Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 10: Chương 10




Liễu Y ở sau cửa hai tay để trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài có tiếng gõ cửa cũng không hề hay biết, cho đến Tần Văn ngoài cửa xoay người bước đi, mới mở hai mắt ra.

Sờ sờ cằm, thầm nghĩ, không uổng công những ngày nay cô ra sức học tập, học đi đôi với hành, hiệu quả cũng không tệ lắm, mặc dù chuyện thân thể này không liên quan đến cô, nhưng cô không chịu nổi mấy ánh mắt của người ta nhìn cô, sau lần này, cũng không biết lời đồn sẽ như thế nào đây, lấy độc trị độc, ít nhất, sẽ tốt hơn tình trạng bây giờ một chút.

Liễu Y gật đầu một cái, trực tiếp đi vào trong, nằm lỳ trên giường, lục lọi ở đầu giường một cuốn sổ, bắt đầu tính xem tiền lương lần này được bao nhiêu cân gạo rồi.

Buổi sáng hôm sau, Tần Văn không tìm được Liễu Y trong khách sạn, chỉ thấy người đi hết, đè ép tức giận, cắn răng, chờ xem, Liễu Y, nghiền chết cô như nghiền chết con kiến, ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Mà lúc này Liễu Y cùng với Tiền Văn Phương đã sớm trên máy bay trở về Thành Đô rồi, sau mấy tiếng, trở về an toàn.

Tiền Văn Phương chở Liễu Y đến cửa chung cư Văn Hưng, dừng xe, quay đầu lại nhìn Liễu Y ngồi kế bên ghế tài xế vẫn không nhúc nhích rồi nói: "Được rồi, xuống xe đi, chỉ vì em, mà chị bỏ hết công việc, bây giờ phải đi giải quyết đây."

Liễu Y nấn ná một lúc, vẫn không xuống xe, ánh mắt mắt liếc Tiền Văn Phương, muốn nói rồi lại thôi.

"Mau đi xuống, chị không có thời gian đâu." Tiền Văn Phương dọc theo đường đi nhận được rất nhiều cuộc gọi, tính tình bắt đầu nóng nảy, trừng mắt với Liễu Y.

Liễu Y không cách nào, chầm chậm mở cửa xe, từ từ xê dịch cái mông, từ từ đưa chân ra.

"Đúng rồi, trong khoảng thời gian này em không có việc làm, cho nên, em ở yên trong nhà cho chị, qua lần này, công ty cũng sẽ không đình chỉ công việc của em nữa, nhưng là hai ba ngày nữa đừng ra khỏi nhà, có lẽ nên tránh một đoạn thời gian, chỉ cần chờ phim được chiếu, đoán chừng cơ hội của em đã tới rồi, cho dù nói thế nào, cũng là vai phụ, đến lúc đó nhất định sẽ có người mời em diễn, em yên tâm ở nhà chờ chị thông báo, nhớ mở điện thoại di động đó, có nghe thấy không hả? “ Tiền Văn Phương nhớ tới việc này, nên thấy Liễu Y chuẩn bị xuống xe thì nhắc nhở cô

Liễu Y một chân giẫm trên đường, một chân giẫm lên trong buồng xe, nửa người nhanh chóng nhìn sang Tiền Văn Phương, hồi lâu, mới cắn răng nói: "Chị Tiền, cái công việc kia em không vội, hiện giờ em chỉ có thể ở nhà thôi, không sao đâu."

Tiền Văn Phương nhíu mày, trừng mắt liếc: "Có cái gì thì nói, đừng có mà dài dòng."

"Thật ra thì, phim em mới vừa quay xong thì chừng nào có tiền lương hả chị ?" Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương, ánh mắt mong đợi, nói hết một lèo .

Tiền Văn Phương nghẹn lời: "Bây giờ còn quan tâm tới tiền sao, Liễu Y à, bây giờ không phải là thời điểm mong có tiền cát sê, bây giờ nên cố gắng tranh thủ cơ hội này, hôm bữa chị thấy em quyết tâm lắm mà, em làm sao lại thế."

