Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 67: Chương 67






Trong hành lang bệnh viện, phía trước hai người, nữ ôm nam, không một chút bất ngờ, người đàn ông đi theo phía sau, hai tay trống không, dọc đường bị người khinh bỉ.

Liễu Y theo ra hiệu của Tuần Tu, cúi đầu chạy lên phía trước, quẹo khúc quanh, đứng ở bên ngoài một phòng làm việc, Liễu Y nhìn Tuần Tu gật đầu, trực tiếp dùng một cước đá văng cửa chính phòng làm việc.

Nhìn tình hình trong phòng làm việc, hô hấp biến đổi, đây cũng quá phóng khoáng đi, một người đàn ông mặc áo choàng màu trắng và một người đàn ông nhìn có vẻ quen mắt tư thế mập mờ quấn quít chung một chỗ.

Tuần Tu ho khan một tiếng, Hải Phong phía sau vội vàng đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa, nhớ tới tình hình trong phòng, cười thành tiếng.

Chu Phi bị Hà Dương dây dưa nửa ngày, muốn gọi cho Liễu Y hỏi một chút, nào biết đâu điện thoại và di động bị Hà Dương chiếm lấy, đau đầu vạn phần .

Vừa rồi, Chu Phi thừa dịp Hà Dương chưa chuẩn bị, đoạt lấy di động, vừa thông qua vài con số, lại bị Hà Dương trấn áp, cho nên có một màn này, chính là một màn Liễu Y và Tuần Tu thấy khi đi vào.

Chu Phi bị Hà Dương đặt ở dưới thân, nghe được động tĩnh mở cửa, nghiêng đầu nhìn qua, liếc mắt một cái, trợn mắt há mồm, một người là người anh ta quen thuộc nhất Tuần Tu, một người là tối chưa quen thuộc Liễu Y, hơn nữa tạo hình hai người thật làm cho người không chịu nổi.

Hà Dương cũng nhìn qua, không khiếp sợ như Chu Phi, màn này đã tập mãi thành thói quen, không chút hoang mang đứng thẳng thân thể, buông bả vai Chu Phi ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, đi đến trước mặt Tuần thiếu, chớp mắt hai cái, cười như không cười hỏi "Tuần thiếu đã tới, Liễu Y cũng tới, thật đúng là khéo "

Liễu Y nhìn Tuần Tu không nói gì, ngẩng đầu bình tĩnh nói, " Xách bác sĩ lại đây, trên đùi, cánh tay và đầu người này đều bị thương, ôn chuyện đợi nói sau."

Hà Dương vừa nghe, nghiêm mặt, thu hồi khuôn mặt tươi cười, vội vàng chỉ phương hướng "Trước đặt lên trên giường trong phòng quan sát đi."

Liễu Y gật đầu, xoay người đi tới bên trong phòng quan sát, Hà Dương phía sau vội vàng kéo Chu Phi đi theo.

Liễu Y nhẹ nhàng đặt Tuần Tu trên giường, sau khi điều chỉnh tốt tư thế, đang muốn thối lui, đã bị Tuần Tu nắm lấy cánh tay, ánh mắt Liễu Y nheo lại, chạm phải ánh mắt của Tuần Tu, trong lòng thở dài một tiếng, không rút tay ra.

Suy nghĩ Chu Phi xoay vòng, tuy rằng không quen thuộc với Liễu Y, nhưng khuôn mặt Liễu Y kia, tuyệt đối là không nhận sai, người em gái trên danh nghĩa làm sao đến đây với Tuần thiếu, bây giờ không phải là nên ở quán cà phê xem mắt anh chàng cùng khoa mình sao, hơn nữa nhìn quan hệ hai người tuyệt đối không bình thường.

