Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 116: Chương 116: Quần áo đều ướt đẫm (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Phục vụ nhanh chóng lấy hai khăn lông trắng sạch sẽ tới.

Tả Hàn Thành nhận lấy khăn lông trùm lên đầu và vai cô, vì khăn lông rất lớn, hầu như che được nửa người cô, An Hảo ngước mắt nhìn Tả Hàn Thành, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng so với bình thường không hề có nhiệt độ.

Cô chép miệng muốn giải thích cho mình, nhưng cuối cùng nói: “Có phải em gây họa không?”

Tả Hàn Thành cau mày, xoa xoa khăn lông trên đỉnh đầu cô, lau khô tóc cho cô, không trả lời.

Lúc này người nhà mấy đứa bé kia cũng đi tới: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Thật xin lỗi, con nhà chúng tôi quá nhỏ không hiểu chuyện,may mà tiểu thư cô giúp, nếu không đứa nhỏ nhất định sẽ bị đánh.”

“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới Tả tiên sinh dẫn vị tiểu thư này theo không chỉ có dáng dấp, còn nhạy bén như vậy, vừa rồi chúng tôi vừa nghe động tĩnh, cô đã xông tới, tiểu thư thật lợi hại, cô không sao chứ? May là những ly rượu vang vừa rồi không trúng cô, nếu không tôi đoán cô cũng sẽ bị thương, mau xoa đi…”

“Tiểu thư cảm ơn cô, Tả tiên sinh, rất cảm ơn hai người…”

Vì Tả Hàn Thành bỗng nhiên tới ôm An Hảo tới chỗ an toàn, thanh âm ân cần và cảm ơn trong nháy mắt không dứt bên tai, không giống vừa rồi An Hảo đứng một mình ở dưới, mà những người khác cũng ôm đứa nhỏ tránh cảnh tượng đó.

Người xã hội thượng lưu quả nhiên cấp bậc sản vật, Cố An Hảo là một tiểu nhân vật không tên tuổi, nhưng Tả Hàn Thành là điểm chú ý của tất cả mọi người.

Tất cả ống kính và ánh đèn nhất thời hướng về phía bọn họ, Tả Hàn Thành bây giờ không có tâm tình ứng phó với truyền thông nữa.

Anh lau khô rượu trên người An Hảo, coi thường giọng điệu lo âu quanh mình, dùng khăn lông bọc cô lại, đồng thời che chở cô vào trong ngực.

An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn những ánh đèn kia, anh hỏi: “Có bị thương không?”

An Hảo lắc đầu: “Không có, vừa rồi ly rượu không nhiều lắm, rượu bên trong cũng không nhiều, không có chuyện gì.”

Tả Hàn Thành không nói gì, trực tiếp ôm cô, rất nhiều nhân viên Hội quán Nam Sơn thấy sắc mặt Tả Hàn Thành không tốt, vội vàng đứng dậy ngăn cản khách chung quanh, mở đường cho bọn họ: “Tả tiên sinh, mời bên này, đưa vị tiểu thư này lên lầu tìm phòng thay quần áo trước.”

An Hảo được Tả Hàn Thành ôm lên lầu, lầu hai Hội quán Nam Sơn có không ít phòng nghỉ sang trọng tương tự như khách sạn.

Sau khi lên lầu, An Hảo trực tiếp bị anh ôm vào trong phòng nhân viên đã sắp xếp, vào cửa, An Hảo nâng tay vừa lau tóc vừa nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tả Hàn Thành.

Hai mắt anh đầy lãnh ý, An Hảo lau tóc, bất đắc dĩ nói: “Em cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện tình huống đó, em biết lúc cấy lỗ mãng xông tới cứu người là quá ngu ngốc, nhưng bên dưới ly rượu đó có năm sáu đứa bé, những ly rượu kia không thể đả thương em, nhưng nếu rơi trúng những đứa bé kia, đầu bọn nhỏ sẽ bị thương. Cho nên em không suy nghĩ nhiều, theo bản năng muốn kéo mấy đứa bé đi, không ngờ mình bị rơi trúng…”

“Nhưng em cũng không sao, trừ sau lưng bị trúng hơi đau, còn có trên người dính không ít rượu ra, thật sự không có gì.”

Dĩ nhiên, nếu vừa rồi không phải Tả Hàn Thành cứu cô, đoán chừng cô bây giờ hẳn đã bể đầu chảy máu.