Liễu Y chớp mắt hai cái, kiên định nhìn về phía Tiền Văn Phương: “Em sẽ cố gắng, chị yên tâm đi, thật ra, thì cũng không thể để bụng đói, tiền này, cụ thể khi nào có thể tới tay em vậy?"

Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y như thế, chớp mắt, khoát tay: "Biết rồi, chị sẽ tranh thủ nói với công ty sớm một chút chuyển tiền vào tài khoản của em, em cứ yên tâm đợi trong nhà cho chị, đừng tiếp có mà suốt ngày thức khuya đấy nhé."

Liễu Y nhanh chóng nhấc chân xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe của Tiền Văn Phương lại, gật đầu, vẫy tay với người bên trong xe, nhìn bóng xe như một làn khói chạy đi , một tay cầm ba lô, một tay để trong túi quần, đi tới căn hộ của mình trong chung cư Văn Hưng.

Sau khi mở cửa tiến vào, nhìn xung quanh nơi mình ở hơn một tháng, cả người Liễu Y tỉnh táo lại, cầm ba lô trong tay ném một cái, cả người khẽ dựa vào vách tường, mấy ngày nay, nhìn vẻ mặt tự nhiên của Liễu Y, thật ra thì trong lòng cô cũng rất lo lắng, chỉ sợ bị người khác nhìn ra gì đó, cũng may những người bên trong công ty kia chưa quen thuộc thân thể này, cũng may thân thể trải qua xì căng đan kia, nhìu lắm thì cho rằng cô bị đả kích, nhưng mà, nhớ tới của Lục đại bài ánh mắt kia, cùng với ánh mắt kia của đạo diễn Hàn, Liễu Y biết cô có nhiều chỗ khẳng định là không ổn, nhưng hiện tại bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Liễu Y cả người mệt mỏi, nhanh chóng sửa sang lại túi hành lý, vọt vào nhà tắm, căn bản không nhìn bên ngoài trời còn sáng, rồi lập tức bò lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa cảm giác được trời tối, cuối cùng cũng lại sức Liễu Y vươn vươn cái lưng mỏi, nhảy xuống giường, tìm đồ ăn, lương thực dự trữ trong nhà bếp vẫn còn tương đối nhiều, nấu tô mì, nhanh chóng ăn xong, sờ sờ khóe miệng, vặn vẹo xoay xoay eo, sửa sang lại nhà bếp xong, mới trở lại phòng khách.

Đang trong lúc ấy, thì điện thoại di động ở đầu giường trong phòng ngủ vang lên, Liễu Y nhảy xuống ghế salon, chạy thẳng tới phòng ngủ, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động đang sáng lên, phía trên hai cái chữ to đùng, “mẹ”.

Liễu Y cứng đờ ngay tại chỗ, căn bản còn chưa có chuẩn bị xong để đối mặt với mẹ của thân thể này, sau khi suy tính xong, Liễu Y ngồi ở bên giường, trấn định cầm điện thoại di động lên, nhấn nút nghe.

Bên kia đầu điện thoại âm thanh thật nhỏ mà mềm mại truyền tới: "Tiểu Y à."

Liễu Y nuốt nước miếng một cái, nghiêng đầu tằng hắng một cái, hướng về phía điện thoại di động nhỏ giọng mà nói ra: "Mẹ."

Hai bên im lặng, Liễu Y không biết phải nói những gì, trái tim đau xót, sau lúc tận thế tới, cô cũng không gặp được ba mẹ một lần, vĩnh viễn âm dương xa cách.

Mà đầu bên kia mẹ Liễu, cũng không biết nên nói gì, mỗi lần trò chuyện con gái, con chỉ lạnh nhạt, đến cuối cùng, chỉ là lúng túng.

Tim Liễu Y như tan nát, tiếng ‘mẹ’ kia, kêu ra khỏi miệng, cùng với thân thể có chút đồng cảm, đôi mắt đỏ lên, rồi tự than thở chính bản thân cô, người bên kia đầu điện thoại vẫn không biết nguyên chủ của cái thân thể này đã sớm hồn bay phách tán rồi, ngay sau đó bình tĩnh nói: "Mẹ à, sao gọi điện thoại cho con."

