Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
An Hảo bị cắn nức nở, rúc cổ vào ngực anh không dám động.
Tả Hàn Thành cũng không thật sự muốn hôn chỗ bị thương trên tai cô, chỉ nhẹ nhàng hôn lên, như là trấn an.
Vỗ nhẹ lưng cô: “Anh thà để em làm một tiểu hỗn đản không tim không phổi, cũng đừng làm ra chuyện nguy hiểm này trước mặt anh, nhớ chưa?”
An Hảo cười nói: “Không phải nói phụ nữ hiền lành dễ thương nhất sao? Em cho là dáng vẻ vừa rồi em cứu người bạn nhỏ hẳn sẽ rất mê người!”
Tả Hàn Thành hừ cười: “Bị rượu đổ lên người ướt như chuột lột, anh không nhìn ra dễ thương chỗ nào.”
Lúc này An Hảo chu miệng như một đứa bé, mất hứng nói: “Tả Hàn Thành, anh là người đầu tiên cho em biết làm xong chuyện còn bị dạy dỗ cẩu huyết đầy đầu.”
“Không bị máu tươi đầy đầu đã may rồi, còn dám ở đây khoe khoang anh dũng của mình với anh?” Tả Hàn Thành vỗ đầu cô: “Đi sấy khô tóc đi, đưa em về Lưu Cảnh Viên, bên ngoài gió lớn, đừng để bị lạnh.”
“Đã rất khô rồi mà.” An Hảo giơ tay sờ tóc, cảm thấy vừa rồi dùng máy sấy sấy tóc gấp quá, tóc còn chút ẩm ướt, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi lấy máy sấy tóc sấy một lát nữa.
…
20 phút sau, An Hảo đi theo Tả Hàn Thành ra khỏi phòng, bỗng nhiên, hai nhân viên từ trong phòng giám sát bên cạnh đi ra, nói: “Tả tiên sinh, vừa rồi chúng tôi điều tra băng thu hình, còn phần chỗ rẽ chưa giao cho anh, liên quan tới kệ rượu bị đẩy ra ngoài kia đã bị chặn, anh muốn nhìn không?”
Tả Hàn Thành nói với An Hảo: “Em ra xe chờ anh trước.”
Nghe Tả Hàn Thành hình như điều tra băng thu hình trong phòng khách dạ tiệc, An Hảo hiểu ý anh.
Vừa rồi kệ rượu bỗng nhiên ngã về hướng mình có chút kỳ lạ, cô gật đầu, xoay người đi xuống cầu thang.
Tả Hàn Thành đi vào phòng giám sát theo nhân viên, An Hảo đi tới cầu thang bỗng nhìn thấy bóng người từ lầu ba đi xuống, không khỏi dừng bước, nhìn Tề Vi Nhiên mặc lễ phục lịch sự tao nhã đó.
Một khắc nhìn thấy Tề Vi Nhiên, trong đầu An Hảo chỉ có một nhận thức.
Vị hôn thê của Dịch Trạch Dương.
Tề Vi Nhiên cũng nhìn thấy cô, trực tiếp đi xuống, lúc đến bên cạnh An Hảo, trên mặt An Hảo không có biểu tình gì, Tề Vi Nhiên lại cười với cô: “Cố tiểu thư, hai chúng ta đúng là có rất có duyên.”
An Hảo cong môi: “Sao Tề tiểu thư không ở dưới lầu?”
“Vừa rồi bụng không thoải mái, Trạch Dương đưa tôi vào phòng nghỉ ngơi một hồi, lúc này thoải mái hơn, muốn đi tới đi lui.”
Tề Vi Nhiên vừa nói vừa nhích tới gần An Hảo, An Hảo không hiểu tại sao cô ta đến gần, Tề Vi Nhiên đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng, cả người ngã ngồi xuống đất.
An Hảo cứng đờ.
Tề tiểu thư kia đang hát tuồng gì vậy?
Lúc này cô nghe tiếng bước chân trên lầu, sau khi Tề Vi Nhiên khẽ hô một tiếng, tiếng bước chân kia nhanh hơn, bóng người Dịch Trạch Dương xuất hiện ở cầu thang, khóe miệng An Hảo co rút.
Không cẩu huyết đến thế chứ, đường đường là cháu gái của Tề lão tướng quân sao có thể vô sỉ như vậy!
Nhưng sự thật chứng minh…
“Vi Nhiên?” Dịch Trạch Dương đi xuống lầu, đầu tiên là nhìn thấy An Hảo, ngớ ngẩn, một giây sau, nhìn thấy Tề Vi Nhiên nửa quỳ ở bên chân An Hảo, mà An Hảo mặt đầy không hiểu gì, cúi đầu đỡ cô ta.