Dù sao rượu trên kệ kia rất nhiều, ly rượu là loại ly cao cổ hình tròn, nặng, bền chắc và lớn hơn ly rượu vang, lúc ấy quả thật rất nguy hiểm.

“Cố An Hảo, anh cho là với tính tình của em, em sẽ bảo vệ mình rất kỹ.” Sắc mặt Tả Hàn Thành hơi lạnh.

Thấy Tả Hàn Thành thật sự tức giận, An Hảo lấy khăn xuống: “Lúc ấy nếu người đứng bên dưới là người lớn, em sẽ không quản, nhưng mấy đứa bé kia quá nhỏ, em mới…”

“Em nên vui mừng đây chỉ là một ít rượu, mà không phải là rượu nặng như đá cẩm thạch nghìn vàng trong Hội quán.”

Tả Hàn Thành vừa nói vừa đi tới, giơ tay kéo khăn lông và áo khoác trên người An Hảo xuống.

Lễ phục bên trong của An Hảo vốn là vải mỏng màu trắng, ngay cả áo khoác của anh cũng bị kéo xuống, lễ phục gần như là nửa trong suốt, cô vội vàng nâng tay che trước ngực: “Anh làm gì?”

“Đi tắm, trên người đều là mùi rượu, em cảm thấy rất thoải mái?”

Thấy cô lúc này còn biểu tình phòng chó sói, gân xanh trên trán Tả Hàn Thành giật giật, đè nén tức giận bắt cô vào phòng tắm.

An Hảo đảo mắt nhìn phòng tắm trong phòng, lập tức cúi người nhặt lên khăn lông dưới đất che trước ngực, xoay người chạy vào phòng tắm.



Bên kia.

Dịch Trạch Dương từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy buổi tiệc ồn ào náo động, tựa như vừa xảy ra chuyện gì.

Đi tới nhìn thấy mảnh vụn ly rượu đầy đất, bên tai vang lên những tiếng bàn luận.

“Cô bé vừa rồi là bạn gái Tả Tổng dẫn theo? Thật không nghĩ tới không chỉ dáng dấp không tệ, còn có chút thân thủ, tôi thấy lúc cô bé kia xông tới cứu hai đứa bé kia, tốc độ rất nhanh nha, nhạy bén và ý thức rất giỏi…”

“Đúng vậy, có điều Tả tổng rất không hài lòng Hội trường hôm nay, bạn gái anh ta bị thương, e là chuyện Hội quán Nam Sơn muốn lôi kéo Tập đoàn Thịnh Lăng thất bại…”

“Tôi thấy rất lạ, ly rượu bị mất đứa bé kia làm trúng, kệ bền chắc như vậy, sao bỗng nhiên ngã hướng vị tiểu thư kia.”

“Nếu không phải Tả tổng phản ứng nhanh ôm tiểu thư kia ra, tôi đoán tiểu thư kia bây giờ bị thương không nhẹ…”

Nghe những người đó bàn luận ồn ào, Dịch Trạch Dương nhìn mảnh vỡ dưới đất.

“Trạch Dương, vừa rồi con làm gì?” Dịch Uy từ sau đi tới, thấy anh ta nhìn mảnh vỡ dưới đất, đoán được hẳn anh ta đã biết chuyện xảy ra vừa rồi: “Không cần nhìn, đúng là tiểu nha đầu An Hảo kia suýt chút nữa xảy ra chuyện, cũng may hữu kinh vô hiểm*, ngược lại là con, vừa rồi đi đâu thế?”

(*) Hữu kinh vô hiểm: Kinh tâm động phách nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Tầm mắt Dịch Trạch Dương rơi vào kệ rượu nhân viên đẩy đi bên kia, không nói gì, quay đầu nhìn ba mình, nói: “Vi Nhiên nói hôm nay ăn đồ lạnh, bụng không thoải mái, con đưa cô ấy lên lầu ba nghỉ ngơi.”

“Không trách vừa rồi xoay người lại không thấy hai con.”

Dịch Uy lắc đầu: “Trạch Dương à, đứa nhỏ Vi Nhiên kia mặc dù bị ba mẹ nuông chiều rất nhõng nhẽo, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm, tốt với con, lại sống chết muốn đính hôn với Dịch thị chúng ta, con phải tốt với nó. Chuyện của An Hảo con đừng để ý, cô ta vốn không còn là người của Dịch gia chúng ta, huống chi, ba thấy cô ta và Tả Hàn Thành dường như có chút quan hệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.