Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 75: Chương 75




Sau khi về đến nhà, Liễu Y nhẹ cả người, ném túi lên trên tủ giầy, vọt vào phòng bếp rót ly trà, ôm ly đi tới phòng khách, nằm trên ghế sofa, toàn thân thư thái, vẫn là trong nhà thoải mái

Mở TV trên vách tường cách đó không xa, Liễu Y thảnh thơi nhìn lên, chỉ là tai nghe được một chút động tĩnh, tinh thần lực cảnh giác tản ra, ngồi thẳng thân thể, để ly trà trong tay xuống khay trà trước mặt, mặt trầm tư.

Tuy rằng mới chuyển đến mấy ngày, trong cả tầng lầu cũng không có người khác, ngoại trừ nhà bên cạnh đã trang hoàng xong, toàn bộ lầu trên trống không, cho nên Liễu Y cực kì hài lòng, thích loại thanh tĩnh này, hôm nay nhà bên cạnh bắt đầu có người ra vào quét dọn, không phải có người muốn chuyển vào chứ.

Liễu Y nhìn động tĩnh nhà bên cạnh, liền ném sau ót, sau khi duỗi lưng một cái, trực tiếp chạy đến sân sau hít thở không khí, sau đó giơ bình lên tưới nước, bắt đầu tỉ mỉ gây trồng mầm hành lá.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Liễu Y nghe thấy động tĩnh, cảnh giác mở mắt ra, nhớ tới phát hiện ngày hôm qua, sau đó từ từ thả lỏng nằm xuống tiếp tục ngủ thêm, cho đến trời sáng, Liễu Y mới ngáp xoa tóc rời giường rửa mặt.

Mặc dù bây giờ Liễu Y vẫn thiếu hụt như lúc trước, nhưng so với lúc vừa tới thế giới này, Liễu Y ung dung hơn nhiều, ít đi phần gấp gáp, có lẽ cái này cũng là chuyển biến tốt, cũng không vội vàng đi vơ vét của cải giống như lúc đầu, chỉ là lương thực dự trữ đã chuẩn bị tốt, cho nên thoạt nhìn vẫn tương đối an nhàn.

Mặc dù lúc đầu không thích nghề diễn viên, nhưng có trí nhớ của thân thể này, cũng không bài xích nhiều, rốt cuộc là sống thoải mái tự tại, hàng năm cực khổ mấy tháng, liền có thể sống tốt, hơn nữa sự nghiệp phát triển không ngừng, không thể nói rất tốt, nhưng ít nhiều cũng có thể nhận được ít vai diễn.

Theo như tính cách của Liễu Y, mục tiêu của Tiền Văn Phương Liễu Y chưa bao giờ theo đuổi, có kinh nghiệm mấy lần bị người khác bao vây, nói cho cùng, Liễu Y vẫn không thích mỗi lần ra ngoài đều phải cải trang, nếu không có tự do nhiều tiền cũng vô dụng, cho nên cực kì hài lòng đối với tình huống hiện giờ, cũng không gấp gáp đi tìm công việc khác, chỉ còn chờ Tiền Văn Phương thông báo.

Liễu Y ngâm nga điệu hát dân gian sắp quên của kiếp trước, mặc áo ngủ ở phòng bếp làm bữa sáng, một nồi cháo, ba trứng chiên, lại thêm cá mình ướp gia vị, bưng tới bàn ăn, đặt mông ngồi xuống, chuẩn bị ăn.

Vừa mới nuốt một ngụm cháo, tai nghe động tĩnh nhà bên cạnh, Liễu Y nhàm chán tràn đầy tinh thần lực, chuẩn bị vừa ăn vừa nhìn tình huống, nào biết nhìn một cái, phụt một tiếng, phun cháo trong miệng ra ngoài, lập tức không để ý lau đi, ném bát đũa, từ phòng bếp chạy đến sân sau, leo qua, trực tiếp chạy đến trong sân nhà bên cạnh, đưa tay đẩy cửa sau nửa khép, trực tiếp dùng một cước đá văng ra xông vào trong nhà người khác, khí thế hung hăng.

