Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 89: Chương 89




Tuần Tu thuận thế cầm bàn tay nhỏ bé trên trán, kéo xuống nắm chặt trong lòng bàn tay, cúi đầu cười một tiếng, "Sao ?, em không dám nhận."

"Dĩ nhiên dám, anh đã đưa tới cửa, Liễu Y tôi chẳng lẽ sẽ sợ, chỉ là, anh xác định," Liễu Y bật thốt lên, căn bản không chú ý tay mình bị móng vuốt người nào đó nắm, tâm vẫn còn trong tính toán.

Tuần Tu cười khẽ, "Vậy thì chọn lựa chọn đầu đi, trực tiếp ký tên, xử lý xong, sẽ đưa tới cho em, tiểu Y, ký tên, một nữa tài sản của anh sẽ là của em."

Ánh mắt Liễu Y lúc sáng lúctối , trong lòng tiểu nhân đang đánh nhau, vừa không chống cự nổi hấp dẫn, sẽ mua được rất nhiều gạo, mình cũng không cần lo lắng, vừa lương tâm không chấp nhận, mặc dù đồng ý, cũng chỉ là giai đoạn thời gian thử việc, cầm đi một nữa tài sản, lương tâm bất an.

Cuối cùng, bản tính của Liễu Y chiếm thượng phong, trong lòng thầm nghĩ, nói cho cùng, hiện tại mình là bạn gái của người này, không chừng sẽ thành, hơn nữa mình cũng chưa chia tay, vạn nhất đến lúc chia tay, cùng lắm thì trả những lại những thứ này, chỉ là, mình lấy tiền lời là được rồi, một năm tiền lời cũng đủ rồi.

Tuần Tu cúi đầu vuốt bàn tay nhỏ bé trong tay, khóe miệng vãnh lên, cũng không tin cô ấy không cúi đầu với cám dỗ này, thấy Liễu Y vẫn còn rối rắm, trực tiếp thừa dịp khe hở, hôn lên bàn tay nhỏ bé của Liễu Y hai cái, trong ánh mắt dần dần có chút thâm trầm, có chút không thỏa mãn nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại ướt át của Liễu Y, thu lại ám sắc trong mắt, tiếp tục cúi đầu vuốt ve bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay.

Bên trong Liễu Y giao chiến xong, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tuần Tu, vừa thấy, hít vào một hơi, vội vàng rút bàn tay bị người nào đó bắt được đùa giỡn nửa ngày ra, trừng mắt nhìn Tuần Tu vô tội, chính đáng nói, "Vậy thì..., tôi chọn lựa chọn thứ nhất."

Tuần Tu có chút phiền muộn, còn chưa sờ đủ đâu, chỉ là, nghe Liễu Y đồng ý, khóe miệng nở nụ cười, giúp Liễu Y lật tờ giấy chỗ cần tới ký tên, đưa một cây viết cho Liễu Y, nhỏ giọng nói, "Ký nơi này."

Trong mắt Tuần Tu xẹt qua một tia thoải mái, nhìn Liễu Y từ từ ký tên xong, thì nhận lấy tới để qua một bên, khóe miệng vãnh lên, nhỏ giọng nói, "Hiện tại em cũng có cổ phần ở công ty Tân Thần, em còn muốn làm diễn viên không."

Liễu Y vừa nghe, ngược lại nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn Tuần Tu, mặc dù biết lời nói của Tuần Tu không có ý tứ gì khác, có một ít chuyện, Liễu Y cũng muốn nói trước một tiếng, dù sao sau này hai người cũng ở chung, "Công việc của tôi tôi sẽ tiếp tục làm, chỉ là, chờ tôi kiếm đủ tiền, tôi sẽ về hưu sớm một chút, tôi hi vọng chuyện này chỉ có hai chúng ta biết."

Mặc dù Tuần Tu không muốn Liễu Y và người khác tiếp xúc, chỉ là, thấy bản thảo phỏng vấn lần trước, ngược lại yên tâm không ít, có lẽ không có mình, Liễu Y cũng sẽ không nhìn những minh tinh kia một cái, nói cho cùng, cô ấy thiếu mấy dây thần kinh, không có nhiều ước mơ giữa nam nữ như vậy, điều này cũng làm cho Tuần Tu mừng thầm trong lòng, cho nên hiện tại Liễu Y vừa nói như thế, Tuần Tu cũng hiểu.

Tuần Tu nhíu mày, "Chuyện hai chúng ta, ngoại trừ mấy người thủ hạ thân cận của anh ra sẽ không ai biết, em yên tâm đi, chỉ là, sao bây giờ em còn muốn kiếm tiền, anh đã là của em."

