Xe chạy băng băng trên đường, mà không khí bên trong xe vô cùng quỷ dị.
Tài xế lái xe hối hận vì đã ở trong tình huống này, mặt nghiêm túc nhìn
thẳng phía trước, gáo thét trong yên lặng, coi như mình chưa nghe được
gì hết.
Hải Phong ngồi kế bên tài xe, mặt thì lúc đen lúc đỏ,
lúc thì lại trắng bệch, dỏng lỗ tai lên, khóe miệng giật giật, con bé
kia đang nói thiếu gia nhà mình ư, hình như có gì đó không bình thường,
không thể tin được.
Lúc này hai người ngồi đằng sau, một người
thì cầm điện thoại di động thượng lượng giá cả, nghiêm túc trả giá, còn
một người bên cạnh thì ánh mắt bình tĩnh, nếu như bỏ qua đôi tai hơi đỏ
ửng, thì tương đối bình thường.
"Quản lý Hà à, anh không nói qua
với tôi cần phải hy sinh nhan sắc, bàn tay nhỏ bé của tôi còn bị sờ
soạng cả tiếng đồng hồ, tôi thấy giá tiền này không cao lắm, phí tổn
thất danh dự thì cũng không cần, anh xem tính thế nào đi." Liễu Y nhỏ
giọng, hết sức cố lấy lấy lại tổn thất của cô, nên không quan tâm cảm
giác của người nào đó ngồi kế bên.
"Nếu như anh muốn xác nhận,
thì anh ta đang ngồi kế bên tôi đây này." Liễu Y cảm thấy có gì không
bình thường, nghiêng đầu liếc Tuần Tu đang trầm mặc, nghe người bên kia
từ chối cô, hừ một tiếng: "Quản lý Hà à, một là một, hai là hai, anh để
tôi thiệt thòi quá nhiều rồi, vậy sau này cũng đừng giao dịch nữa."
"Không được, đừngc ó mà trả giá, nhanh đem tiền gửi vô tài khoản cho tôi."
Liễu Y nghe được người bên kia miễn cưỡng đồng ý, lập tức dẹp bỏ gánh
nặng trong lòng, cũng may không thiệt thòi quá nhiều, cuối cùng còn có
thêm tiền, gật đầu: "Được rồi, cứ vậy đi, tôi cúp máy đây."
Tuần
Tu ngồi kế bên sắc mặt tối tăm, nhìn Liễu Y cất điện thoại vào túi xách, chợt nói: "Tiền của tôi sao cô không thèm lấy vậy hả?"
Liễu Y
dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn sang, thầm than, bởi vì lấy tiền của anh
không an toàn chút nào, nhưng ngoài miệng lại chính trực nói: " Quản lý
Hà là chủ, anh là đối tượng làm công việc, cái nào ra cái đó, à mà,
thuận đường thì đưa tôi đến chung cư Văn Hưng đi, trễ thế này không có
xe buýt, thuê xe thì quá mắc."
Tuần Tu mặt đen thêm vài phần, ánh mắt phức tạp, ra hiệu cho tài xế, mở miệng nói với Liễu Y: "Hôm nay cảm ơn cô."
Liễu Y nghe thấy, rồi khoát tay: " Trong phạm vi công việc, không cần cảm ơn đâu."
Tuần Tu đã tiếp xúc Liễu Y mấy lần, nhưng càng tiếp xúc, lại càng khó dời
ánh, giống như cô và anh không phải người chung một thế giới, giá trị
quan(*), nhân sinh quan (**), đối với con người, có thứ khoảng cách
không thể giải được, bất luận là Hà Dương, hay là anh, Liễu Y cô đều
không sợ, cứ tùy ý làm, thẳng thắn, tính cách thế này, khiến Tuần Tu
không thể nào không để ý.
(*) giá trị quan: là việc phán đoán
xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa
vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó, cũng có thể hiểu nôm na nó giống như phong cách sống, quan điểm.
(**) nhân sinh quan: nhân sinh quan là sự xem sét, suy nghĩ về sự sống của con người, hoặc
nói văn vẻ hơn, nhân sinh quan là quan niệm của chúng ta về những định
luật diễn hóa trong đời sống nhân loại và sự sống của con người.
“Cô và Tần Văn…" Tuần Tu hỏi bâng quơ.
Liễu Y xoay qua nhìn, rồi mím môi, chớp mắt hai cái: "Hả?"
Tuần Tu vừa ngeh đã hiểu ngay, khóe miệng cong lên, dựa người ra sau: "Quy tắc cũ, tôi biết rõ mà, nói đi."
Mắt Liễu Y lóe sáng lên, cô chưa mở miệng, vị này ngược lại còn nói trước,
có loại tiền nên cầm, có loại tiền thì không nên cầm, Liễu Y hiểu rất
rõ, rồi suy nghĩ một lát, thẳng thắn nói: "Thật ra thì cũng không có gì, tin đồn lúc trước, chắc anh cũng biết, nói tóm lại, thì tình yêu đồng
tính chứ sao."
