Lịch Hồng Hoang

Chương 15: Chương 15: Dấu vết cùng tiến nhập




Dịch & Biên: No Name

Nam tử siêu phàm dường như rất có uy nghiêm trong bộ lạc, sau khi hắn xuất hiện, hắn nói như thế nào những người kia liền làm theo thế ấy. Theo phân phó của hắn, những người này mau chóng rời khỏi, cũng không biết là quay về bộ lạc hay là đi đâu khác.

Tiếp theo nam tử ngồi xổm bên cạnh Ngô Minh mà nhìn hắn, điều này làm cho Ngô Minh có chút bất đắc dĩ, có chút khó chịu. Hắn không biết Chủ Thần khi chữa trị có phát sinh dị tượng gì hay không, đồng thời cũng không ngại lấy ác ý mà đề phòng người khác, trong các tiểu thuyết tu chân thiếu gì việc giết người đoạt bảo, hắn cũng không hy vọng bản thân là nạn nhân bị cướp bóc, vì vậy dù hiện tại đau đớn vô cùng, hơn nữa thân thể bắt đầu rét lạnh, hắn vẫn cắn răng không cho Chủ Thần chữa trị.

Nhưng không ngờ nam tử này nhìn Ngô Minh nửa ngày, đột nhiên làm một chuyện hắn tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra được. Ngực của nam tử đột nhiên mở ra, lộ ra bên trong là linh kiện máy móc cực kỳ tinh vi. Trong thân thể nam tử này rõ ràng không phải huyết nhục, không phải nội tạng, mà là máy móc. Hắn là một người máy!?

Trong lúc nhất thời, bởi vì quá mức rung động mà Ngô Minh không nói được gì, chỉ nhìn thấy rất nhiều xúc tu kim loại vươn ra từ trên ngực nam tử, tự động đi đến miệng vết thương, ngay sau đó một cảm giác tê dại nhè nhẹ từ miệng vết thương truyền đến hắn.

“Ta đang chửa trị cho ngươi, đừng lo lắng, ngươi còn chưa chết, thật vất vả gặp được một tộc nhân có đặc dị như vậy, dù thế nào cũng không thể để ngươi chết.” nam tử thấp giọng nói.

Ngô Minh còn đang kinh ngạc đến há hốc mồm, hắn hầu như quên bẳng đi mình định nói cái gì, sau hơn nửa ngày mới há to miệng nói: “Ngươi là người máy? Ta XXX, đến cùng ngươi là ai?”

Nam tử suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Thân thể của ta là thể cơ giới thăng hoa của tộc Địa Linh, Ahh, ngươi nói người máy cũng không hẳn là sai. Ta sinh ra ở bộ lạc Khoáng, tên gọi là Cốt, ngươi có thể gọi ta Khoáng Cốt, hoặc là Cốt cũng được, tên của ngươi là gì?”

“Tên là Ngô Minh... Địa Linh Tộc là bộ lạc nào? Cơ giới là cái gì? Ta XXX, không ngờ khoa học kỹ thuật của thời đại này cũng phát triển như vậy?“. Hiện tại ngay cả bản thân đang nói cái gì Ngô Minh cũng cảm thấy mơ hồ.

Cốt cười đắng chát mà nói: “Ngươi cũng biết, Hồng Hoang Vạn Tộc vị trí thứ 9.711 là Gnome cấp thấp. Hồng Hoang Vạn Tộc vị trí thứ 861 là Gnome cao cấp. Tổ tộc của bọn chúng, Hồng Hoang Vạn Tộc xếp hạng thứ 98, chính là Địa Linh Tộc. Về phần cơ giới... đây chính là cơ mật rồi, nói ra ngược lại không tốt.”

Ngô Minh gật đầu mà cái hiểu cái không, trong nội tâm rúng động vô cùng. Đại lục Hồng Hoang này không hề đơn giản như tưởng tượng của hắn. Hồng Hoang Vạn Tộc, lúc trước hắn cũng đã nghe qua, nhưng khi đó hắn cứ tưởng mỗi chủng tộc tương tự như một bộ lạc, nhưng mà bây giờ suy nghĩ kỹ lại, rất có thể mỗi một chủng tộc chính là một nền văn minh, vậy thì tổng cộng có một vạn nền văn minh? Thật sự là quá đáng sợ.

Hơn nữa Ngô Minh tốt xấu cũng sống ở thời đại Hồng Hoang Thiên Đình được mấy tháng, cũng biết về người máy cùng người sinh hóa, nghe nói bọn họ cũng rất mạnh mẽ, có cả cường giả có sức mạnh cấp bốn. Nhưng mà bất kỳ người máy hoặc là hgười sinh hóa nào cũng đều có đặc điểm là không thể tỏa ra linh quang quanh người được, bọn họ đã đi con đường cường hóa khoa học kỹ thuật, một con đường tu chân cường hóa cực đoan.