"Không giống nhau, thừa dịp còn trẻ làm thêm vài năm, ai biết về sau này sẽ như thế nào, hơn nữa, tôi trừ công việc này, đúng là không tìm được công việc thích hợp, thật ra thì tôi lại muốn đi làm công nhân làm vệ sinh, chỉ là, tình huống hiện tại là không cho phép, " Liễu Y thở dài nói.

Tuần Tu nhìn Liễu Y, đáy mắt lộ ra vui mừng, đúng là mình không nhìn lầm người, tay cầm hơn phân nửa sản nghiệp ở Đô Thành giống như Liễu Y hiện tại, còn muốn tiếp tục công việc, có thể thấy được tính cách của cô ấy rồi, có lẽ mỗi người đều có ý nghĩ của mình, mặc dù trong mắt cô ấy mỗi ngày chỉ có tiền.

Tuần Tu cười khẽ một tiếng, "Vậy hay là tiếp tục làm diễn viên đi, dù sao em cũng coi như làm việc cho công ty của mình, còn công nhân vệ sinh kia, đoán chừng không có mấy người dám mướn em, chỉ là, đừng bận quá, coi như có hứng thú, anh cũng không phải hi vọng bạn gái của mình quanh năm suốt tháng không có nhà."

Liễu Y vừa nghe người này hùng hồn yêu cầu, hừ hai tiếng, mình cũng không thích quá bận rộn, trước kia là cuộc sống bắt buộc, bây giờ là tình thế bắt buộc, chỉ là, về sau có nghề nào thích hợp với mình đương nhiên còn phải tranh thủ, đương nhiên là tiền càng nhiều càng tốt, mình kiếm càng nhiều càng thêm an tâm, chỉ là ngoài miệng nói, "Tôi cũng không muốn bận rộn, như bây giờ là tốt rồi."

Tuần Tu gật đầu, ngay sau đó nói, "Tiểu Y, hiện tại chúng ta đã chính thức là người yêu rồi, anh cũng đã thực hiện lời hứa của anh, em cũng không bày tỏ chút sao."

Liễu Y vừa nghe, nhìn ánh mắt mong đợi của Tuần tu, trong nháy mắt nhớ tới tình hình buổi sáng, không chút suy nghĩ, đứng lên, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của Tuần Tu, "Ngoan."

Khóe miệng Tuần Tu cười như không cười, đưa tay kéo cánh tay Liễu Y, dùng sức, khiến Liễu Y không chuẩn bị liền ngã xuống giường, mà khí thế của Tuần Tu trầm xuống, cúi người nhìn Liễu Y ở dưới, thấy Liễu Y bắt đầu giãy giụa, đến gần giữa cổ gáy Liễu Y, thổi một hơi, trầm thấp nói, "Tiểu Y, bày tỏ kia của em quá trẻ con rồi, để anh dạy cho em."

Liễu Y không ngờ có ngày sẽ bị người khác đè ở phía dưới, hơn nữa còn là một người mà mình vẫn cho là yếu ớt, vốn định đưa chân đá bay người đang đè trên người mình, chỉ là bị giọng nói mang theo hô hấp nóng rực nam tính làm cho cả người run lên, có lời nói thế này, cầm tiền người ta liền mềm tay, hiện tại chân Liễu Y cũng mềm nhũn, không dám quá phận, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng đẩy người nào đó đang cúi người ở trên người của mình, nhưng bị nụ hôn bá đạo của Tuần Tu trên mặt làm cứng đơ tại chỗ.

Tuần Tu đưa tay cầm bàn tay đang đẩy mình của Liễu Y, ánh mắt tối sầm lại, nhắm ngay cánh môi xinh xắn hôn một cái đi, khí thế hung mãnh, dục vọng hơn nửa năm trong nháy mắt bộc phát ra, chóp mũi nghe hơi thở quen thuộc, vừa muốn ôm người dưới người vào trong ngực.

Liễu Y mê mẩn, hoàn toàn mê mẩn, sau khi phản ứng kịp, vừa mới há mồm chuẩn bị hét ngừng, bị Tuần Tu nhân cơ hội cạy ra đôi môi, đầu lưỡi vào thăm dò, bị động chịu đựng chưa bao giờ thể nghiệm qua miệng lưỡi quấn quít, đầu lưỡi Liễu Y bị Tuần Tu mút thỏa thích, toàn thân chấn động, không tự chủ ngừng thở, không biết làm như thế nào cho phải Liễu Y căn bản quên mình có võ, toàn thân mềm nhũn, bị Tuần Tu bá đạo muốn làm gì thì làm.

Tuần Tu vừa hôn liền không muốn dừng lại, truy đuổi đầu lưỡi đang lui về ẩn núp của Liễu Y, dây dưa, thả ra dục vọng vẫn luôn đè nén, gặm nhắm Liễu Y ngây ngô chưa bao giờ có, tâm nhảy lên kịch liệt , đoạt lấy, ánh mắt dần dần tối lại.