"Còn cô với Dương Vanh." Tuần Tu không tự chủ hỏi, rồi lập tức hối hận, ánh mắt cứng ngắc, tay từ từ nắm chặt.
Liễu Y không phát hiện người kế bên không bình thường, dù sao chuyện của
chủ thân thể này cũng là chuyện của cô, không có gì không thể nói, rồi
thuận miệng nói: " chuyện đã qua, trước kia ở trường học quen biết Dương Vanh, sau đó yêu đương, rồi sau khi ký hợp đồng với Tân Thần, hắn bắt
đầu thay đổi tâm tính, nếu như lúc hắn nói chia tay với tôi, thì cũng
chẳng sao, nhưng là, thế nhưng hắn lại âm thâm lui tới với Tần Văn, đợi
đến lúc người khác biết Tần Văn mới là bạn gái hắn, tôi mới biết, khi
đó, không có đầu óc, làm nhiều việc ngu ngốc, cũng may sau này tỉnh táo lại."
"Hắn bây giờ đã chia tay với Tần Vân, vậy cô với hắn." Tuần Tu thử hỏi, ánh mắt lộ ra lo lắng.
Liễu Y lắc đầu: "Đã sớm đã qua, tôi là tôi, hắn là hắn."
Tuần Tu ngẩn ra: “Cô không cảm thấy, hồi nãy chỉnh Tần Vân, cô nói quá thẳng thắn sao."
Liễu Y nháy mắt hai cái: "Trước kia cô ta là diễn viên hạng A trong công ty, tôi không quan tâm, bây giờ cô ta rớt đài, tôi lại càng không thèm để
ý, nói cho cùng, cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa, tôi còn có công
việc khác để sống tạm, công việc diễn viên này, có là làm, không có cũng không sao, tôi chỉ cảm thấy có lỗi vì chị Tiền đã kì vọng vào tôi."
Tuần Tu nghe xong, tay từ từ thả lỏng, cúi đầu nhìn hai chân của mình, anh
mắt lúc sáng lúc tối, chợt cười, có lẽ đây chính là nguyên nhân Liễu Y
có thể sống tự do, làm bằng cái tâm, sống cuộc sống thực sự.
Tuần Tu nghiêng đầu nhìn Liễu Y, đôi mắt chợt sáng ngời dưới ánh đèn mờ mờ
trong xe, trong lòng hiện lên loại khống chế cảm xúc không cách nào.
"Tần Văn cô có thể không quan tâm, nhưng có vài người, cô phải để ý đó."
Tuần Tu thản nhiên nói, không biết là quan tâm hay là thử dò xét.
Liễu Y nghiêm túc nhìn sang, thấy rõ sự tăm tối trong ánh mắt của Tuần Tu:
"Haizz, tôi biết anh là đang nói vị Đường thiếu kia chứ gì."
Tuần Tu không nghĩ tới Liễu Y phản ứng nhanh như vậy, anh có thể thấy được
Liễu Y biết rất rõ cái gì nên biết, nhưng lại không thèm đi nịnh hót:
"Đúng là như thế."
Liễu Y gật đầu, lẳng lặng nhìn Tuần Tu, hồi lâu, nặn ra một câu: "Anh đang lo lắng cho tôi sao?"
Tai Tuần Tu đỏ lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi."
Liễu Y ồ lên, không tiếp tục tò mò nữa, thầm nghĩ, Đường Lễ cũng được, Tần
Văn cũng được, đừng đụng tới mình là được, nếu không, rốt cuộc sẽ như
thế nào, còn chưa biết được đâu.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe từ từ ngừng lại.
Liễu Y nhìn ngoài cửa xe, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nhiệm vụ hoàn thành
rồi, qua người nhìn Tuần Tu: "Đến nơi rồi, tổng cộng 1000, cám ơn anh đã đưa tôi về."
Tuần Tu nghe xong, tằng hắng một cái, ra hiệu cho
Hải Phong, chỉ thấy Hải Phong đầu đổ mồ hôi cúi đầu móc túi, rồi mới
nhớ ra, nói: "Liễu Y à, hôm nay ra ngoài tôi không mang theo tiền mặt."
Liễu Y nghe thấy, ánh mắt rối rắm, mắt liếc Tuần Tu, trong lòng tính toán,
người như vậy, chắc không quịt nợ đâu, suy nghĩ xong, gật đầu: "Được
rồi, lần sau nhớ đưa cho tôi, tính thêm tiền lãi."
Liễu Y bước xuống xe, đóng cửa xe lại, cả người thả lỏng, rồi vẫy tay, mới xoay người rời đi.
Tuần Tu nhìn theo bóng dáng Liễu Y đang từ từ biến mất, dựa người ra sau, ra hiệu với tài xe, xe bắt đầu chạy, ngón tay sờ qua chỗ ngồi mang theo
hơi thở của Liễu Y, nửa híp mắt.
