Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 54: Chương 54




Ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc, Liễu Y mới nhậm chức lớp trưởng đứng dưới lầu đếm sĩ số xong, rồi báo cáo với huấn luyện viên, sau đó chạy vào đội hình, động tác gọn gàng, không sai sót gì cả.

Huấn luyện viên hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào sân huấn luyện, vẫn chạy mười vòng như cũ, mở ra ước, chợt nhớ tới ngày hôm qua huấn luyện viên nhắc nhở, mặt cứng đờ, rồi cố gắng chạy cmột ngày huấn luyện.

Liễu Y chạy đằng chậm lại, nhưng kết quả cũng thế, vẫn là nữ chạy trước, bảy người đàn ông thì lết từ từ theo sau.

Chứng kiến cảnh này, khiến huấn luyện viên với trợ thủ không đành lòng nhìn, cũng làm cho mấy binh lính trong sân huấn luyện vô cùng ngạc nhiên , có cảm giác rất kì lạ, tất cả ánh mắt nhìn Liễu Y đều có sự kính nể, ở quân đội, có thực lực là có tất cả.

Chạy xong mười vòng, huấn luyện viên nhìn Liễu Y vẫn tỉnh queo còn bảy người kia nửa sống nửa chết, cảm thấy vô cùng bất lực, lại tiếp tục khinh bỉ bảy người nào đó, cao giọng khen ngợi Liễu Y, thấy mấy người kia tức giận thì ánh mắt lóe lên tia xảo trá.

Liễu Y đứng ở hàng ngũ, nghe khen ngợi nhưng không vui chút nào, còn ánh mắt của mấy người kia cũng coi như không có.

Lấy danh nghĩa của mình để khinh bỉ họ, Liễu Y biết rõ ràng việc này, chỉ là, nếu để cho mình làm lớp trưởng, nếu để cho mình bị người thù oán, vậy thì đừng trách mình sẽ làm gì.

Ăn điểm tâm xong, tám người tiếp tục tư thế hành quân, Liễu Y vẫn làm rất tốt, mỗi câu lệnh Liễu Y đều thực hiện đúng, từng động tác vô cùng đúng tiêu chuẩn.

Thế nhưng bảy người kia, toàn ăn sung mặc sướng, phải đứng dưới ánh nắng gay gắt, thì luôn gian lận, cho nên, hai bên hoàn toàn đối lập, huấn luyện viên càng thêm thích Liễu Y, khẳng định mắt nhìn người rất tốt.

Biểu hiện đột xuất của Liễu Y, khiến họ áp lực rất lớn, nếu như nói không chạy nổi, thì có thể do không có rèn luyện, đây là đương nhiên, nhưng tư thế hành quân cũng kém Liễu Y, vậy thì không còn mặt mũi gì nữa.

Lúc huấn luyện viên tuyên bố Liễu Y làm lớp trưởng, trong lòng bọn họ căn bản không coi ra gì, lớp trưởng thì sao chứ, cũng chỉ hơi ngạc nhiên, mà sau đó, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng mà, mới ba ngày thời gian, huấn luyện viên thì thỉnh thoảng cười nhạo, còn Liễu Y coi chức lớp trưởng rất quan trong, khiến cho bọn họ ngày càng bất mãn, càng nhịn càng không thể chịu nổi.

"Sao lại ỉu xìu rồi, ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực." Liễu Y bắt đầu lợi dụng chức lớp trưởng, chỉnh tư thế đúng của bọn họ, màn viê huấn luyện với trợ thủ thừa dịp kéo nhau ra gốc cây nói gì đó.

"Hai chúng ta bỏ đi, để cô ta ở đó, sẽ không sao chứ ạ." Trợ thủ hơi lo lắng thần tượng của mình, kể từ tối hôm qua xem phim Liễu Y đóng, quyết định trở thành fan hâm mộ trung thành của Liễu Y, quả thật kỹ thuật diễn xuất rất xuất sắc.

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Huấn luyện viên nói, mắt liếc động tĩnh bên kia.

Trợ thủ ngẩng mắt nhìn trời, trán đầy mồ hôi, thuận miệng nói:"Em sợ bọn họ không phục, nên cứ từ từ đi ạ ."

"Từ từ sao, bọn họ ở trong này cũng không lâu, theo như huấn luyện bình thường, đến lúc kết thúc, thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, hiện tại có Liễu Y như thế, sẽ làm cho bọn họ càng thêm cố gắng , yên tâm đi, tôi biết phải làm gì mà." Khóe miệng huấn luyện viên vểnh lên, mưu tính.

