Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 101: Chương 101




Hàn Thần nhìn La Thành đi tới chỗ Liễu Y, hừ lạnh một tiếng, nói cho cùng, La Thần chính là một lãng tử đa tình, có lẽ hôm nay có chút hứng thú với Liễu Y, nhưng không chừng ngày mai sẽ quên, chỉ là, thấy Liễu Y thờ ơ ơ hờ, hảo cảm trong lòng Hàn Thần đối với Liễu Y ngược lại tăng lên không ít.

Liễu Y đang mím môi trà nóng, thấy người đang từ từ đi tới, im lặng thở dài một tiếng, nghiêng đầu nháy mắt với Tiền Văn Phương, cúi đầu tiếp tục uống trà.

Tiền Văn Phương nhìn theo ánh mắt Liễu Y, híp mắt lại, mấy ngày nay cũng nhìn ra chút vấn đề, đối với lời nói của Liễu Y, Tiền Văn Phương vẫn có chút ý tưởng, biết La Thành thỉnh thoảng nhìn trộm Liễu Y, Tiền Văn Phương lập tức cảnh giác lên.

Nhà họ Tuần và La Thành, ở trong mắt Tiền Văn Phương, nhà họ Tuần ổn hơn, La Thành được công nhận là hoa hoa công tử, xì căng đan rất nhiều, mặc dù thiết lập quan hệ với vị minh tinh điện ảnh quốc tế này sẽ làm danh tiếng Liễu Y càng tăng [dđ lê.quý,đôn], nhưng Tiền Văn Phương cũng không muốn Liễu Y và La Thành có xì căng đan gì, nên như vậy, quan hệ của Liễu Y và Tuần Tu, Tiền Văn Phương cũng đã tiếp nhận.

Tiền Văn Phương thấy La Thành đã ngồi bên cạnh Liễu Y bắt đầu nói chuyện, trực tiếp đưa tay lấy điện thoại di động ra, đi tới, dùng giộng nói chỉ ba người nghe được, "Người kia điện thoại, Liễu Y."

Liễu Y cố làm kinh ngạc nhìn Tiền Văn Phương, gật đầu với La Thành bên cạnh, trực tiếp nhận lấy điện thoại, đi tới một bên nhỏ giọng nói, mà Tiền Văn Phương nhìn khuôn mặt tươi cười cứng còng của La Thànhdđl êqu ý đôn, cảm thán một tiếng, "Ai, con gái lớn không giữ được, một ngày mấy lần điện thoại, làm cho người ta hâm mộ."

La Thành vừa nghe, nghiêng đầu nhìn vào mắt Tiền Văn Phương, "Cô không phản đối."

Tiền Văn Phương có thâm ý cười, "Phản đối có ích lợi gì, chuyện tình cảm, không ai nói rõ được, nhưng mà, chỉ cần Liễu Y thích, tôi thì không sao cả."

"Công ty cho phép, " La Thành nhỏ giọng nói.

"Lén lút lui tới không có việc gì , chỉ là, kính xin đại minh tinh La giữ bí mật, " Tiền Văn Phương cười híp mắt nói.

La Thành nắm chặt hai tay, "Cô ấy có bạn trai thật."

"Đại minh tinh La cũng thấy rồi, ngày đó còn tới thăm , " Tiền Văn Phương trực tiếp nói.

La Thành nhỏ giọng cười một tiếng, "Người nọ không xứng với Liễu Y."

Tiền Văn Phương buông tay bất đắc dĩ mà nói: "Đây là lựa chọn của Liễu Y, hài, tôi chỉ có thể đồng ý."

La Thành cúi đầu trầm mặc, không hỏi thêm gì nữa, mắt nhìn liễu y đang nói chuyện diện thoại cách đó không xa, khóe miệng cười nhạt, có thâm ý nhìn Tiền Văn Phương, trực tiếp đứng lên, xoay người bước đi.

Tiền Văn Phương thở ra một hơi, đưa tay vỗ vỗ ngực, thấy ánh mắt Liễu Y nhìn sang, nháy mắt hai cái, sau đó đưa tay làm đấu ok.