Hà Dương kéo Chu Phi còn trong sững sờ, ánh mắt có chút vội vàng, "Mau giúp Tuần thiếu xem một chút, cậu ngẩn người cái gì"

Chu Phi đẩy ánh mắt, vội vàng tỉnh táo lại, tiến lên cẩn thận kiểm tra, mà ánh mắt, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hai cánh tay đang nắm nhau của Liễu Y và Tuần Tu, trong lòng run lên, không phải giống suy nghĩ của mình chứ, mình giúp Liễu Y đi xem mắt, hậu quả, Chu Phi run run một chút, vội vàng cúi đầu chuyên tâm tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của Tuần Tu .

Hà Dương đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, ánh mắt rối rắm nhìn về phía Liễu Y, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Tuần thiếu, quả nhiên đối phó người nào thì đùng thủ đoạn đó, nếu không, sao Liễu Y có thể chủ động ôm Tuần Tu đến bệnh viện, ai, quả nhiên mình không phải Tuần thiếu.

Chu Phi xoa bóp đến hai đầu gối của Tuần Tu thì trên đầu Tuần Tu đổ mồ hôi, mà tay Liễu Y nắm thật chặt.

Liễu Y cúi đầu nhìn qua, sắc mặt bình tĩnh, đáy lòng cũng không thể nào bình tĩnh, tình huống của Tuần Tu Liễu Y rất rõ ràng, vết thương cũ mặc dù tốt, nhưng nổi đau thì vẫn còn, hôm nay bởi vì mình, trong lòng Liễu Y cũng có chút áy náy.

Tuần Tu trầm mặc không nói để cho Chu Phi kiểm tra, mà ánh mắt lại nhìn về phía Liễu Y, mang theo nhu tình không muốn người biết.

Liễu Y cảm giác sâu sắc ánh mắt quá mức trực tiếp kia, không cảm nhận được nhu tình, ngược lại cảm thấy hết hồn, thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn mình phụ trách, chẳng lẽ tiền thuốc men cũng muốn mình ra, lòng Liễu Y chua xót một phen, quả nhiên hôm nay không tốt ra cửa.

Sau khi Chu Phi kiểm tra một lượt, phát hiện không có gì trở ngại, lại bắt đầu bôi thuốc, thật vất vả chuẩn bị xong, mà nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, cho tới bây giờ Tuần thiếu chưa từng tới nơi ở của mình, lần nào cũng là mình đi tới biệt thự nhà họ Tuần, hơn nữa cũng không mang theo Liễu Y tới, trong lòng Chu Phi không rõ ràng .

Liễu Y nhìn Tuần Tu thu thập thỏa đáng , thở nhẹ ra một hơi, hẳn là có thể đi trở về, lần này ra cửa điềm xấu, lại phải bỏ tiền ra.

Chu Phi gật đầu với Tuần Tu, sau khi cởi bao tay, thế này mới có rảnh tìm tòi đến cùng, quay đầu nhìn về phía Liễu Y, uyển chuyển hỏi, "Sao em lại tới đây ."

Liễu Y im lặng nhìn Chu Phi không đáng tin, người này kêu mình đi xem mắt, bây giờ còn hỏi mình vấn đề này, nhớ tới đối tượng xem mắt là Tuần Tu, Liễu Y buồn bực một trận, nếu không phải Chu Phi, mình tại sao sẽ như thế.

"Còn không phải bởi xem mắt " Liễu Y nói thẳng.

"Đúng vậy, vậy tại sao em lại ở chỗ này " Chu Phi nghĩ bây giờ Liễu Y phải ở quán cà phê chứ.

" Đối tượng em xem mắt ở trong này, em cũng chỉ có thể ở trong này" Liễu Y nhỏ giọng một câu.

Hà Dương bên cạnh bả vai run lên, mà Tuần Tu cười như không cười nghe, cũng không nói gì, thật giống như là như thế.

Chu Phi trợn mắt há mồm, ai là đối tượng xem mắt, nhìn quanh bốn phía, nhìn chằm chằm Tuần Tu trên giường, nghẹn một hơi, trừ Tuần thiếu sẽ không là những người khác.