Trợ thủ sững sờ, ngay sau đó nói: "Thì ra là như thế sao."

"Thì họ cũng là động nghiệp mà, cho Liễu Y ra mặt, đối với bọn họ thì tốt hơn, tôi thì sẽ không dễ dàng như thế." Huấn luyện viên nói.

Trợ thủ 囧, thầm nghĩ, thì tại anh cả thôi, mà mấy người kia, chẳng ai giống quân nhân cả, trừ thần tượng của mình ra.

Liễu Y vô cùng có trách nhiệm, nghiêm túc làm theo lời huấn luyện viên, nhìn ngoài mặt, có chút uy nghiêm, thật ra thì Liễu Y cũng đang tính toán trong lòng.

Sau bữa cơm chiều, huấn luyện viên nói chuyện riêng với Liễu Y: "Cô cũng biết, tôi vốn có nhiều việc, bên này có lúc sẽ không để ý tới được, cô là lớp trưởng, nếu tôi không có thời gian, tôi giao cho cô quản bọn họ, được không?"

Liễu Y thản nhiên nhìn qua: "Cái này không phải là anh muốn trốn sao."

Huấn luyện viên cười lúng túng: "Mọi người không phải là quân nhân, tôi cũng không còn cách nào khác, cô nghĩ đi, cô là lớp trưởng, thỉnh thoảng không muốn làm, cũng không sao, muốn bọn họ làm gì, bọn họ phải làm, rất tốt mà."

Liễu Y ngẩng đầu nhìn, thấy huấn luyện viên chịu không nổi nữa, Liễu Y mới hỏi: "Ý của anh là?"(ҖҗұMinҖҗұhdҖҗұiễnđànlҖҗұêquýđôn.coҖҗұmҖҗұ)

"Khụ, ý của tôi là lúc tôi bận, cô toàn quyền phụ trách bọn họ, thông qua hai ngày tôi đây quan sát, giao cho cô ở đây, tôi rất yên tâm." Huấn luyện viên nói, mặt tươi cười.

Liễu Y hoài nghi liếc nhìn, trong lòng tính toán một lúc, mới gật đầu: "Được rồi, chỉ là, tôi mà phụ trách, tôi sẽ làm theo cách của tôi."

Huấn luyện viên vừa nghe thấy thế, vội vàng nói thêm: "Phải theo như kỷ luật ."

Liễu Y nhìn thẳng, nghiêng đầu nhìn xa xăm nói; "Nói cho cùng, chúng tôi không phải quân nhân, có một số việc, anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, anh đem trách nhiệm này giao cho tôi, không phải là muốn tôi khích lệ bọn họ sao, tôi mà đồng ý xuống, dù sao cũng có lợi cho anh, nếu như anh không đồng ý, thì anh cứ tìm người khác."

Vừa nói xong, huấn luyện viên nhìn Liễu Y hồi lầu, thật ra anh cũng biết Liễu Y đang có tính toán gì đó, rồi cười khẽ: "Được rồi, cô muốn làm sao thì làm, quan trong là thời gian huấn luyện quá ngắn, chỉ có thể như vậy thôi, tôi tin tưởng cô mà."(صMصinصhdصiễnصđصànlêصquصýصđôصnص.coصmص)

Liễu Y nhanh chóng sáng mắt lên, ưỡn ngực, giơ tay làm tư thế chào: "Dạ vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Huấn luyện viên im lặng sờ mũi, thật là…, sao lại có người như thế chứ, còn dám nói điều kiện với mình, nếu như là lính của mình, thì sẽ chết chắc.

Liễu Y thấy người kia đi xa, mới xoay người mở cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại, bỏ nón xuống, đi tới cái ghế giữa phòng ngồi xuống.

Liếc nhìn bảy người kia, tằng hắng một cái: "Huấn luyện viên đã đi rồi ,mấy người sao mà yếu thế, làm nhanh một chút, rồi nghỉ ngơi sớm đi."(٩M٩in٩h٩d٩iễ٩nđànlê٩q٩u٩ý٩đô٩n.c٩o٩m)

Lục Thanh cười nhạo một tiếng, khẽ dựa vào tường, khioanh tay lại, nhớ tới mấy cái bánh màn thầu, trong lòng đau xót, bật thốt lên: "chức lớp trưởng của cô, chẳng ai công nhận nó đâu."