La Thành không nghĩ Liễu Y có bạn trai thật, cảm thán trong lòng, thật vất vả mới có hứng thú với một người, vậy mà lại là hoa đã có chủ, chỉ là, ngược lại La Thành không có từng bước ép sát nữa ddlê quý.đôn, những ngày kế tiếp, giống như đã quên chuyện nói với Liễu Y, không xa không gần, bình thường lui tới.

Liễu Y và Tiền Văn Phương thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì Hàn thần Cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao mấy ngày nay cũng thấy ở trong mắt, nếu như lúc quay phim truyền ra xì căng đan, Hàn Thần cũng không muốn, đối với Liễu Y, ngược lại coi trọng một chút.

Ngày không nhanh không chậm, quay phim cũng tới ngày cuối, ngày này cũng là cảnh cuối của Liễu Y trong kịch bản, là lúc nữ phụ bị nữ chính phát hiện thân phận, hai người hẹn đến bên vách núi, bởi vì ghen tỵ và hận ý thiêu đốt, nữ phụ nói ra những chuyện mình đã làm, đối thoại, nữ phụ muốn đẩy nữ chính xuống vách đá, lại bị sư phụ đuổi theo tới phát hiện ngăn cản, rồi sau đó, nữ phụ thấy sư phụ và nữ chính dựa vào nhau, thừa dịp sư phụ không có phát hiện, muốn một đao đâm chết nữ chính, nhưng bị sư phụ trở tay đón đỡ, bị đánh chết.

Nhìn lên ba vị diễn viên chủ yếu trước mặt, sau khi Hàn Thần dặn dò một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói với Liễu Y một câu, "Vấn đề riêng tự mình giải quyết, cũng đừng lôi vào trong lúc quay phim, Liễu Y, đây là cảnh cuối cùng của cô, nghiêm túc chút."

Kiều Kỳ vừa nghe, ánh mắt mịt mờ nhìn Liễu Y và La Thành, cúi đầu như có điều suy nghĩ, mà người thông minh, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, chỉ là, thấy ánh mắt bình tĩnh của Liễu Y, Kiều Kỳ cũng không lo lắng, chỉ có thâm ý nhìn La Thành, khóe miệng cười nhạt.

La Thành dĩ nhiên biết ý tứ trong lời nói của Hàn Thần, cười nhạo một tiếng, "Đạo diễn Hàn đối xử với Liễu Y khác với người khác nha."

"La Thành, cậu cũng nghiêm túc chút cho tôi, " Hàn Thần trừng mắt La Thành, trực tiếp phất tay, "Mọi người đi chuẩn bị một chút, lập tức quay."

La Thành nhún vai, lúc đi ngang qua Liễu Y nhỏ giọng nói, "Đồ đệ, trước lần ta nói, lúc nào cũng hữu hiệu, con nên suy nghĩ nha."

Liễu Y nhìn La Thành đi ra xa, thở dài một tiếng, mà bên cạnh Kiều Kỳ bu lại, nhỏ giọng nói, "Em và La Thành nên giữ khoảng cách chút, người kia của em chính là một bình dấm chua."

Liễu Y im lặng liếc Kiều Kỳ, gật đầu, "Chị cũng nhìn ra sao."

Kiều Kỳ ôm bả vai Liễu Y, khóe miệng cười nhạo một tiếng, "Từ lúc khai mạc, chị liền có cảm giác không đúng, thần kinh em thật là thô, chỉ là cũng may, vị đại minh tinh kia cũng không có quá phận, bằng không xì căng đan rồi đã sớm truyền ra."

Liễu Y nhún vai, gật đầu.

"Dù sao hôm nay quay xong liền kết thúc, như vậy cũng tốt, sớm trở về Đô thành một chút, chuyện như vậy, trong giới này là quá bình thường rồi, nhưng mà đối với em mà nóidiễ,nđà,nlêq,uýđôn, là tránh không kịp, " Kiều Kỳ cảm thán một tiếng, những người trước kia bị La Thành coi trọng, ai không gấp gáp nhờ vả quan hệ, cũng đã là minh tinh hết rồi.