Nhưng mà nam tử này chẳng những có linh quang, bản thân lại là người máy, việc này thật sự đáng sợ, khoa học kỹ thuật vè máy móc này rất có thể đã vượt qua chính phủ Hồng Hoang Thiên Đình...

Cốt vừa chữa trị cho Ngô Minh vừa nói: “Không có tên sao? Cũng đúng... Trong thế giới tàn khốc này, nhân loại chúng ta tự gọi tên cho chính mình cũng thực sự buồn cười, ngươi biết tại sao ta cứu ngươi không?”

Ngô Minh lại nói: “Ta đã nói tên rồi mà??.. Được rồi, ngươi cứu ta không phải là vì ta là nhân loại sao?”

Cốt lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ta trước kia cũng suy nghĩ giống như ngươi vậy, nhưng khi đã thấy nhiều, thấy quá nhiều, huyết sắc cũng quá nhiều, ta cứu không hết được, vẫn là câu nói kia, vì duy trì sự sống của đại đa số tộc nhân, cho dù có một hai người, ngàn người, thậm chí là vạn người sẽ chết, chỉ cần tình hình không cho phép, ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ. nhưng mà ngươi bất đồng, ngươi vừa mới giết hết toàn bộ đám Kobold này đi? Nhưng mà trên người của ngươi không có chút oán niệm của Thiên đạo nào, đây mới là nguyên nhân ta cứu người.”

“Oán niệm của Thiên đạo? Đó là cái gì?” Ngô Minh kỳ quái hỏi.

“... Phàm nhân nhìn không tới, ngươi quá yếu cũng nhìn không tới, chỉ cần người mạnh hơn hiện tại gấp năm mươi lần, có lẽ sẽ mở hồ thấy được, đó là nguyên tội (*), là nguyên tội của giống loài chúng ta.” Cốt nói ra.

“Nguyên tội?” Ngô Minh có chút tỏ ra khinh thường, nếu bình thường kẻ nào đi rao giảng về thuyết nguyên tội với hắn, hắn có thể chửi cho mười tám đời tổ tông nhà người đó đều tỉnh ngộ.

(*) Nguyên Tội, hoặc Tội tổ tông: là một tín điều của Hội thánh Công giáo, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả con người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng - trích Wiki.

Cốt lại không thèm để ý, chỉ tiếp túc nói:

“Phàm là nhân loại, đều là cây kê, gia súc, đồ ăn, giao dịch phẩm, nô lệ, khí cụ... Thiên địa đã định nghĩa nhân loại chúng ta là như vậy đấy. Nếu trong nhân loại chúng ta có ai dám can đảm phạm thượng, gây thương tích hoặc giết chết bất kỳ sinh linh thân thuộc Thiên đạo nào, như vậy thiên địa sẽ khắc lên người này một dấu ấn giống như oán khí... lúc đầu thì người này sẽ không cảm thấy gì, nhưng mà theo thời gian trôi đi, oán khí dần dần phát triển, người này sẽ gặp phải những chuyện xui xẻo không thể tưởng tượng được, cuối cùng chết oan chết uổng.”

“Cho dù nhân loại này thực lực mạnh mẽ, tránh thoát hết những tai hoạ nguy nan, loại oán niệm kia sẽ dần dần bành trướng, biến thành một ngọn lửa trong mắt các cường giả của vạn tộc, hơn nữa là một ngọn lửa khiến cho bọn họ chán ghét đến cùng cực. Cuối cùng, nhân loại này sẽ bị những cường giả đó đuổi giết cho đến chết, tuyệt sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.”

“Sao, làm sao có thể có chuyện như thế được!?” Ngô Minh kinh ngạc la lớn: “Ta ít đọc sách, nhưng ngươi đừng hòng lừa gạt ta, cái gọi là Thiên đạo Gaia gì đó, bản chất chính là một loại ý thức tập thể của đa nguyên vũ trụ. Thiên đạo bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, kỳ thật đây chính là bản chất của Thiên đạo, đối xử với mọi thứ trên thế gian này bình đẳng như nhau, làm sao có thể có chuyện như thế được cơ chứ!?”

Cốt thì thầm lấy câu “Thiên đạo bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”, mặt của hắn lộ ra nét đau khổ, lại lắc đầu, cách nửa ngày mới lên tiếng:

“Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng mà hiện tại ta tin rồi, trong việc này khẳng định có đại bí mật, nhưng nó là gì, ta cũng không biết... Được rồi, thương thế của ngươi đã chữa xong rồi.”

Ngô Minh hồi phục lại tinh thần, hắn sờ lên bụng, không còn một chút dấu vết thương tích nào, cảm giác đau đớn kịch kiệt lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất, loại phương pháp chữa trị này vậy mà không hề kém bao nhiêu so với phương pháp chữa trị của Chủ Thần, xem ra thực lực của Cốt còn cường đại hơn so với tưởng tượng của hắn.