Lê Hoa thấy khuôn mặt vô biểu cảm của Liễu Y, nhớ tới cái quảng cáo, thấy vui vui, khẽ cười, anh không để ý gì tới Liễu Y, tính huống của Liễu Y, anh chỉ biết một chút, cho nên không nói gì.

Quách Thiếu Bân ngay từ đầu đã khinh bỉ Liễu Y, lúc đầu cảm thấy cô ta muốn dựa vào Lục Thanh , còn chủ động nói chuyện phiếm, mặc dù trên thực tế, Liễu Y chẳng có gì quá đáng, nhưng dòm không ưa thì vẫn không ưa.

Hiện tại thì không biết vì sao, lại bị huấn luyện viên cho làm lớp trưởng, mặc dù không có gì quan trọng, nhưng Liễu Y toàn lên mặt, cô ta cũng chỉ là diễn viên có chút danh tiếng thôi

Quách Thiếu Bân hừ một tiếng, rồi mở miệng châm chọc: "Lục Thanh nói rất đúng, tôi cũng muốn biết, tại sao cô lại là lớp trưởng?"

Bốn người còn lại thì cúi đầu, hoặc nhắm mắt, căn bản không muốn xen vào, chỉ sợ sơ sẩy một chút, lại rước họa vào thân.

Trong lòng bọn họ, Liễu Y mặc dù không tính là nổi danh, nhưng cũng xem là người khá may mắn, hơn nữa bộ phim là công ty trực tiếp tuyển vai, bọn họ có thể bị chọn, chỉ có thể nói là hên xui, mà Liễu Y lại là nữ chính duy nhất trong phim, không khó nhìn ra được công ty coi trọng, theo khuynh hướng này, về sau chưa chắc không trở thành người nổi tiếng, nên làm như thế nào, bốn người bọn họ trong lòng biết rất rõ, cho nên bây giờ thì im lặng là vàng.

Liễu Y nghe vậy, ngồi thẳng lên, nhìn sắc mặ mấy người kia, khóe miệng mấp máy, ngay sau đó nhìn Lục Thanh, há mồm, khẽ nói ‘1000’, thấy mặt Lục Thanh biến sắc, nhỏ giọng nói ra: "Tiền lãi."

Lục Thanh định nói tiếp nhưng đành phải ngậm họng lại, tằng hắng một cái xong, ngồi thẳng dậy, nói: "Về công ty rồi nói, lớp trưởng à."

Cái này nếu để cho Liễu Y nói ra, rất mất thể diện, ưỡn ngực, hơi ngẩng đầu lên, cứng ngắc nở nụ cười.

Tình huống này khiến Lê Hoa với Quách Thiếu Bân vô cùng ngạc nhiên, hai người quan sát Liễu Y với Lục Thanh, mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Liễu Y nhìn thoáng qua Lê Hoa, thái độ của Lê Hoa rất rõ ràng, cái gì ra cái đó, cho nên, Liễu Y cũng sẽ không chọc tới anh ta.(ٱMiٱnٱhdٱiễٱnٱđٱàٱnlٱêٱqٱuٱýđôٱn.ٱcoٱmٱ)

Ngay sau đó nhìn Quách Thiếu Bân, dọc theo đường đi, thái độ của anh ta mình rất rõ, thấy ngứa mắt với mình mà thôi, Liễu Y biết mình không phải thần thánh, ai cũng thích mình, nhưng bây giờ, cản trở kế hoạch của mình, nên muốn chống đối sao, được thôi.

"Nếu như anh bất mãn, vậy anh làm lớp trưởng đi, ngày mai lúc chạy ấy, tôi sẽ cố gắng xem anh chạy thế nào nha." Lời nói của Liễu Y đã chọc đúng chỗ đau của anh ta.

Quách Thiếu Bân trong bảy người được coi là đẹp trai cao lớn nhất , phong cách lạnh lùng, mặt sáng sủa đẹp đẽ, cơ thể cường tráng, vừa nhìn là thấy men kì, nhưngchỉ một câu nói, trông khá mà không dùng được, mỗi lần chạy đều là lết theo từ từ, nếu anh ta dẫn đầu, vậy mọi người còn chạy nhanh hơn anh ta nhiều.

Liễu Y vừa dứt lời, Lê Hoa bắt đầu cười, mặt này cười tựa như không cười nhìn Quách Thiếu Bân, mà Lục Thanh không có cười ngay, mà là híp mắt lại, nở nụ cười trong lòng.

Bốn người kia thì không dám cười Quách Thiếu Bân, nhưng biết được ẩn ý torng câu nói của Liễu Y, cũng không nhịn được cúi đầu cười trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.