"Tốt lắm, Chu Phi, cám ơn cậu hỗ trợ xắp xếp, lại nói tiếp, cũng là có duyên phận, tôi và Liễu Y biết nhau, vừa rồi nói chuyện, bản thân tôi là cảm thấy Liễu Y như vậy, có vẻ thích hợp với tôi. Hiện tại, tôi cảm thấy có thể tìm hiểu trước " Ánh mắt cảnh cáo của Tuần Tu nhìn chằm chằm Chu Phi, nhỏ giọng nói.

Liễu Y há miệng thở dốc, trợn mắt nhìn Tuần Tu "Tôi không đáp ứng, Tuần Tu."

"Em không phải nói suy nghĩ sao " Tuần Tu nhỏ giọng nói.

Liễu Y nghẹn một hơi, mình nói lúc nào .

"Em mới vừa rồi còn hôn tôi một cái, Liễu Y, nơi này đều là người một nhà, em không cần che giấu" Khóe miệng Tuần Tu nhếch lên, chắc chắc một mực.

Liễu Y vừa định phản bác, nhớ tới cái gì, khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói, "Tuần Tu, nguyên nhân xem mắt tôi đã nói rồi, đề nghị của anh tôi cũng cự tuyệt, hiện tại anh đã tới bệnh viện, đáp ứng chuyện của anh, tôi cũng làm xong rồi, tôi cần phải trở về."

Liễu Y nói xong một hơi, mang theo túi đi ra ngoài, trên đường nhớ tới cái gì, đưa tay sờ túi tiền lấy mấy tờ tiền, xoay người đi đến trước giường Tuần Tu, trực tiếp nhét tiền vào tay Tuần Tu "Đây là phí trị liệu, sau này có vấn đề, tôi không phụ trách."

Tuần Tu cúi đầu, mắt nhìn mấy tờ tiền trong tay, khóe miệng cong lên, cưng chìu nhìn bóng dáng Liễu Y, tới đây là đủ rồi, ép buộc nữa, sẽ xảy ra chuyện, không vội, từ từ đi.

Hà Dương nhìn xung quanh, "Không đuổi theo."

Tuần Tu lắc đầu, chống tay xuống, Hà Dương vội vàng đi tới, giúp đỡ Tuần Tu ngồi thẳng lên, sau đó đứng ở bên cạnh.

"Làm việc gì cũng phải đúng mực, tôi là muốn cô ấy, không phải muốn hủy cô ấy, cậu đi về trước đi " Tuần Tu nhỏ giọng phân phó, gật đầu với Hà Dương.

Ánh mắt đồng tình của Hà Dương nhìn về phía Chu Phi đã sững sờ, cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai Chu Phi, đi ra ngoài.

Chu Phi nghẹn họng nhìn trân trối, như thế nào đối tượng xem mắt biến thành Tuần thiếu, dấu chấm hỏi kia vẫn xoay vòng vòng.

Ánh mắt phức tạp của Tuần Tu nhìn Chu Phi, quan hệ của Liễu Y và Chu Phi không tốt, nhưng mà, Chu Phi vẫn là thủ hạ của mình, "Liễu Y là của tôi"

Một câu nói ra, làm cho tinh thần Chu Phi vừa quay về lại chạy ra lên chín tầng mây, đẩy mắt kính, tại sao mình không nhìn ra điểm nào của Liễu Y được Tuần thiếu nhìn trúng.

"Tình nhân " Chu Phi không thể không suy đoán như vậy.

Tuần Tu hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống "Lời này về sau đừng nói nữa, cô ấy sau này là phu nhân của nhà họ Tuần."

Chu Phi nghẹn lời, đâm đầu vào áp lực quá lớn "Vậy hôm nay là chuyện gì xảy ra."

"Hôm nay tôi và cô ấy xem mắt mà thôi " Tuần Tu không hy vọng lại xuất hiện chuyện như vậy, ánh mắt cảnh cáo nhìn Chu Phi.

