Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi Dịch Trạch Dương thuận lợi xuất ngoại, Dịch Uy bỗng nhiên thay đổi sắc mặt với mẹ con cô, trước đây không lâu ông cũng đã biết cuối cung cha ruột của An Hảo là ai, hai năm kia, Dịch gia và chính phủ F vì một ít chuyện kinh doanh đất xây dựng mà bất hòa, bọn họ và Cố Thiên Minh của Cục quản lý đất đai lúc ấy đối đầu một mất một còn, mà vì các nguyên nhân trong đó, Dịch gia không thể nào giữ mẹ con cô lại, thậm chí nghi ngờ mấy năm này Dịch gia làm ăn không thuận lợi bằng trước kia là có liên quan tới mẹ con cô, nghi ngờ An Bình là do Cố Thiên Minh phái tới nằm vùng.
Những năm đó, hai giới thương – chính như nước với lửa. Người người đều tự vệ, tất cả đều phòng bị người bên cạnh mình, An Bình bị buộc ly dị với Dịch Uy, mẹ con cô bị đuổi ra khỏi Dịch gia.
Khi đó An Hảo còn chưa biết đời mình thay đổi bao nhiêu, chỉ nhớ có một ngày, mẹ từ bệnh viện trở về, sắc mặt tái nhợt giống như có bệnh nặng gì, cô đọc không hiểu sổ khám bệnh mẹ cầm trong tay, nhìn thấy chữ ác tính gì đó, sau đó, không biết tại sao mẹ lại dẫn cô tìm được Cố gia, tìm Cố Thiên Minh ngửa bài bắt ông dẫn đứa con gái này về, Cố Thiên Minh không đồng ý.
Vài ngày sau, Cố Thiên Minh từ đầu đến cuối không thừa nhận mười mấy năm trước mình có con gái riêng, đến khi An Bình cầm bản giám định DNA dẫn An Hảo tới Cố gia, buộc Cố Thiên Minh nhất định phải nuôi dưỡng con gái, ít ra cũng phải nuôi đến khi cô tốt nghiệp đại học, An Bình chỉ nói điều kiện, muốn cho An Hảo có ngôi nhà thuộc về mình, nhưng vì khi ấy Cố phu nhân và Cố Thi Thi đều ở trong nhà, Cố gia náo loạn lên, An Bình ở trên cầu thang lý luận với Cố Thiên Minh, lại bị Cố Thiên Minh thẹn quá thành giận lỡ tay đẩy xuống cầu thang…
Ngày ấy, An Hảo 14 tuổi kinh ngạc đứng dưới lầu, nhìn mẹ từ trên cầu thang lăn xuống, nhìn thấy đầu bà chảy máu cầm giám định DNA trong tay cho đến khi tắt thở…
Cuối cùng, An Bình dùng cái chết đổi lấy Cố Thiên Minh thừa nhận quan hệ máu mủ với cô, vì che giấu lỡ tay giết người, mà giữ An Hảo ở lại.
Từ đấy, An Hảo trở thành Cố An Hảo.
Tiểu công chúa nghe lời dần biến thành bộ dáng hôm nay.
…
Ngày hôm sau, vì đêm qua mắc mưa hai tiếng, An Hảo nóng sốt, cuối cùng xin nghỉ bệnh, ở trong phòng ngủ cả ngày.
Thần Thần và Hoàng A Mậu buổi chiều trở lại mang thuốc và cháo thịt cho cô, nhưng An Hảo sốt đến khó chịu, không ăn nổi cái gì, vừa ăn hai muỗng cháo đã nôn.
“Hay là đi bác sĩ đi.” Hoàng Mậu nhìn không nổi nữa.
An Hảo lắc đầu: “Không đi.”
Nói xong, lại rúc vào chăn.
Thần Thần rót nước nóng nói: “Đúng rồi, An Hảo, hôm nay cậu không đi học, nên bỏ lỡ một chuyện lớn.”
“Đúng đúng đúng, hôm nay ba mẹ hai tiểu vương bát đản họ Hứa kia nói xin lỗi cậu qua radio trường học, còn giải thích rõ chuyện cậu đánh con trai bọn họ! An Hảo cậu từ lúc nào có lực uy hiếp lớn như vậy? Bọn họ không để ý mặt mũi chịu nói xin lỗi cậu ngay trước mặt mọi người, đúng là quá thần kỳ.”
Còn có thể là ai, chính là Tả Hàn Thành sắp nắm trong tay mạch làm ăn của Hứa gia đó, cô vốn không nghĩ tới ba mẹ Hứa gia sẽ thật sự xin lỗi cô ngay trước mặt mọi người, nếu bây giờ bọn họ chịu nói xin lỗi, vậy cô cũng không cần biết Tả Hàn Thành rốt cuộc có thân phận gì nữa, đoán chừng mình là đánh bậy đánh bạ gặp đại boss.