Tuần Tu dựa người vào xe lăn, nhỏ giọng căn dặn mấy người trước mặt, mà động tĩnh phòng bếp, khiến Tuần Tu dừng lại tiếng nói, nghiêng đầu nhìn qua, cau lông mày lại.

Mà Hải Phong sau lưng động tác nhanh chóng vọt lên, chuẩn bị động thủ theo bản năng.

" Hải Phong" trong lòng Tuần Tu có chút hiểu rõ, trừ bỏ Liễu Y nhà bên cạnh, sẽ không có ai xông vào từ sân sau, thở dài một tiếng, chuyện như vậy chỉ có Liễu Y còn có thể làm được, lên tiếng hét để ngừng bước chân của Hải Phong.

Hải Phong dừng chân lại, thu lại sát khí trên người, nhìn người xuất hiện từ phòng bếp, mặt nhất thời đen hơn, uất ức quay đầu nhìn về phía Tuần Tu đang ngồi xe lăn " Tuần thiếu"

Hiện tại Tuần Tu không rảnh nhìn vẻ mặt uất ức của Hải Phong, đương nhiên là nhìn chằm chằm người quen xuất hiện ở cửa phòng bếp, khóe miệng cong lên, thấp giọng một câu " Chào buổi sáng"

Liễu Y vừa rồi nhàm chán nhìn, thế nhưng thấy Tuần tu ở nhà bên cạnh, cho nên mới phải trực tiếp leo tường tới đây, bây giờ mình không chỉ ở dưới chân núi của người này, còn thành hàng xóm.

Tuần Tu có thể tra được chỗ ở của mình, Liễu Y cũng không quá nghi ngờ, chuyển nhà không phải là vì tránh né Tuần Tu, chỉ là mình muốn nhanh chóng có một ngôi nhà mà thôi, thật là không nghĩ tới, thời gian mới vài ngày, người này đã chuyển đến nhà bên cạnh, theo như tính cách Liễu Y, đương nhiên là trực tiếp lại đây hỏi rõ ràng rồi.

" Thật khéo, thật không nghĩ tới anh cũng chuyển đến" Liễu Y thoải mái đi vào phòng khách, mắt có thâm ý nhìn Tuần Tu không chút hoang mang.

Tuần Tu phất tay, người trong phòng nhanh chóng rời đi, mà một lúc sau, Hải Phong bất đắc dĩ đi ra, trong phòng chỉ còn hai người mặt đối mặt.

Tuần Tu không nghĩ tới Liễu Y tìm tới cửa nhanh như vậy, vốn dĩ còn định tìm cách tình cờ gặp gỡ, hiện tại đúng là không cần, cho nên nói, đối với Liễu Y, không thể dùng lẽ thường đến xem, cái này không, còn học xong bản lãnh leo tường đá cửa.

" Hôm nay vừa chuyển đến, còn chưa tới cửa chào hỏi, làm sao em biết được." Tuần Tu cười nói, không thấy một chút áy náy khi tính toán, rất tự nhiên.

Liễu Y hai tay ôm trước ngực, hừ một tiếng, chỉ là tạo hình này khiến ánh mắt Tuần Tu lóe sáng, thấy thế nào đều đáng yêu hơn so với bình thường, dù sao mặc một thân áo ngủ, chân mang dép lê, tuyệt đối là đặc biệt.

Liễu Y nhận thấy được người nào đó đang cười vui vẻ, cúi đầu nhìn một cái, thầm nghĩ thất sách, chỉ là cũng không để ý nhiều, so với bộ này, quần áo mình mặc khi xuyên qua càng quái dị, chỉ là nhanh chóng thả tay xuống, trừng mắt nhìn Tuần Tu, "Anh có thể biết tôi ở nhà bên cạnh, sao tôi không thể biết anh ở nơi này, tôi xem anh không có vẻ kinh ngạc."

