gì với thầy ấy. Từ khi Dịch Trạch Dương đính hôn, mình càng không dám nghĩ nhiều!”

Tuy nói như vậy nhưng khi nhắc đến Dịch Trạch Dương thì tâm trạng của An Hảo cũng tệ hơn.

“Này, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu!” Hoàng A Mao trợn mắt nhìn Thần Thần: “Đừng nhắc tới giáo sư Dịch nữa. Bây giờ An Hảo là cô vợ nhỏ của Tả Hàn Thành, cậu nhắc đến giáo sư Dịch làm gì hả?”

Vẻ mặt Thần Thần rất lúng túng 囧 , ngón tay chọc chọc vào bả vai của An Hảo: “Sau này sẽ không nhắc nữa, không nhắc lại nữa đâu...”

An Hảo đẩy tay cô ấy ra: “Thôi đi! Cô mê mẩn người kia như vậy, không đề cập mới lạ đó. Nhưng mà cũng không sao. Đây là ân oán cá nhân giữ mình và Dịch Trạch Dương, cũng là chuyện quá khứ rồi. Thật ra thì nếu muốn cũng có thể để xuống được nhưng vấn đề là thời gian mà thôi!”

“Nhưng mà An Hảo! Tả Hàn Thành là cực phẩm đó, nếu cậu đã lấy được thì nhất định phải giữ lấy, đừng để bay mất!”

“Đúng đúng, nhất định phải giữ chặt! Mình nghe nói năm năm trước tập đoàn mới chuyển từ Mỹ về. Trước kia, Tả Hàn Thành vẫn luôn sống ở Mỹ. An Hảo, trước tiên cậu phải học một điều!”

“Cái gì vậy?” An Hảo cười: “Cái gì quan trọng chứ?”

Vừa nghĩ tới ngày đó Tả Hàn Thành nói hai người thử yêu đương. An Hảo cảm thấy không phải nói đùa. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu. Không biết làm sao giữ được trái tim của ông xã mình.

Dù sao...đây cũng chính là Tả Hàn Thành...

“Tục ngữ đã nói rồi. Muốn nắm được người thì phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó. Cậu hiểu chưa hả?” Hoàng A Mao cũng ngồi xuống bên cạnh An Hảo: “Bắt đầu từ giờ, cậu nên học thêm nấu nướng. Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, sau đó không phải sẽ đến kỳ nghỉ đông sao? Cậu nghe mình đi, tranh thủ thời gian tìm tài liệu, sách nấu ăn. Ít nhất cũng phải nấu được bốn năm món điểm tâm kiểu tay, để giữ được dạ dày của anh ấy!”

“Kiểu Trung cũng được. An Hảo cậu biết làm cái gì?”

“Mình biết nấu mì ăn liền!”

“...”

——

“Tả tổng, sân bay bên kia còn chưa có tin gì!”

“Tả Nguyệt bay từ Los Angeles đến Anh rồi từ London bay về Chicago. Rạng sáng ngày hôm qua mới bay đến Trung Quốc. Có lẽ phải mất hai ngày thì sân bay thành phố S mới có thể phát hiện được tin tức của con bé. Cử người chú ý một chút, đừng để con bé chạy mất!”

Hết giờ làm, Tả Hàn Thành rời công ty, nhận được điện thoại của Mạc Bạch, trầm giọng nói.

“Vâng, tôi sẽ cử người chú ý tin tức của Tả thiếu gia. Nhưng mà Tả tiểu thư bay tới bay lui như vậy có phải muốn né tránh người của Tả gia không ạ?” Mạc Bạch nghi ngờ.

Tả Hàn Thành hạ cửa kính xuống, cùi chỏ chống ở ngoài cửa xe, một tay điều khiển vô lăng, gió lạnh ban đêm thổi tạt qua mặt anh.

Đối mắt đen láy của anh hơi nheo lại nhìn đường. Khi gặp đèn đỏ ở ngã tư, từ từ dừng xe lại, anh mới thở dài: “Ừ, Tả Nguyệt náo loạn đòi bỏ nhà ra đi. Ở Los Angeles bị con bé náo loạn như vậy khiến mọi người ăn không ngon ngủ không yên. Lần này con bé len lút chạy đến Trung Quốc, nếu tôi không tóm được con bé thì chắc cả nhà sẽ về nước tìm nó mà thôi!”

“Tôi hiểu rồi! Để tôi nhắc mọi người giám sát cửa ra vào. Chỉ cần Tả tiểu thư vừa hạ cánh sẽ đưa cô ấy đến thành phố A!” Mạc Bạch nói.

Tả Hàn Thành cúp điện thoại, xoa mi tâm.

Trước khi lái xe về Lưu Cảnh viên lại nhớ tới tối qua Cố An Hảo ồn ào ầm mĩ nói rằng dầu gội trong nhà tắm hết rồi cho nên anh đi đến siêu thị gần bãi đỗ xe.

Vào siêu thị, anh đến khu vực bày dầu gội dầu, nhìn đủ loại dầu gội dầu, lần đầu tiên anh cảm thấy không biết làm thế nào.

Tóc của phụ nữ thì dùng loại nào nhỉ?

Anh cũng không chú ý tới An Hảo dùng loại dầu gội gì, cầm mấy chai dầu gội lên nhìn, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói.

“Tả tổng, sao anh lại ở đây?”

Tả Hàn Thành nghe thấy giọng nói kia quay đầu lại. Thấy đối phương là thư ký xin về sớm – Lâm Thanh.

Lâm Thanh đẩy xe hàng tới, cười chào hỏi: “Hôm nay mẹ tôi vừa từ nước ngoài về. Tôi xin phép về sớm để đón bà ấy. Bây giờ ra ngoài mua nguyên liệu về chuẩn bị bữa tối. Thật không ngờ có thể gặp được Tả tổng ở trong siêu thị!”

Tả Hàn Thành nhìn xe hàng của cô, thấy bên trong có một chai dầu gọi, lạnh nhạt hỏi: “Con gái thích dùng loại nào?”

Lâm Thanh ngẩn người. Lúc này cô ấy mới chú ý tới hai chai dầu gội trong tay anh thì bật cười, đi tới kệ hàng chọn vài loại: “Không phải Tả tổng mua dầu gội cho Cố tiểu thư chứ?”

Tả Hàn Thành thấy cô ấy chọn mấy nhãn hiệu kia, cũng không giấu giếm: “Chính xác!”

Lâm Thanh làm thư ký cho Tả Hàn Thành từ khi anh chuyển công ty về nước, lại là trợ thủ đắc lực bên cạnh anh, đã ba mươi hai tuổi, có nhiều kinh nghiệm, cũng hiểu tâm lý của cấp trên.

Đặc biệt, cô ấy cũng dễ dàng nhận ra quan hệ giữa Cố An Hảo và Tả tổng không hề bình thường. Cho nên, Lâm Thanh không hỏi nhiều, chọn vài loại rồi đưa cho anh.

“Mấy loại này phù hợp với chất tóc của Cố tiểu thư, nhưng không biết cô ấy thích mùi nào!”

Tả Hàn Thành nhìn tên mùi thơm được viết trên chai, nhớ lại mùi thơm trên người An Hảo luôn thoang thoảng cho nên chọn một loại mùi thơm dịu, đang muốn nói một tiếng cảm ơn với Lâm Thanh thì thấy Lâm Thanh đang kinh ngạc nhìn bóng người ở quầy rau củ quả.

Tả Hàn Thành cũng nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng của Cố An Hảo ở bên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.