Mẹ Liễu vừa nghe, có chút kích động nhất thời: "Tiểu Y à, mẹ chỉ muốn biết, con có sao không, xì căng đan kia, mẹ bây giờ mới biết, con sẽ không trách mẹ không quan tâm con chứ."

Liễu Y dừng lại, rồi nhớ tới chuyện gì đó, cúi đầu mím môi một cái: "Không có gì, đều đi qua rồi, con hiện tại rất tốt."

"Con cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, người kia, mặc dù đã nghe con nói, nhưng có thể làm ra chuyện như vậy , sớm muôn gì cũng bị trời phạt, con còn trẻ, rồi sẽ tìm được người thích hợp với con, tiểu Y, mẹ không cần con thành diễn viên gì đó, chỉ cần con bình an là tốt rồi, " Mẹ Liễu khóc thầm, hạ thấp giọng.

Trong lòng Liễu Y khẽ xúc động, ngửa về phía sau, nằm ở trên giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà, nhỏ giọng mà nói ra: "Mẹ à, con biết rồi, con không ở bên mẹ, mẹ cũng chú ý thân thể, người kia, con không muốn nhắc lại, đã qua rồi."

"Được,mẹ không đề cập tới nữa, con đó, tiểu Y à, có rãnh rỗi, trở lại thăm mẹ, chú Chu cũng hỏi qua con, mẹ biết rõ con vẫn không thể chấp nhận Chu, chỉ là, chú ấy đối với con, không phải như con nghĩ." Mẹ Liễu liếc nhìn Chu Thành bên cạnh, nhìn chồng mình trong mắt mong đợi.

Liễu Y nghẹn lời, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô quá chủ động rồi, chắc là Liễu Y kia không phải nói chuyện như vậy, rồi mới chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ cứ sống tốt là được, con cũng lớn như vậy rồi, cũng có thể tự lập rồi, hiện tại tương đối bận rộn, chờ sau này có rãnh rỗi rồi hãy nói."

Mẹ Liễu vẻ mặt trầm xuống, nhìn chồng đang vỗ vỗ vai của mình, cười cười, nói trong điện thoại: "Tùy con vậy, con phải nhớ kỹ, nơi này cũng là nhà của con, tiền đủ dùng sao."

Liễu Y ngồi dậy, ánh mắt sáng lên, ngay sau đó ánh mắt tối lại, nói: "Đủ mà, mẹ yên tâm đi."

"Cái con bé này, nếu không đủ dùng, thì nói trực tiếp, bây giờ công việc của con, mẹ cũng biết, ăn bữa nay lo bữa mai , chi phí ở Thành Đô rất cao, có gì thì nói, chớ ngại ngùng." Mẹ Liễu có chút kích động, đây là lần đầu tiên nghe được con gái nói nhiều, tinh thần có chút phấn chấn, vô ý thức cũng nói nhiều lên.

"Sao chứ, mẹ à, con thật sự đủ dùng mà." Liễu Y rối rắm cự tuyệt, nhức nhối nhìn tiền tới tay lại bay mất, loại cảm giác đó, không cách nào miêu tả được, haizz.

"Được rồi, mẹ rõ con mà, con từ nhỏ miệng đã cứng rắn, chuyện này cứ như vậy, mẹ ngày mai sẽ gửi chút tiền vào tài khoản cho con, nên ăn thì ăn, nên dùng thì dùng, chớ để cơ thể bị bệnh, một mình con ở Thành Đô, mẹ thật không yên tâm." Mẹ Liễu trực tiếp nói.

Liễu Y tình thế khó xử, cũng không thể nói, cô không phải là con gái bà ấy, bà nên để cho cô tự kiếm tiền để sống.

"Có chuyện liền gọi điện thoại về, mặc dù mẹ không giúp được gì cho con, nhưng nơi này luôn là nhà của con." Mẹ Liễu có chút nghẹn ngào, sau khi nhỏ giọng nói mấy câu, từ từ rồi mới cúp điện thoại.