Cảnh quay cuối cùng cũng bắt đầu, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Hàn Thần nhìn hai người đứng trong sân, chầm chậm ngồi xuống, gật đầu với phụ tá, nhìn chằm chằm ống kính.

Liễu Y bây giờ đã không có khẩn trương và thấp thỏm, vừa nghe bắt đầu, liền toàn thân đầu nhập, toàn thân áo đen và Kiều Kỳ toàn thân áo trắng mặt đối mặt mà đứng, Liễu Y một tay lấy khăn che mặt màu đen, ném xuống đất, lộ ra cả khuôn mặt.

"Quả nhiên là ngươi, " Kiều Kỳ làm nữ chính đáy mắt mang theo không thể tin.

" Không phải ngươi đã đoán được sao, " Liễu Y hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén.

"Tại sao, " Kiều Kỳ cắn môi dưới, đây là đồ đệ của người nàng yêu, mình yêu ai yêu cả đường đi, coi như muội muội, dù tra ra đầu mối, nhưng lúc biết được, cũng bị đả kích.

Liễu Y ánh mắt hung dữ nhìn Kiều Kỳ, "Ngươi nói tại sao, cả nhà của ta 108 người bị diệt môn, chính là vị phụ thân chính nhân quân tử đức cao vọng trọng của ngươi làm, hắn miệng đầy đạo đức, lại lòng dạ độc ác, ta chỉ làm chuyện ta nên làm, bây giờ ngươi tới hỏi ta, ngươi không cảm thấy buồn cười à."

"Nhưng ta vẫn đối đãi với ngươi như muội muội, " Nước mắt Kiều Kỳ rơi xuống.

"Muội muội, nhưng ta không dám, bây giờ bị ngươi phát hiện, ta cũng không có gì có thể nói, vận số ngươi thật tốt, ta tính thế nào, đều có người giúp ngươi, ta chỉ hối hận lúc đầu không giết ngươi" Liễu Y nhỏ giọng nói những câu âm trầm.

Kiều Kỳ che miệng, không thể tin nhìn Liễu Y, "Không, ta không tin."

"Không tin phải không, hừ, ngươi vừa sanh ra liền cẩm y phồn hoa, cha mẹ thương yêu, ta vừa sinh ra đã không cha không có mẹ, còn bị người đuổi giết, ngươi thì sao, người phụ thân miệng đầy nhân nghĩa kia của ngươi vì đao phổ nhà ta diệt ta cả nhà, lại trở thành võ lâm minh chủdiễn.đàn.lê.quý.đôn, ngươi cao cao tại thượng, muốn cái gì có cái đó, ngay cả sư phụ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, vừa thấy ngươi liền khuynh tâm, vì ngươi tra tìm hung thủ, vì ngươi bôn ba, ngươi thì sao, bây giờ cùng ta nói tỷ muội tình thâm, vậy lúc ngươi và sư phụ ta chàng chàng thiếp thiếp, có từng nghĩ đến ta, " Liễu Y nói lời kịch.

Kiều Kỳ lắc đầu, vội vàng đi tới trước mặt Liễu Y, bắt được cánh tay Liễu Y, "Phụ thân ta không thể nào làm chuyện như vậy, có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không."

Liễu Y lạnh lùng nhìn, không chút cử động, "Một câu sai, là có thể hủy bỏ chuyện phụ thân ngươi đã làm, ngươi nghĩ cũng quá dễ dàng, hôm nay ngươi không chết, chính là ta chết, không có ngươi, sư phụ là của ta, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt sư phụ, chỉ trách ngươi là nữ nhi kẻ thù của ta."

Kiều Kỳ bị Liễu Y trở tay kéo tới vách núi, Kiều Kỳ vừa thấy, vội vàng nói, "Nếu đúng là phụ thân ta đã làm, hắn cũng bị ngươi giết, ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, Thanh Y."

