Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 34: Chương 34




Ở biệt thự Tuần gia có ánh đèn mờ mờ, trầm tĩnh, lành lạnh, trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, có một bóng người lúc ẩn lúc hiện.

Lúc này, cửa thư phòng có tiếng gõ cửa, đánh vỡ sự yên lặng bên trong, bóng người di chuyển, Tuần Tu giật giật cái chân cứng còng, ngồi trở lại xe lăn, tay xoay bánh xe, xoay người lại nói: " Vào đi."

"Tuần thiếu, có điện thoại từ Dương gia ạ." Hải Phong đẩy cửa ra, đứng ở cửa, thấy không khí bên khá nặng nề, nhỏ giọng mở miệng nói.

"Được rồi." Tuần Tu bình tĩnh nói: "Mở đèn đi."

Hải Phong đi vào trong, đưa tay nhấn công tắc bật đèn, rồi đi tới trước mặt Tuần Tu, cung kính đưa điện thoại ra, thấy Tuần Tu khoát tay, lập tức xoay người ra ngoài.

Tuần Tu dựa người ra sau, thả lỏng, rồi cầm điện thoại lên: "Alo, anh rể."

Dương Thiểu Minh ngồi trên ghế salon trong thư phòng, nhàn hạ nhấp một ngụm trà, nghe giọng nói quen thuộc, mới cười nhẹ: "Uh, là anh, thân thể có khỏe không?"

"Cũng không tệ." Tuần Tu nhỏ giọng nói, không nhìn ra tâm trạng.

"Uh, cậu phải cẩn thận, có chuyện gì, cứ giao cho mấy đứa nó làm, đừng có tự mình làm, biệt thự lớn như vậy, chắc cũng cảm thấy lạnh lẽo lắm phải không?" Dương Thiểu Minh nói, rồi đốt điếu thuốc, hít sâu, phiền muộn nói.

"Không có việc gì đâu, cũng quen rồi, anh rể à, có Hải Phong ở đây, anh đừng có lo lắng. " Tâm Tuần Tu khẽ động.

"Anh cũng đã sớm biết tính tình của cậu rồi, anh và chị cậu cũng hết cách với cậu luôn, cậu không sao là tốt rồi." Dương Thiểu Minh cười cười: "Đúng rồi, Tân Thần có bị ảnh hưởng gì không, cậu làm sao lại điều chỉnh nhân sự trong công ty thế, mấy người đó cậu đều nắm trong tay, không cần gấp gáp, đuổi việc bây giờ thì hơi sớm rồi đó."

"Thì đúng lúc nhân cơ hội này, giữ lại mấy người có thể làm việc thôi." Tuần Tu giải thích.

"Vậy anh an tâm rồi, còn Dương Vanh cậu muốn làm gì hắn thì cứ làm, hắn bên ngoài lấy danh nghĩa Dương gia, anh đã sớm cũng biết, trước kia là nể mặt quản gia Dương, anh mới không làm gì hắn, còn có người nào đó là Tần Văn , đừng để cô ta có thể muốn làm gì thì làm, muốn dựa vao quan hệ với Dương gia, cô ta còn phải xem lại cô ta là ai đã." Dương Thiểu Minh giọng nói biến đổi, lạnh đi mấy phần.

Tuần Tu dựa người ra sau, ánh mắt lẳng lặng: "Vâng, em biết rồi, chỉ là, Tần Văn còn có khả năng lợi dụng được, cô ta còn có người đứng sau, nhưng không còn lâu nữa đâu."

"Được, cậu xem đó mà làm, có chuyện thì nói một tiếng với anh, cậu cũng đừng đè nén quá, đã chờ nhiều năm như vậy rồi, không cần vội đâu, dù sao Tề gia cũng không trụ nổi trong bao lâu nữa đâu." Dương Thiểu Minh quan tâm nói.

"Vâng, không còn bao lâu nữa, abg rể à, đừng nói cho chị em biết, để mọi việc xong xuôi rồi cho chị ấy biết." Tuần Tu nhắc lại lần nữa.

"Uh, cậu đã nói với anh rất nhiều rồi, anh tất nhiên nhớ chứ, sẽ không để cho cô ấy biết, nếu có biết, cũng chỉ lo lắng thêm mà thôi." Dương Thiểu Minh nhỏ giọng nói, ngay sau đó dừng lại: "Đúng rồi, con gái của Lý gia đã từ nước ngoài trở về, chắc cũng chuẩn bị đi chào hỏi cậu đó."

"Anh rể à, Lý gia với Tuần gia chúng ta không có quan hệ gì cả." Tuần Tu nhíu mày.