Buổi tối, An Hảo ngay cả đứng cũng không có sức lực, trời đất quay cuồng cộng thêm chán ghét nôn mửa, đời này lần đầu tiên sốt cao như vậy, nhưng là tự cô tìm chỗ chết, biết rõ đi dưới mưa sẽ bệnh, nhưng vẫn đi lâu như thế, vốn muốn mình tỉnh táo một chút, cuối cùng lại bệnh đến vậy, thật sự hối hận tím cả ruột.
Thần Thần mượn cơ hội mua thuốc cho cô đi xuống lầu, trong chốc lát liền về, cầm trong tay mấy hộp thuốc.
“Nhanh thế?” Hoàng Mậu hỏi.
Thần Thần nhìn An Hảo nằm trên giường: “Lúc mình đi ra đúng lúc gặp Dịch giáo sư, nói tình hình cậu với anh ấy, đây là thuốc anh ấy đưa cho mình.”
Nghe Thần Thần nói, An Hảo đưa mắt nhìn cô ta: “Đã biết cậu nhất định sẽ lắm mồm.”
Khóe miệng Thần Thần co rúc: “Xin nhờ, mình vì muốn tốt cho cậu, Dịch giáo sư trực tiếp gọi điện thoại kêu trợ lý anh ấy chờ ở ngoài trường mua thuốc đem vào, mình liền nhận ân huệ mà cầm vào thôi. Hơn nữa Dịch giáo sư còn nói…”
Thấy sắc mặt An Hảo dần tái nhợt, cô ta tiếp tục nói: “Nếu nửa đêm An Hảo bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, còn cố chấp không chịu đi bệnh viện, mình hãy gọi điện thoại cho anh ấy, để bọn mình khiêng cậu xuống, anh ấy dẫn cậu đi bệnh viện.”
An Hảo nhắm mắt, kệ, Thần Thần bị mê hoặc này, không đáng tin cậy!
“Nếu không phải vì anh ấy là khách mời của chúng ta, cho dù dì quản lý không cho anh ấy vào phòng ngủ, anh ấy cũng sẽ trực tiếp đi vào dẫn cậu đi. Nhưng Dịch giáo sư hiển nhiên cũng không hy vọng cậu bị lời nói bóng gió trong trường học ảnh hưởng, cho nên chỉ chờ cậu ở dưới lầu.”
An Hảo không muốn nghe nữa, trở mình lăn vào trong, làm con rùa đen rúc đầu, che chăn không động đậy.
…
Hôm sau, An Hao hạ sốt chút ít, nhưng vẫn gần 39 độ, có điều sống chết không chịu đến phòng y tế, cũng không chịu đến bệnh viện, khăng khăng nói mình có đối kháng virút, không cần đi bệnh viện.
Vì vậy lại kéo cả ngày, cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, An Hảo mới thức dậy, cô mở mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ tới hai ngày nay Thần Thần và Hoàng Mậu vì chăm sóc mình mà ăn không ngon ngủ không yên, định đổi chỗ dưỡng bệnh.
Dù sao cô có chìa khóa Lưu Cảnh Viên, Tả Hàn Thành cũng còn ở nước ngoài chưa về, cô có thể đến đó.
Một tiếng sau, An Hảo ra cửa trường, vừa đi ra liền nghe sau lưng vang lên thanh âm.
“Aiyo, đây không phải là Cố An Hảo sao? Hai ba ngày nay không thấy cô đi học, thế nào? Lại tìm được một chỗ dựa lớn, ngay cả chuyện cúp cua cũng trở thành chuyện đương nhiên rồi?”
Nghe thanh âm kia, An Hảo quay đầu, thấy hai tiểu vương bát đản Hứa Quan Đạt và Hứa Thành Tuấn.
Cô liếc mắt: “Ba mẹ hai cậu hôm qua vừa thay hai cậu nói xin lỗi qua radio toàn trường, sao? Da lại ngứa ngáy có phải không?”
“Hừ, tôi nói cho Cố An Hảo cô, cô cực kỳ không giống con gái, ép ba mẹ tôi mất mặt ở trường học rất hay đúng không?”
An Hảo xem thường xoay người, bây giờ nhức đầu khó chịu, không muốn lý luận với bọn họ.
Lúc Cố An Hảo đi bên đường đến trạm xe buýt, Hứa Quan Đạt và Hứa Thành Tuấn nhìn nhau, trong mắt thoáng qua tia cười nhạt trả thù, xoay người gọi điện thoại, thấp giọng nói: “A lô, Cố An Hảo lên xe buýt số 9, không biết cô ta rốt cuộc đi hướng nào, các người theo dõi, tối nay giải quyết cô ta.”
“Tôi xem ngày mai cô ta sao còn phách lối! Không phải cô ta có thể cứu Hàn Như sao? Lúc này nhìn xem cô ta làm sao cứu mình!”