Tuần Tu nhíu mày, ung dung hỏi " Tôi đã mua phòng này trước, chuyển đến trước, xác thực biết em ở nhà kế bên, chỉ có thể nói trùng hợp."

Liễu Y đánh giá Tuần Tu, trực tiếp tiến lên mấy bước, dừng lại ở trước mặt Tuần Tu, cúi người nhìn, thấp giọng nói " Theo ý anh, là tôi đến sau anh."

Tuần Tu gật đầu, cười nhẹ "Cũng có thể nói như vậy."

Liễu Y nhớ tới chuyện lần đó mua nhà, có chút hoài nghi liếc nhìn " Tôi mua nhà, không phải là một tay anh thúc đẩy chứ."

Tuần Tu không sợ chết gật đầu, sớm biết rằng Liễu Y thông minh, chính là không chịu suy nghĩ nhiều, nếu không, mới hai câu, đã nghĩ đến tiền căn hậu quả, Tuần Tu không muốn nói dối Liễu Y, chỉ cần Liễu Y đoán được, sẽ chưa bao giờ che giấu, hào phóng thừa nhận.

" Tiền ưu đãi, anh bù vào." Liễu Y thử dò xét, bằng không làm sao dễ dàng như vậy.

Lần này Tuần Tu không lên tiếng, mà nhìn chằm chằm hạt cơm bên miệng Liễu Y cười khẽ, nhanh chóng đưa tay mơn trớn khóe miệng Liễu Y, mà Liễu Y cũng không bắt bẻ, chờ Tuần Tu thu tay lại, mới lui hai bước, có chút tức giận " Tuần Tu"

"Em xem, ăn cơm cũng chưa ăn xong đã chạy tới, dù sao anh cũng không đi, thời gian rất dài, em vội vả đến đây chào hỏi như vậy, làm cho anh thụ sủng nhược kinh." Tuần Tu nhìn Liễu Y, không để ý hỏa khí của Liễu Y, ngược lại nói chuyện vô cùng thân thiết, dùng đầu lưỡi liếm đầu ngón tay của mình, cuốn hạt cơm kia vào trong miệng.

Liễu Y đưa tay sờ khóe miệng mình, nhìn động tác người đối diện, hai tai đỏ lên.

"Lớn như vậy, ăn cơm còn sót hạt cơm." Tuần Tu một câu đâm trúng trái tim Liễu Y.

Liễu Y nghẹn một hơi, người này, gan rất lớn, đưa tay chuẩn bị đánh.

Tuần Tu nhìn cánh tay nhỏ bé thon dài đang xốc áo mình lên, chân mày cũng không nhíu lại, ngược lại giống như hoàn toàn không biết, nhìn chằm chằm người đối diện, thấp giọng nói một câu " Nếu em tới đây, anh liền mời trực tiếp, buổi trưa ở chỗ này ăn cơm đi, lúc dọn nhà luôn luôn náo nhiệt."

Liễu Y vừa nghe, buông tay ra, Tuần Tu đặt mông ngồi trên xe lăn, cau mày, tuy rằng thích Liễu Y trực tiếp, chỉ là trực tiếp quá, cũng không phải chuyện tốt, thân thể mình, thật đúng là không chịu nổi Liễu Y giày vò.