"Lý gia xác thực không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng chuyện cũng đã qua lâu rồi, Lý gia cũng quen biết với Tuần gia, sau đó ba mẹ cậu gặp chuyện không may, Lý gia gió chiều nào theo chiều nấy cũng bình thường tôi, anh chỉ nói trước cho cậu biết một tiếng, con gái Lý gia kia trở lại, Lý gia nhất định sẽ mời cậu, chuẩn bị sớm cũng tốt." Dương Thiểu Minh nói.

Tuần Tu cong cong khóe miệng: "Anh rể à, em biết rồi."

"Uh.” Dương Thiểu Mnh yên tâm gật đầu.

Tuần Tu nhìn sắc trời: " Vậy không còn việc gì thì em cúp máy."

"Uh, cũng không còn việc gì nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe, Chu Phi kia tốt chứ?" Dương Thiểu Minh nở nụ cười dịu dàng.

"Vâng, cũng được." Tuần Tu gật đầu nói.

"Vậy được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, nếu rãnh rỗi, ta anh với chị sẽ đi thăm cậu, nhóc con tiểu Thành suốt ngày ầm ĩ đòi gặp cậu." Dương Thiếu Minh gật đầu nói.

"Nếu rãnh rỗi kêu Hải Thiên dẫn nó tới đây đi, chị em cũng quá chiều nó rồi." Tuần Tu gật đầu nói.

"Được rồi, anh cúp máy đây." Dương Thiểu Minh gật đầu nói.

Sự việc Dương vanh mặc dù chưa kết thúc, nhưng Liễu Y vẫn cứ đi làm theo bình thường, theo Liễu Y suy đoán, sự việc này chắc chắn có người phía sau điều khiển nên mới như thế, mà Liễu Y đến cả một chút hứng thú cũng không có, chỉ cần không dính dáng tới cô là được rồi.

Liễu Y không rãnh để chú ý mấy cái đó, thà để thời gian đi kiếm tiền còn hơn, mà Tiền Văn Phương nghe Liễu Y nói, cũng không còn gì để nói, chỉ chắc chắn Liễu Y không phải là Liễu Y của lúc trước nữa.

Ngày hôm nay hết giờ làm việc, Liễu Y thay đồ xong, đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, mới ra khỏi cửa, thì đụng trúng Hà Dương.

Từ lúc ra khỏi biệt thự Thuần gia, Liễu Y rất bực mình cái miệng nhiều chuyện của Hà Dương, cô cũng không tính toán việc Hà Dương tiết lộ tin tức, mà là việc Hà Dương chơi buôn bán kiểu hai mặt, một bên thì mua tin tức, thế nhưng một bên tiết lộ không lấy tiền, thật quá lãng phí. (chị làm như ai cũng như chị chắc =))))

"Liễu Y, tan việc sao." Hà Dương cười hì hì hỏi.

Liễu Y gật đầu, lập tức muốn đi ra ngoài, sau này mà muốn giao dịch với Hà Dương phải suy nghĩ cẩn thận hơn thôi.

"Đừng vội vậy chứ." Hà Dương phát hiện Liễu Y gần đây vừa thấy mình lập tức im lặng không nói gì, cảm thấy thât không bình thường, nên vội vàng ngăn lại, cười hề hề tiến lên trước: "Tôi đây có việc cho cô kiếm tiền, cô muốn làm hay không."

Liễu Y liếc mắt, không cử động gì, rồi lắc đầu, căn bản không muốn nói nhiều lời .

Hà Dương làm ra vẻ tội nghiệp: "Liễu Y, tôi nhớ tôi đâu có đắc tội với cô, sao gần dây cô dối xử với tôi như thế."

"Quản lý Hà à, không có việc gì thì tôi về đây." Liễu Y nhẹ giọng nói.

Hà Dương tằng hắng một cái, sờ cằm, nhìn Liễu Y từ trên xuống dưới, lắc đầu: "Liễu Y à, chúng ta cũng quen biết khá lâu rồi, người này, cô cũng biết, lần này, cô thực sự phải giúp tôi đó, cứ như cũ nha."

Liễu Y nghe xong, nhìn Hà Dương, hơi nghi ngờ: "Anh cứ thử nói coi."

Hà Dương nghe thấy, há hốc mồm, nhớ tới cái gì đo, phất phất tay: "Đi lên phòng làm việc rồi nói, ở đây không tiện cho lắm."

Liễu Y nghe xong, giơ cổ tay xem đồng hồ mà cô mới mua: "Cho anh mười phút đó, quản lý Hà à, quá thời gian, tôi sẽ tính tiền đó."

Hà Dương sững sờ ngay tại chỗ, Liễu Y này thật là, bây giờ còn tính luôn cả thời gian, trước mắt Hà Dương một mảnh tối đen, đã tính trước sẽ phải bị thu tiền, chỉ là, hôm nay thật đúng là Liễu Y phải ra tay, theo như Tuần thiếu dặn dò, người mà Hà Dương bây giờ có thể tìm, cũng chỉ có Liễu Y mà thôi.