Liễu Y nhìn điện thoại di động đã tắt, từ từ ngồi dậy, ở trong lòng đấu tranh, muốn, hay là không muốn, không cần thì không nên phung phí, nhưng cô lại không có tư cách muốn, Liễu Y biết, cô bây giờ còn chưa có tiếp nhận tất cả của thân thể này, đặc biệt là vị kia gọi là mẹ ở Thành Phong, haizz, để có lòng thương xót của người khác, cô vẫn phải tỏ ra yếu đuối một chút.

Đưa tay xoa xoa đầu, thật đáng thương thay, này rõ ràng này rõ ràng thịt đã tới miệng cô lại không thể nhai, thật có lỗi với chính mình quá di.

Một lúc sau, Liễu Y để di dộng ở đầu giường , trầm mặc đi tới cửa sổ, nhìn đèn bên ngoài, phồn hoa đô thị, tâm hồn được thong thả một chút, vốn không muốn có quá nhiều trói buộc, nhưng mà tất cả những gì thân thể này lưu lại, coi như cô ở căn hộ này, cũng là người mẹ kia sắp xếp, bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc linh hồn cô tiến vào thân thể này, thì cô đã là Liễu Y rồi.

Thôi được rồi, mặc kệ đi, cái gì nên trả thì Liễu Y sẽ nhất định trả lại, đây là uy tín tối thiểu khi làm người, chỉ là có thể cùng người mẹ kia có nhiều thân cận, vậy thì không phải là việc Liễu Y có thể khống chế.

Tiền sao, là đồ tốt, nhưng phải là cô tự tay kiếm được , không phải là của cô, dù là một ít, Liễu Y cũng sẽ không cần, đây là nguyên tắc làm người, bắt đầu từ bây giờ, Liễu Y phải tự mình cố gắng làm ra tiền, nuôi sống mình.

Những ngày kế tiếp, bởi vì Tiền Văn Phương đồng ý nhanh chóng lấy được tiền lương của Liễu Y, cho nên, Liễu Y chỉ lo ở trong nhà rèn luyện thân cho tốt.

Buổi sáng thì rèn luyện, buổi chiều xem mấy tin tức có ích cho cô, thêm vào đó là tìm việc làm, nghề diễn viên này, Liễu Y không ôm hy vọng quá lớn, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, mà buổi tối, thì bắt đầu trầm tư mặc tưởng, rèn luyện lực tinh thần, lúc tới đây, dị năng đã đạt tới cấp bốn, mặc dù đây là một thế giới hòa bình, nhưng không ngoại trừ có việc gì xảy ra, đây là bí mật lớn nhất của Liễu Y, thì Liễu Y đương nhiên có thể biết cách lợi dụng, cho nên phải tiếp tục rèn luyện, cũng không biết có thế đạt tới cấp cao nhất, thì sẽ như thế nào.

Tiền Văn Phương ấy ngày nay có chút thất thường, mấy ánh mắt nhìn mình, mang theo quỷ dị cùng với đồng tình, mà lúc cô đi tới, thì nhỏ giọng rối rít, bàn luận xôn xao.

Hôm nay, Tiền Văn Phương ở phòng vệ sinh, chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, thì nghe thấy mấy người đi vào, trong lời nói thế nhưng có tên của Liễu Y, Tiền Văn Phương ngừng tay, nghiêng tai lắng nghe.

"Cô có biết chuyện của Liễu Y không." Âm thanh đầu tiên vang lên.

"Cô không phải cũng biết sao, còn hỏi tôi làm gì." Âm thanh thứ hai vang lên, có loại hưng phấn ở trong đó.

Âm thanh người thứ ba chen vào, hỏi: "Chuyện gì, tôi mới vừa về công ty, Liễu Y không phải sớm đã bị công ty tạm đình chỉ công việc sao, không thấy, còn có chuyện gì chứ."

"Cái người này tin tức đã sớm quá hạn." Âm thanh đầu tiên lại vang lên.

"Đúng, thật không nghĩ tới , thì ra là như vậy." Âm thanh thứ hai cười hắc hắc.