Cốt cũng không đợi Ngô Minh nói chuyện, hắn đứng dậy rồi quay đầu bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Ta đã lưu lại thông tin sinh mệnh của ngươi, ngươi không cần trở về bộ lạc kia, tiếp tục đi về hướng Đông, ở bên kia có biển cát, ngươi tùy tiện tìm kiếm một bộ lạc nhân loại nào đó mà chờ ta. Nếu trong một năm ta không đến, ngươi tiếp tục từ biên giới biển cát đi xuống phía nam, đi trong khoảng sáu tháng có thể thấy được một mảnh sa mạc, ở đó sẽ có người tiếp đãi ngươi.”

Ngô Minh có chút không hiểu, nhưng vẫn hỏi Cốt: “Ngươi định làm gì vậy? Hơn nữa tại sao ta phải đi theo lộ trình đó?”

Cốt nhìn về phía Ngô Minh nói: “Ngươi giết mấy con Kobold, bản thân chuyện này không lớn, nhưng mà trên người của ngươi không có oán niệm của Thiên đạo, nếu bị người của vạn tộc điều tra ra chuyện này, rất có thể sẽ bại lộ ra ngươi, vì vậy ta phải xóa đi dấu vết của ngươi ở đây, huống hồ...” Nói xong, Cốt chỉ lắc đầu, vẻ mặt càng tỏ ra đắng chát, lại không nói gì thêm, quay người lẩn vào trong một bụi cỏ, Ngô Minh bèn theo sát phía sau hắn, nhưng khi đi vào bải cỏ đã không còn thấy Cốt nữa rồi.

...........................................................

Quay ngược thời gian lại một chút, tại thời điểm Ngô Minh đánh chết đám Kobold, hơn nữa nhận được một nghìn 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》, ở một nơi cách hắn vô cùng vô cùng xa xôi, nơi đó là một ngọn núi lửa có diện tích khổng lồ, miệng núi lửa to lớn như một mảnh hải dương, nham thạch nóng chảy bốc lên tràn ra xung quanh ngàn vạn dặm. Trừ một ít sinh vật nguyên tố lửa, nơi đây không tồn tại bất kỳ sinh vật nào khác.

Đúng lúc này, một tiếng rống vô cùng to lớn vang vọng khắp biển lửa, trong nháy mắt chấn nát toàn bộ sinh vật hỏa nguyên tố trong khu vực. Âm thanh khủng khiếp này thậm chí để lại tầng mây một vết rách, sau đó, dần dần một tiếng ca mênh mông vang vọng trong mảnh biển lửa này.

“Kẻ nào, Kẻ nào giết tộc duệ của ta, lại còn rút đi từ trên thi thể bọn nó số mệnh của ta, là kẻ nào! Ai dám có gan ám hại Hỏa bạo quân - rồng đỏ Sinuode vĩ đại này!”

Chỉ thấy từ trong biển lửa, một đôi cánh to lớn đến dường như có thể che đậy cả bầu trời bắt đầu quẫy đập, sải cánh dài ít nhất một trăm kilômét. Nhưng khi đôi cánh này vừa trồi ra khỏi biển lửa, một đạo thanh lôi từ trên bầu trời giáng xuống, đánh thẳng vào đôi cánh, khiến cho nó tung tóe huyết nhục. Đôi cánh trong nháy mắt lập tức phục hồi lại như cũ, nhưng cũng không dám trồi lên nữa mà chìm lại vào trong biển lửa.

“A, đáng giận, Đông Hoàng... Ta chỉ trộm đi một chút xíu Thái Dương Chân Hỏa, ngươi áp ta năm nghìn năm, hiện tại chỉ còn vẻn vẹn chưa đến năm năm, tại sao, tại sao không thả ta ra cho rồi...”

“Đáng giận... Thu hồi số mệnh, tộc duệ của ta, các ngươi tự giác mà diệt vong đi...”

“Đừng để cho ta tìm được ngươi, côn trùng, dám can đảm rút đi số mệnh của Rồng đỏ Sinuode vĩ đại này, ta nhất định phải diệt tộc của ngươi!!”

................................................

Ngô Minh tùy ý tìm một bụi cỏ làm nơi ẩn núp trong đêm, hắn bắt đầu cẩn thận suy nghĩ những gì Cốt nói lúc trước, lại càng cảm thây đại lục Hồng hoang này quả thực là sâu không lường được, mà hắn nhất định phải tranh thủ thời gian tăng cường thực lực của mình mới được.

Đợi đến mười hai giờ, hắn lập tức tiến vào Chủ Thần Không Gian, đồng thời mở ra triệu hồi, lập tức, ba thành viên tiểu đội Luân Hồi chưa chính thức liền xuất hiện trong Chủ Thần Không Gian.

Tổng cộng ba người, chính là ba người kia, đúng là tráng hán, Elf, thổ phỉ...

Thư sinh như thế nào lại mặc trang phục thổ phỉ trên thân? Con đeo theo hai thanh mã tấu nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.