Không có người đàn ông nào nhìn người phụ nữ trong lòng mà không chút động lòng, mà Tuần Tu đụng phải Liễu Y là một người không hiểu phong tình, càng thêm bực bội, từ lúc bắt đầu nhìn chăm chú từng cử động, mỗi vẻ mặt, mỗi ánh mắt của Liễu Y, liền muốn đoạt lấy, mà từng bước từng bước đi tới, Tuần Tu vẫn luôn đè nén mình.

Trước kia bởi vì chân mình, Tuần Tu vẫn lãnh tình, hay bởi vì cần ẩn nhẫn để báo thù, Tuần Tu căn bản chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu nam nữ, mà báo thù xong, Tuần Tu cũng biết tình cảm của mình với Liễu Y, từng bước đến gần, nhẫn nại đến bây giờ, hiện tại Liễu Y đã gật đầu đồng ý, Tuần Tu làm sao có thể còn có thể giữ khoảng cách với Liễu Y giống như trước kia, nội tâm kêu gào, không thể nhịn được nữa.

Hiện tại Liễu Y hoàn toàn mơ hồ, đầu óc ngừng hoạt động, cảm giác giống như điện giật, khiến Liễu Y hoảng hốt trong lòng, mà không cách nào khước từ, chỉ có thể theo nụ hôn của Tuần Tu, bị động thừa nhận bá đạo và ôn nhu của Tuần Tu.

Cho đến lúc Liễu Y sắp ngạt thở, mặt ửng hồng, đáy mắt hơi nước lưu động, Tuần Tu mới chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu lên, không che giấu được dục vọng ở đáy mắt, nhìn chằm chằm Liễu Y mềm mại chưa bao giờ có, sau đó thở dài một tiếng, cúi người nhẹ nhàng gặm nhắm đôi môi sưng đỏ, lại liếm láp, áp chế kích động dưới người, giọng nói trầm thấp, "Về sau phải bày tỏ như vậy, tiểu Y."

Liễu Y mở mắt ra, kinh ngạc và hoảng sợ nơi đáy mắt, nhìn lên gương mặt tuấn tú trước mặt khóe miệng vãnh lên, hồi lâu mới lấy lại được giọng nói, "Tuần Tu, anh."

Tuần Tu cười khẽ một tiếng, lồng ngực phập phồng, cúi người lại hôn lên đôi môi đỏ thắm một cái, lại liếm liếm, mắt nháy hai cái, "Ừ, muốn anh làm mẫu lại không."

"Không cần, cái kia…, tôi về trước đây, " Liễu Y thắt đầu lưỡi, không biết có nên xem lại ánh mắt nhìn người của mình không, cầm thú đang đè trên người mình vẫn là Tuần Tu yếu ớt trước kia sao.

"Còn chưa ăn cơm trưa mà, bây giờ em đang nghỉ ngơi ở nhà, làm bạn gái, phải chăm sóc bạn trai đang bị bệnh nhiều hơn, tiểu Y, " Khóe miệng Tuần Tu vãnh lên, cúi người lại hôn hôn, đáy mắt che giấu ám sắc, mặc dù còn thiếu rất nhiều, muốn nhiều hơn, nhưng phải đi từ từ từng bước một, lần đầu tiên quá mức, không chừng hù cô ấy chạy mất.

Liễu Y không biết nên nói gì, lần đầu tiên có loại cảm giác không biết con người trước mặt, đáy mắt lộ ra một tia nghi ngờ, có lẽ đây mới là bản chất thật sự của Tuần Tu.

Liễu Y dần dần hồi hồn, nhìn Tuần Tu còn muốn cúi đầu hôn mình, vội vàng ra tiếng, "Được chưa, Tuần Tu, sao anh còn không buông tôi ra."

Tuần Tu nhìn Liễu Y phía dưới uy hiếp hồi lâu cũng không nói gì, chợt khẽ cười, kéo ra chút cự ly, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn vài sợi tóc trên mặt Liễu Y, dịu dàng nói, "Về sau nhớ, hai người yêu nhau chuyện này là bình thường, đừng lấy những hành động trẻ con ra gạt anh, hửh."

Liễu Y nhìn người nào đó càng ngày càng nhích lại gần mình, vội vàng gật đầu, đã sớm quên mình mới là người bị hại, "Biết, cái kia, anh trước."

Tuần Tu hí mắt nhìn, một lúc sau, đè nén kích động ở dưới, mới lật người nằm bên cạnh Liễu Y, nhìn bộ dáng Liễu Y trở mình một cái liền xoay người, đáy lòng buồn cười, nhìn hai mắt đang trừng mình, coi như không thấy, ngược lại nói: "Chắc cơm trưa đã làm xong rồi, ôm anh tới xe lăn đi, tiểu Y."