Về đến nhà, bên trong thư phòng, Tuần Tu nói điệnt hoại xong, từ từ cúp máy, vẻ mặt tối tăm nhìn bầu
trời đen như mực, giống như lòng đầy trĩu nặng của anh.
Chỉ không bao nữa, Tề gia, Đường gia, chỉ chờ xác định xong, cái gì nên trả phải trả, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mấy ngày sau đó, Liễu Y coi lại sổ sách, nhìn tài khoản càng lúc càng
nhiều tiền, tâm tình bắt đầu vui vẻ, mỗi lần đi làm, thấy Hà Dương nhìn
cô chằm chằm, nhưng cũng không ảnh hướng tới tâm trạng vui vẻ của Liễu
Y.
Hà Dương vừa thấy Liễu Y, lập tức nghĩ tới lời nói kinh khủng
hôm trước, mtay nhỏ bé bị sờ soạng cả tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng Hà
Dương lại nhớ lại, cũng không dám hỏi Tuần thiếu, mà mỗi lần nhìn thấy
Liễu Y, rất muốn tìm ra được cái gì đó.
Liễu Y không suy nghĩ
nhiều như vậy, nên cứ theo bình thường đi làm rồi tan việc, mà ngày
nghỉ, thì Tiền Văn Phương thông báo quảng cáo chuẩn bị quay.
Liễu Y với Hiểu Mẫn ngồi trong xe Tiền Văn Phương, cúi đầu kịch bản quảng cáo, sắc mặt vặn vẹo, cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
"Chị Tiền, đây thật sự là quảng cáo tả giấy cho cái công ty Vĩnh Cường gì đó sao." Liễu Y liếc Tiền Văn Phương đang lái xe, hỏi liên tục.
Mặt Tiền Văn phương cũng hơi vặn vẹo, nhưng đã sớm ký hợp đồng, hiện tại đổi ý cũng được, haizz, bút sa gà chết mà.
Rồi thở dài, nói: "Đúng thế, Liễu Y, chúng ta nếu muốn thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, thì đừng suy nghĩ quá nhiều, biết không, chị cảm thấy mấy
quảng cáo nhỏ kia mà nói, cái này có thể xem là tốt lắm rồi."
Liễu Y nghẹn lời, tốt sao, chắc chắn là mình sẽ nổi tiếng vô cùng, Liễu Y
bây giờ cũng có thể đoán sau khi quảng cáo phát sao, mặt của cô chắc ai
cũng biết.
"Chị Tiền à, nhất định phải theo như kịch bản này mà quay sao." Liễu Y hỏi.
"Hy sinh vì nghệ thuật đi, mặc dù cái này cách nghệ thuật còn hơi xa,
nhưng mà, tích tiểu thành đại, Liễu Y, chị tin tưởng em." Tiền Văn
Phương nghiêm túc nói ra cái lý luận không thực tế của mình.
Liễu Y gật đầu, cũng được, có người tìm cô quay quảng cáo, thì cũng xem như
trời sập rồi, hình tượng hay không có hình tượng, Liễu Y đã sớm không
cần: "Em biết rồi, chị Tiền."
Vừa đến chỗ quay, Tiền Văn Phương dẫn Liễu Y đi chào hỏi đạo diễn, giới thiệu một xong, rồi bắt đầu chuẩn bị.
Liễu Y cam chịu số phận, thay xong trang phục, cô e ngại đi soi gương, tóc
dài phất phới, trang phục màu trắng giống tiên nữ, cộng thêm cái mặt vô
cảm, làm cho người ta cảm thấy càng thêm lạnh lùng, thật là giống như
mấy hiệp nữ trong phim kiếm hiệp.
Liễu Y kéo váy dài lên, một tay cầm cây kiếm, từng bước một đi tới chỗ quay.
Đôi mắt ti hí của vị đạo diễn Đại Hồ Tử kia nhìn sang, thấy ly bước ra, hai mắt sáng lên, đánh giá từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu,: "Không
tệ, không tệ, thật giống như trong tưởng tượng của tôi."
Liễu Y im lặng nhìn đạo diễn trước mặt đang hưng phấn cực độ, vội vàng nói: "Đạo diễn à, bắt đầu đi ạ."
Đạo diễn Đại Hồ Tử nghe xong, lúc này hô hấp bình thường trở lại, dặn dò
Liễu Y tỉ mỉ, rồi để cho mấy nhân vật phụ với Liễu Y diễn thử, tập đi
tập lại mấy động tác độ khó cao, cho đến khi Liễu Y thấy không thành vấn đề, mới chính thức quay.
Tvo với Hiểu Mẫn nhìn Liễu Y chuẩn bị
quay, nhỏ giọng thầm nói, trong lòng Tiền Văn Phương rất vui mừng, nhìn
Liễu Y từng bước từng bước đi lên, từ từ trưởng thành, đó cũng là loại
cảm giác gặt hái được thành quả.