Đưa tay vuốt thắt lưng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt rối rắm của Liễu Y, lại bỏ thêm một câu " Sau này là hàng xóm, bên này anh có người nấu cơm, em bận rộn, cứ tới đây, chỉ nhiều thêm bát đũa"

Ánh mắt Liễu Y sáng lên, liền quên chuyện vừa rồi, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon đối diện, ánh mắt nóng rực, đây chính là bánh nóng từ trời rơi xuống, mình hiện tại không có công việc gì, bên này tự động đưa tới cửa, cúi đầu tính toán một chút, ngẩng đầu nói "Anh nói thật "

Tuần Tu than thầm, quả thế, dụ dỗ dùng tốt hơn uy hiếp nhiều, gật đầu " Trước kia anh đã nói, của anh chính là của em, nếu em tới anh khẳng định hoan nghênh, chỉ là em yên tâm, chuyện anh nói lần trước, em có thể từ từ suy nghĩ, bây giờ chúng ta dù sao cũng gần, liền từ hàng xóm làm lên, anh có thể chờ."

" Ăn cơm không thu tiền" Liễu Y quan tâm cái này, cái khác đứng sang bên.

" Lấy quan hệ của chúng ta, em mỗi ngày lại đây cũng không sao, dù sao một mình anh cũng phải ăn cơm." Tuần Tu nói.

Liễu Y gật đầu, trong lòng than thầm, trời không tuyệt đường người, mặc dù nói không biết sau này làm việc ở đâu, bất quá có người này ở đây, một ngày ba bữa không cần mình làm, không ăn cũng uổng.

Nghiêng đầu liếc nhìn, chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói " Anh đã mời, tôi sẽ không làm kiêu, vậy sau này làm phiền anh, chỉ là, anh có thể nói cho tôi nghe một chút, phòng ở của tôi, anh có bỏ thêm tiền vào hay không."

Khóe miệng Tuần Tu cong lên, đồng ý là tốt rồi, cười khẽ nói " Không có, anh chỉ là làm cho công ty bất động sản kiếm ít chút mà thôi."

Liễu Y thả lỏng tinh thần, nhìn Tuần Tu, suy nghĩ một chút, dù sao đã là hàng xóm, nói gì nữa cũng vô dụng, mình thật vất vả có một ngôi nhà, cũng không muốn phải chuyển đến chuyển đi, vừa rồi người này cũng đã nói, để cho mình từ từ suy nghĩ, gật đầu, " Hàng xóm thì hàng xóm, bất quá, anh có biệt thự trên núi không ở, đến ở nơi này."

Tuần Tu thả lỏng tinh thần "Trên núi âm khí nặng, chân của anh chịu không nổi, ở chỗ này một thời gian, thỉnh thoảng có thể đi biệt thự bên kia"

Liễu Y nhớ tới thời tiết, trong khoảng thời gian này nhiệt độ giảm xuống, gật đầu, không hỏi lại, thật ra thì không để ý lý do, Liễu Y cũng chỉ hỏi, cuối cùng Tuần Tu có chủ ý gì, Liễu Y không muốn biết, thời điểm nên biết thì sẽ biết.

Liễu Y cũng không ngồi nhiều, đứng lên, khoát tay áo " Tôi còn chưa ăn xong bữa sáng, đi về trước"

" Buổi trưa nhớ tới đây" Tuần Tu vội vàng nói.

Liễu Y gật đầu, việc này đương nhiên sẽ không quên " Đã biết."

Liễu Y trực tiếp xoay người từ phòng bếp đi tới sân sau, xoay người một cái, liền trở về sân sau nhà mình, nhìn sân đối diện không sót gì, than thầm một tiếng, người ta còn chưa tới cửa nhà mình, mình ngược đã leo tường đi qua nhà người ta rồi, hazzz.

Tuần Tu thấy chỉ chớp mắt đã không thấy tung tích người, cười khẽ một tiếng, đưa tay chống cằm, ánh mắt lóe lóe, vào cửa nhà họ Tuần, chỉ có thể là người nhà họ Tuần, ăn cơm nhà họ Tuần, muốn hối hận đã muộn.

Tác giả có lời muốn nói : cảm tạ Thiển Thiển ném một viên lôi

Cảm tạ hắc Đan Phật Nhân ném một viên lôi

Cảm tạ Mặc Mặc ném một viên lôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.