Hà Dương cắn răng, miễng cưỡng gật đầu: "Được rồi, mà cho tôi hỏi, nếu quá thời gian cô sẽ thu tiền như thế nào."

Liễu Y thật không nghĩ tới Hà Dương sẽ đồng ý, cô làm vậy vì không muốn phí thời gian mà thôi, rồi mắt lập tức sáng lên, thử dò xét nói: "Tính tiền như cũ."

Hà Dương cảm thấy ngột ngạt khó thở, lấy tay vỗ trán: "Được rồi, theo bảng giá của cô."

"Bây giờ đã qua hai phút rồi đó, Hà quản lý à.” Liễu Y không muốn đả kích anh ta quá mức, nên mới nhắc nhở.

Hai người trực tiếp đi tới phòng làm việc, vừa vào cửa, Hà Dương tiện tay đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa, nhìn Liễu Y ngồi đối diện, nhỏ giọng nói ra, đi thẳng vào vấn đề, "Cô còn nhớ mỹ nam tàn tât kia không?"

Liễu Y sững sờ, trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ Hà Dương không biết mình đã tới biệt thự của tuần gia sao, ngay sau đó gật đầu: "Dĩ nhiên là nhớ rồi."

"Nhớ là tốt rồi, tôi muốn nói với cô, là như vậy." Hà Dương nhanh chóng nói hết mọi việc, không kịp thở, nói rõ ràng tình huống, rồi dừng lại, mong đợi nhìn Liễu Y.

Liễu Y dựa người ra sau, đưa tay sờ sờ mặt, mặt của cô có khả năng tiếp khách được sao chứ, rồi hoài nghi nhìn Hà Dương: "Chỉ là đi theo chăm sóc, không cần lên tiếng, không cần uống rượu phải không?"

Hà Dương không nghĩ tới Liễu Y sẽ hỏi rõ ràng như thế, hơi xấu hổ, cười nói, "Có thể sẽ uống rượu, cái này tùy theo tình huống, tôi đây không phải là không tìm được người, nhưng chỉ có cô, là tôi biết rõ nhất, cô phải giúp tôi chứ?"

Hà Dương năn nỉ, có một số việc, không thể nói quá rõ, Tuần thiếu yêu cầu quá khó khắn, trước kia từng có mấy lần, mỗi lần mình phí sức lại chẳng có kết quả tốt, đưa tới trước mặt Tuần Tu, lập tức Tuần Tu tăng cho mình ánh mắt có giết người.

Mà Liễu Y, là cô gái mà Hà Dương từ trước đến giờ thấy Tuần Tu có thể tiếp nhận, hơn nữa, Liễu Y cũng coi như là diễn viên, cũng có tiếng, trường hợp thế này, thì Tuần Tu cũng không bị mất mặt.

Liễu Y khoát tay, ngăn lại lời nói của Hà Dương, cúi đầu trầm tư, đi theo Tuần Tu tới tiệc rượu, còn là cái loại cao cấp tiệc rượu, Liễu Y cũng không thích chút nào.

Nói tóm lại, thứ nhất, Tuần Tu người này quá âm trầm, khiến Liễu Y không thể nào nhìn rõ được, thứ hai, công việc này phạm vi quá rộng, vượt ra khả năng tính toán, ai biết sẽ xuất hiện tính huống nào khác nữa chứ.

Nhưng là, tiền đã tới trước mặt lại không lấy, Liễu Y cũng rất đau lòng, nếu như không biết thì thôi, mà cơ hội lại đến trước mắt, không biết có thể mua được bao nhiêu cân gạo đây.

Liễu Y chần chừ một lát, mắt liếc thời gian trên đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hà Dương: "Được thôi, nhưng mà giá tiền không tính theo trước kia nữa, như vậy đi, tôi cho anh xem bảng giá, nếu anh thấy được, thì tôi đồng ý."

Hà Dương nhướng mày tim đập mạnh, tưởng Liễu Y sẽ không đồng ý, không ngờ lại như thế, rồi Hà Dương suy nghĩ một lát, gật đầu: "Được thôi."

"Đưa tiền trước, công việc sau, cái này không thương lượng." Liễu Y nói tiếp.

Hà Dương nhìn mắt Liễu Y sáng lên, đè nén sự bứt rứt: "Không thành vấn đề."

Liễu Y lấy cái hợp đồng lần trước ra, thầm nghĩ, để trong túi xách, xem ra vẫn có tác dụng, rồi đưa tới trước mặt Hà Dương, hất cái cằm lên: "Cứ theo như thế này."

Hà Dương mặc dù đã nghe Hạ Thành Lâm đề cập tới, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, cô Trần kia lúc kí tên chắc cũng không có mù chứ, tay Hà Dương run lên, nhìn Liễu Y với ánh mắt khác trước hoàn toàn , có loại sùng bái mất tự nhiên ở trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.