“Xảy ra chuyện gì?” Dịch Trạch Dương bước nhanh tới, cúi người đỡ Tề Vi Nhiên dậy, cúi đầu nhìn chân cô ta: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tề Vi Nhiên biểu tình như rất đau, cúi đầu nói: “Vừa rồi đi tới đây, bỗng nhiên không biết bị gì…”
Nghe Tề Vi Nhiên nói, An Hảo vẫn không có phản ứng, chỉ hờ hững nhìn Tề Vi Nhiên không lớn hơn tuổi mình bao nhiêu ở trước mắt, cảm thán lòng người không thể dò được, cảm thán một người phụ nữ vì lòng tranh đàn ông mà thật sự có thể làm ‘cung tâm kế’* đến mức đó!
*Cung Tâm Kế: một bộ phim cung đấu nổi tiếng.
Hiển nhiên Tề tiểu thư này mưu tính trước, ‘cung tâm kế’ trên TV không xem, lại diễn một bản thật trước mặt Cố An Hảo cô!
Dịch Trạch Dương vừa đỡ Tề Vi Nhiên vừa ngước mắt nhìn An Hảo, An Hảo không biểu tình gì, dù sao cô không đưa chân ra vấp chân cô ta, cô đương nhiên không cần phải nói gì, cũng không cần giải thích, ánh mắt rất là thản nhiên nhìn Dịch Trạch Dương.
“Trạch Dương, em không sao, chỉ bị ngã một chút, chúng ta đi thôi.” Tề Vi Nhiên nói một câu liền kéo cánh tay Dịch Trạch Dương, ra vẻ muốn ẩn nhẫn cách xa An Hảo.
An Hảo nhất thời cong môi, thiếu chút nữa vỗ tay cho Tề tiểu thư này đạt tượng vàng Oscar rồi!
“An Hảo.” Dịch Trạch Dương nhìn An Hảo: “Em…”
“Tôi không biết gì.” An Hảo nhún vai, vươn tay ra: “Vị hôn thê của anh đột nhiên ngã trước mặt em, em cũng bị giật mình có được không?”
Dịch Trạch Dương dừng lại, An Hảo chưa bao giờ nói dối trước mặt anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta dĩ nhiên là tin tưởng An Hảo.
Nhưng cũng không có khả năng Tề Vi Nhiên vô lý gán tội cô, anh ta không khỏi mơ hồ cau màu, cúi đầu nhìn Tề Vi Nhiên dáng vẻ té rất đau: “Đau chỗ nào?”
Tề Vi Nhiên phảng phất có chút lúng túng chỉ đầu gối vì té xuống mà trầy da: “Đầu gối trầy da, không có chuyện gì, Trạch Dương, anh đừng trách Cố tiểu thư, có thể là cô ấy không nhìn rõ, bọn em lại gặp ở đây, hơn nữa em cũng không nhìn rõ dưới chân mà thôi…”
Giấu đầu hở đuôi muốn đổ mọi tội lỗi lên người An Hảo, khiến An Hảo nhíu mày.
Aiya, Tề tiểu thư thật lợi hại.
Dịch Trạch Dương ân cần cúi người kiểm tra chân Tề Vi Nhiên, thấy đầu gối cô ta thật sự trầy da, hơi đỏ lên, tầm mắt lướt qua giày cao gót dưới chân.
Giày cao gót vẫn còn mang trên chân, gót giày cũng không hề hư hại, rất hiển nhiên nếu Tề Vi Nhiên không vì ngoại lực trở ngại thì không thể nào bỗng nhiên ngã nhào.
Anh ta đứng lên, ánh mắt đối diện với An Hảo: “An Hảo, anh biết em trước giờ quật cường, nhưng Vi Nhiên cô ấy…”
“Em không có làm gì.”
An Hảo vốn không muốn tranh cãi hay giải thích, vì cô cảm thấy với hiểu biết của Dịch Trạch Dương đối với cô hẳn sẽ không nghi ngờ mình.
Nhưng khi Dịch Trạch Dương thật sự dùng giọng điệu nghi ngờ chất vấn cô, An Hảo vẫn bình tĩnh, lẳng lặng nhìn anh ta: “Dịch tiên sinh, vị hôn thê của anh bỗng nhiên ngã nhào trước mặt em, em thật sự không có làm gì, anh có tin hay không đều không liên quan tới em.”
Dịch Trạch Dương nhìn lạnh lẽo và bình tĩnh trong mắt cô, vẻ mặt không khỏi ngưng đọng: “An Hảo, anh không có ý muốn trách em, cũng không phải đang nghi ngờ em.”