"Hai cô nói gì bí hiểm vậy, nói nghe một chút đi, có phải hay không lại xảy chuyện gì, hay là Liễu Y lại đi tìm Tần tỷ phiền toái." Âm thanh của người thứ ba vội vàng hỏi.

"Không phải, mặc dù tôi không có chính mắt thấy được, nhưng nghe người khác nói , thật làm cho tôi thất kinh, chậc chậc, thật không nghĩ tới." Âm thanh đầu tiên nói.

"Chớ nhử mồi, nói nhanh lên." Âm thanh người thứ ba hỏi.

"Đoạn thời gian trước, đạo diễn Hàn không phải chuẩn bị quay Thiên Khải Phong Vân 2 sao, nữ chính chính là Tần Văn, cô không biết, cô ta thế nhưng đề cử Liễu Y diễn vai phụ, mặc dù là vai phụ nhỏ, nhưng cũng là phim của đạo diễn Hàn, coi như nhỏ, cũng là nhân vật đi." Âm thanh thứ hai bắt đầu giải thích.

"Thật, Tần tỷ cũng quá tốt bụng đi, Liễu Y cũng quá không biết xấu hổ, thật không có, " Người hỏi xuy một tiếng.

"Cô cũng đừng nói Liễu Y như thế, biết vì sao Tần Vân đề cử Liễu Y không.” Người đầu tiên hừ một tiếng, nói.

"Tại sao, tiểu tam thì có gì tốt, làm sao cô lại giúp cô ta nói chuyện." Âm thanh người thứ ba bất mãn nói.

Âm thanh thứ hai bật cười: "Cô ta hiện tại cũng không phải là tiểu tam rồi, này Dương Vanh mới phải Tiểu Tam đi, ha ha."

"Đúng, thật không nghĩ tới, tôi xem a, này Dương vanh nhất định là bạn trai Liễu Y, tôi mới nói, này Liễu Y thế nào mà nhất quyết không tha, huyên náo dư luận xôn xao, Tần Văn cũng thiệt là, thích Liễu Y thì thích chứ, thấy ngứa mắt Liễu Y với Dương vanh, nên trực tiếp đem Dương vanh từ bên cạnh Liễu Y cướp đi, làm hại chúng ta còn tưởng rằng Liễu Y mới là người thứ ba, hiện tại thừa dịp Liễu Y thất tình, muốn thừa hư mà vào, haizz, tôi liền nói, Tần Văn làm sao lại đem Liễu Y đề cử với đoàn phim Phong Vân, thì ra là đánh cái chủ ý này." Âm thanh đầu tiên phân tích nói.

"Tôi cũng cảm thấy là như thế này, chậc chậc, thật không nghĩ tới, Tần Văn lại như vậy, chỉ là, nghe nói cô ta muốn cùng Dương vanh đính hôn, tin tức có phải thật vậy hay không." Âm thanh thứ hai nói.

"Là thật, nghe người ta nói , chỉ là, tôi nghĩ lần này Tần Văn chẳng được gì, còn bị Dương Vanh dính vào, haizz, Tần Văn chắc là rất thương Liễu Y, nghe người khác nói, cả người lãnh lạnh nhạt đạm, thê thê lương lương, tôi cảm thấy được, Dương Vanh mới phải làthứ cặn bã nam, thấy Tần Văn là diễn viên hạng A, nên khẳng định dính lấy không buông tay , muốn một bước lên mây sao, tôi cảm thấy được, Tần Văn đang dính lấy Liễu Y, lần này cũng không lầm đâu." Âm thanh đầu tiên phiền muộn nói.

Âm thanh người thứ ba chỉ còn lại một tiếng hít vào, một lúc sau: "Thật sao, sao lại phát triển quỷ dị như vậy."

Sau khi chờ âm thanh bát quái đi xa , Tiền Văn Phương hít vào một hơi, đặt mông ngồi ở trên bồn cầu, đưa tay sờ trán của mình, không có phát sốt, làm sao lại nghe nhầm rồi, này người nào biên kịch bản vậy chứ, Tần Vân thích Liễu Y, còn Dương Vanh là tiểu tam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.