Gương mặt ôn hòa của Chu Phi suy sụp xuống "Vậy tôi"

"Cậu không có chuyện gì, có lẽ cậu có thể nói chuyện điện thoại với mẹ của liễu Y, chia sẻ một chút, xem mắt thành công " Tuần Tu nói một câu có thâm ý .

Hiện tại Chu Phi cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không phải Liễu Y muốn, mà là người này muốn, hơn nữa còn là bày thế cục, đối với Liễu Y, Chu Phi không có ấn tượng gì đặc biệt, nhớ tới cái gì nói " Sao lại chọn cô ấy"

"Cô ấy hiểu tôi, tôi cũng hiểu cô ấy, tôi và cô ấy rất xứng đôi " Khóe miệng Tuần Tu cong lên.

Chu Phi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nhớ tới cái gì, không có hỏi thêm, cúi đầu sửa sang lại quần áo "Đã biết Tuần thiếu, mẹ của Liễu Y bên kia tôi biết nên nói như thế nào, bất quá, tôi thấy hình như Liễu Y không có cảm giác gì với cậu "

Ánh mắt Tuần Tu trầm xuống, lông mày cau lại "Không có cũng được, có tốt nhất, cô ấy trốn không được ."

Chu Phi cảm nhận được Tuần tu nhất định phải được, khóe miệng giật giật, đây là ánh mắt gì, Liễu Y lớn lên cũng không tệ, bất quá, hôm nay vừa thấy, hơi sức kia cũng là thật tốt , nghĩ đến cái gì, Chu Phi bắt đầu mơ mộng mục đích của Tuần Tu, chẳng lẽ mỗi người đàn ông có thân thể yếu đều thích người con gái càng mạnh so với mình

Liễu Y đi ra ngoài đội mũ và mang kính mắt lên, kể từ sau cái quảng cáo kia, bắt đầu trước thất nghiệp, sau lại cửa chính cũng không thể ra, mới vừa rồi còn bị người bao vây, cuộc sống không như ý.

Đi đến cửa bệnh viện, Liễu Y nhớ tới cái gì, đưa tay sờ môi, ánh mắt giật mình, hương vị vừa rồi hơi giống bánh bao trắng, bất quá, nhớ tới số tiền đưa ra, Liễu Y rất đau lòng, lần này thua thiệt cũng nhà bà ngoài rồi.

Buổi sáng hôm sau, Liễu Y còn đang trong giấc mộng, đã bị điện thoại đầu giường cho thức tỉnh, đưa tay cầm lại, hí mắt nhìn một chút, thả tới bên tai.

"Chị Tiền, có phải an bài phỏng vấn xong rồi không"

Một tay Tiền Văn Phương run run giơ lên tờ báo, vừa giơ lên di động, từ phòng làm việc đi ra, chuẩn bị xuống nhà xe, tìm Liễu Y hỏi rõ ràng, bây gờ nghe được giọng nói không nóng không lạnh của Liễu Y, cơn tức ứa ra, "Liễu Y, em lại làm chuyện tốt gì"

Liễu Y mở to mắt, ngồi dậy, bình tĩnh nói "Chị Tiền, nói nguyên nhân"

Tiền Văn Phương nhìn chằm chằm ảnh chụp trên trên báo, nhỏ giọng một câu, "Em không phải lại yêu đương chứ "

Liễu Y ho khan một tiếng, chớp mắt hai cái, "Làm sao có thể, chị có biết, em vẫn đang trong nhà."

"Liễu Y, em thành thật nói, em không phải đang nói chuyện yêu đương bí mật, nếu em ngay cả chị cũng không nói, chị không có biện pháp giúp em " Tiền Văn Phương nhìn tiêu đề to như vậy, còn có ảnh chụp không rõ ràng kia, dùng tiền lương mình thề, người phụ nữ này tuyệt đối là Liễu Y, người khác có thể nhìn không ra, nhưng mình rất khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.