Liễu Y dừng bước lại, đối diện nhìn thật sâu Kiều Kỳ, mà Kiều Kỳ cầm cánh tay Liễu Y nắm thật chặt, "Chúng ta vẫn là có thể làm tỷ muội, hiện tại chỉ có ta biết rõ, ta sẽ không nói cho người khác biết ."

Liễu Y hừ một tiếng, tiếp tục kéo tới vách núi, đến gần vách đá thì dừng bước lại, nhìn Kiều Kỳ trước mặt "Coi như không biết, vậy có phải về sau cho ta nhìn ngươi và sư phụ chàng chàng thiếp thiếp hay không, Hồng Tiêu, ngươi đừng nằm mơ."

Kiều Kỳ bị gió vách đá thổi, trong lòng có chút sợ, trọng tâm có chút không ổn, vội vàng bắt ôm eo của Liễu Y, có chút giống ôm ấp yêu thương, mà Liễu Y không có chú ý tới, nói qua lời kịch.

Ánh mắt Hàn Thần nhìn chằm chằm ống kính, nhìn hai người trong sân, đưa tay sờ sờ cằm, cảm giác có chút không đúng, nhưng không có hô ngừng.

Một tay Liễu Y nắm lấy cổ Kiều Kỳ đẩy xuống, Kiều Kỳ càng ôm chặt eo của Liễu Y, hai người ánh mắt chống lại, một rơi lệ mà nhín, một lạnh nhạt nhìn.

Đang lúc ấy thì, sau lưng toát ra một bóng người, La Thành toàn thân áo trắng chân thành mà đến, "Dừng tay, Thanh Y."

Liễu Y và Kiều Kỳ nghiêng đầu nhìn sang, Liễu Y theo kịch bản buông tay ra, mà Kiều Kỳ vốn là theo kịch bản cũng nhanh nhanh chóng chạy đến bên cạnh La Thành, nhưng bởi vì dựa vào vách đá, Kiều Kỳ không chút suy nghĩ, càng ôm chặt eo của Liễu Y.

Hàn Thần vừa thấy, vừa định hô ngừng, La Thành bên kia liền tiến lên kéo Kiều Kỳ tới gần, Hàn Thần suy nghĩ một chút, tiếp tục nhìn xuống.

Ba người trong sân có chút không đúng, cũng không nghe được đạo diễn Hàn kêu dừng dd l equ ydo n, cho nên Liễu Y tiếp tục diễn, nhanh chóng rút đao ra, trực tiếp công kích Kiều Kỳ.

Mà La Thành giơ tay lên rút ra trường kiếm, chống đỡ đao gió của Liễu Y đập vào mặt "Trong mắt ngươi có còn người sư phụ là ta đây hay không, để đao xuống."

Liễu Y vung tay, vẫn công kích Kiều Kỳ, mà La Thành lại ngăn cản, "Tại sao ngươi phải làm những chuyện này."

"Sư phụ, không phải ngươi đã biết rồi ư, " Liễu Y bình tĩnh nói một câu, lại trở tay, thừa dịp La Thành ngây người, trực tiếp đánh bay trường kiếm trong tay La Thành, mạnh mẽ xông qua.

Mà La Thành Kiều Kỳ ra, đưa tay chặn cánh tay Liễu Y lại, xoay ngược lại, đâm thẳng vào tim Liễu Y.

Liễu Y thầm than, rốt cuộc cũng xong rồi, lui ra phía sau, vội vàng phá túi máu trong miệng, khạc ra một búng máu, hai tay nắm đao, máu trên ngực cũng chảy ra, lui về phía sau mấy bước.

Kiều Kỳ theo kịch bản, ra vẻ dịu dàng, vội vàng tiến lên ôm bả vai Liễu Y, nhìn Liễu Y ở trong lòng ngực mình, nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu sững sờ nhìn La Thành, "Tại sao có thể như vậy."