Liễu Y buồn bực, hung hăng nhìn chằm chằm người nào đó trên giường, không ngờ, mình bị ánh mắt nhu nhược của người này làm mờ mắt rồi, cừu trắng nhỏ gì chứ, đây chính là 1 con sói, nhãn lực trước kia của mình quả nhiên có vấn đề, đưa tay sờ sờ đôi môi sưng đỏ, vỗ vỗ miệng hai cái, cảm giác cả người run sợ vừa rồi Liễu Y vẫn nhớ rất rõ.

Chưa nói gì đã tiến lên, người này, Liễu Y rất muốn đánh một trận, chỉ là, thấy vóc người gầy yếu kia, chỉ có thể kiềm chế bực bội trong lòng, nắm chặt nắm đấm.

Liễu Y hừ một tiếng, cúi đầu sửa sang lại quần áo xốc xếch, liếm miệng một cái, nghiêng đầu nói, "Lần sau nói một tiếng, bằng không…"

"Tiểu Y, những thứ này em phải quen, chúng ta là người yêu, hửh, " Tuần Tu khoác lác vô sỉ, ánh mắt quá nghiêm túc.

Liễu Y có cảm giác bị lừa, nắm chặt nắm đấm, ngăn chận cơn tức của mình, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.

"Thật ra thì nếu như tiểu Y không quen, có thể lấy một nữa tài sản của anh rời đi, anh sẽ không nói gì, " Tuần Tu nhỏ giọng một câu, hết sức chăm chú.

Liễu Y không phải là loại người không có lương tâm, bị Tuần Tu vừa nói như thế, bực tức cũng giảm bớt, chỉ là cảnh cáo nhìn, "Anh yên tâm, nếu đồng ý với anh, tôi sẽ không đổi ý , chỉ là, tôi thật sự chưa quen việc đó."

Tuần Tu nhìn lỗ tai đả ửng đỏ của Liễu Y, gật đầu, "Quen hôn đi, bây giờ chúng ta bắt đầu quen từ từ, tiểu Y, vừa rồi anh chỉ làm mẫu, thật."

Liễu Y im lặng ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vô lực liếc Tuần Tu, quay đầu đi ra ngoài.

"Tiểu Y, hiện tại anh cũng không có biện pháp mình ngồi xe lăn, " Tuần Tu nhỏ giọng một câu, thành công làm ngừng bước chân đi ra ngoài của Liễu Y, thấy Liễu Y xoay người nhìn sang, Tuần Tu chỉ chỉ hai chân của mình, vô tội nhìn Liễu Y.

Liễu Y im lặng nhìn người vô lại nằm trên giường, cái này gọi gì, tự động đưa tới cửa, đầu mình lúc đó dính nước mới đồng ý, người này bắt đầu muốn làm gì thì làm, nhớ tới mới hiệp nghị vừa ký, Liễu Y thở dài một tiếng, quả nhiên cầm tiền của người liền mềm tay, đây chính là chân lý, quả nhiên mình vẫn có đạo đức, vẫn có lương tâm.

Liễu Y cúi đầu chà xát bước chân, ngẩng đầu nhìn người nào đó, "Sau này không cho phép không được làm như vậy."

Tuần Tu nhìn Liễu Y nói điều kiện với mình, nhỏ giọng cười một tiếng, gật đầu, "Ừ, tuyệt đối sẽ không."

Liễu Y bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy người nào đó, rất muốn buông tay, nhưng nhìn đến gương mặt tươi cười ôn hòa của Tuần Tu, tay Liễu Y nắm thật chặt, xoay người nhẹ nhàng thả xuống xe lăn.

Tuần Tu ngồi trên xe lăn, được Liễu Y đẩy ra ngoài, ánh mắt lóe lóe, đưa tay sờ sờ khóe miệng, đáy mắt mỉm cười, coi như bị Liễu Y đánh, cũng đáng giá, không phải sao.

Mà Liễu Y mới ra cửa phòng ngủ, liền liếm miệng một cái, mặc dù không nói trước, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, có lẽ thử sống chung cũng không ngại, lần đầu tiên mặc dù để cho người này được như ý, nhưng lần sau không dễ dàng như vậy đâu.

Lúc ăn cơm, lúc đầu Liễu Y lúng túng ngồi xuống sau đó mới ổn định, mà trong lúc ăn, Liễu Y thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm môi mỏng người nào đó sững sờ, đến lúc Tuần Tu nhìn sang, Liễu Y cố làm bình tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Tuần Tu biết chuyện gì cũng phải tiến hành từng bước, cho nên trừ buổi trưa không khống chế được hôn một lần, liền an phận xuống, cũng làm cho Liễu Y cảm thấy một màn vừa rồi ở phòng ngủ chính là ảo giác của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.