La Thành không có di chuyển, chỉ là có chút không thể tin mình lại động thủ thật, mất hồn nói, "Thanh Y, ta."

Liễu Y phẩn hận nhìn chằm chằm sư phụ trước mặt, một câu nói cũng không nói.

La Thành tiến lên, bị cái nhìn kia của Liễu Y làm đứng tại chỗ, có chút thất hồn lạc phách, từ từ tay nắm chặt, "Thanh Y, nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn cho ngươi quên đi thù hận, oan oan tương báo khi nào dừng, ngươi ở trước mặt của ta chưa bao giờ nói, sư phụ cho là ngươi đã sớm quên, mặc dù ta tra ra chút đầu mối, nhưng chưa bao giờ hoài nghi tới ngươi lqđ, có lúc ta nghĩ, dù là ngươi, sư phụ cũng có thể làm như chưa từng xảy ra, chỉ cần ngươi quay đầu lại, nhưng là, tại sao ngươi còn xuống tay với Hồng Tiêu, tại sao."

Liễu Y thầm than, quả nhiên người cổ đại không dễ dàng chết, trước khi chết còn phải an bài di ngôn, giương mắt lên, vừa nói, máu phun ra, "Quên thù hận, làm sao có thể, sư phụ, nhiều năm như vậy, ta nghĩ , sư phụ cho tới bây giờ cũng theo ta, nhưng nàng vừa xuất hiện, sư phụ liền không còn là sư phụ của ta, chuyện năm đó, xác thực không liên quan tới Hồng Tiêu, nhưng tại sao ngươi lại thích nàng, nàng đáng chết, ta chỉ hận, không động thủ sớm một chút."

Sắc mặt La Thành tái nhợt, nhìn Liễu Y ngã trong vũng máu, thở dài một tiếng, "Ta chỉ là sư phụ của ngươi."

Kiều Kỳ nhìn Liễu Y lại khạc ra một búng máu, vội vàng ôm thân thể Liễu Y, mà Liễu Y nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Kiều Kỳ, đứt quãng, "Chết ở sư phụ trong tay ta không oán hận, chỉ là, Hồng Tiêu, các ngươi đừng mơ tưởng hạnh phúc."

"Thanh Y, " Kiều Kỳ vừa thấy Liễu Y cúi đầu, nước mắt chảy xuống, om người mà nàng coi như muội muội, mà La Thành sau lưng đáy mắt tối sầm lại, một lúc sau, từ từ đi tới, ôm bả vai Kiều Kỳ[diễnđànlêquýđôn], nhìn Liễu Y không hô hấp, ánh mắt giật mình.

Hàn Thần sờ lên cằm, gật đầu với phụ tá, rất hài lòng với kỹ thuật diễn của ba người, kết cục cũng rất hài lòng, nhưng khi nhìn cảnh tượng máy quay, luôn có loại cảm giác nói không nên lời.

Liễu Y nghe hô ngừng, vội vàng đứng lên, không dễ dàng, rốt cuộc quay xong phim rồi, mà Kiều Kỳ cũng nở nụ cười, trực tiếp đẩy tay La Thành đang ôm bả vai mình ra, ôm Liễu Y, "Diễn không tệ."

Ánh mắt La Thành nhìn hai người ôm nhau, sờ mũi một cái, từ khai mạc đến kết thúc, cho đến hiện tại, La Thành có cảm giác chỗ nào không đúng, cảm giác có kỳ đà cản mũi.

Một lúc sau, La Thành lắc đầu, quả nhiên bởi vì Hàn Thần nói chuyện Liễu Y và Tần Vân, mình mới có cảm giác này, hắn mới là nam chính của bộ phim này nha, chỉ là, trong phim hay ngoài phim, tình cảm hai người kia cũng quá tốt đi, La Thành chưa quên cảnh tượng hai người ôm nhau trên vách núi cheo leo mới vừa rồi, lúc ấy nếu không phải mình nhanh trí, kéo Kiều Kỳ qua, hiện tại chắc là phải quay lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.