Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 39: Chương 39




Editor: demcodon

Hứa Ninh vắt óc tìm cách, im lặng hồi lâu.

Chu Tử Uyên dường như rất khó hiểu, hét lên trong điện thoại: “Làm gì vậy? Tại sao không nói chuyện?”

Thạch Khải liếc nhẹ bạn trai mình. Thậm chí không cần sử dụng dị năng, cô chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Ninh.

Trong lòng âm thầm buồn cười, cô hắng giọng trả lời: “Em đang đi chung với A Ninh. Anh ở chỗ nào? Em và A Ninh lập tức đi tìm anh.”

Chu Tử Uyên ngẩn ra, lập tức vui mừng khôn xiết: “Quá tốt rồi! Chuyện rất gấp, bây giờ lập tức đến chỗ anh đi, cám ơn!” Nói xong, hắn đọc địa chỉ.

Hắn vừa mói đọc địa chỉ xong, Hứa Ninh không chút do dự ấn nút tắt điện thoại, quay đầu về phía Thạch Khải chân thành đề nghị: “Chúng ta xem như điện thoại tự động cúp, không nghe thấy được không?”

“Đừng nghịch.” Thạch Khải dựa vào ghế lái phụ, ung dung nói: “Anh ấy không phải bạn thân của anh sao? Nếu gặp phiền phức thì đi qua giúp anh ấy một tay là được.”

Hứa Ninh buồn bực, trên con đường sáng sủa đi về của công tử một lời không hợp thì bỏ cậu lại, cách hơn nửa tháng đặc biệt gọi điện thoại đến quấy rối cậu hẹn hò. Đây xem như là bạn thân cái gì? Rõ ràng là đến đòi nợ!

Nói thì nói như thế, Hứa Ninh vừa đấnh tay lái chạy về địa chỉ Chu Tử Uyên báo ra, vừa nói thầm: “Anh muốn tận mắt nhìn xem cậu ta thê thảm đến mức nào, chuyện gấp như thế nào.”

Thạch Khải cười không nói.

Vịt chết mỏ vẫn còn cứng, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, nói chính là chuyện như thế.

* * *

Trên đường đi, Hứa Ninh chỉ có suy nghĩ muốn bóp chết Chu Tử Uyên. Khi đến nơi, nghe những lời Chu Tử Uyên nói, Hứa Ninh ước gì có thể biến suy nghĩ của mình thành hành động, trực tiếp bóp chết thằng bạn này. Nể tình Chu Tử Uyên ngồi trên xe lăn, cậu mới kiềm chế không ra tay.

Chuyện căn bản không gấp chút nào, nó hoàn toàn không quan trọng bằng cuộc hẹn hò của cậu.

“Tại sao không gấp chứ?” Chu Tử Uyên nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến hình tượng cao to anh minh thần võ của tớ. Tớ hy vọng Thạch Khải giúp tớ cứu vãn hình tượng.”

Hình tượng cao to anh minh thần võ? Món đồ kia cậu ta từng có lúc nào?

Hứa Ninh nói ý sâu xa: “Gãy xương thì cẩn thận ở nhà nghỉ ngơi, đừng không chuyện gì chạy lung tung. Cậu là người bị thương, hơn nữa vừa bắt đầu học kinh doanh, cứ từ từ, đừng lo lắng.”

“Bởi vì không phải cậu bị người mắng sau lưng, cậu đương nhiên không lo lắng.” Chu Tử Uyên nhỏ giọng oán giận.

Hứa Ninh nhìn xa nói: “Cậu nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cảm thấy thân thể khá hơn nhiều. Vì thế nhanh chóng bắt đầu công việc trong công ty, kéo than thể nửa tàn, không ngại cực khổ đến công ty học tập. Cho rằng mình đặc biệt cảm động.”

“Không ngờ nhân viên trong công ty chẳng những không bị cậu thân tàn chí kiên mà cảm động. Ngược lại sau lưng dán nhãn mác không tốt cho cậu, cái gì 'công tử bột', 'không học vấn', 'không nghề nghiệp', 'cản trở', 'vô tri', 'con sâu làm rầu nồi canh', 'liên lụy công ty' vvv, nói thật khó nghe.”

“Nhưng nhân viên thích nhiều chuyện sau lưng, A Khải có thể giúp được chuyện gì? Giúp cậu bịt miệng bọn họ sao? Hay là bói xem ai mắng cậu sau lưng, cậu sẽ bắt người đó rồi đuổi đi?”

Hứa Ninh tận tình khuyên nhủ: “Cậu cảm thấy thân tàn chí kiên rất dốc lòng là chuyện của cậu. Từ góc độ của những người nhìn thấy, cậu thật sự không thể giúp được công ty một tay, ngược lại còn cản trở. Bọn họ nói đúng. Hay là cậu vẫn là về nhà trước tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Chu Tử Uyên giận dữ: “Nói chuyện ẩn ý một chút! Nói thẳng ra như vậy, lỡ như làm tổn thương trái tim yếu đuối của tớ thì sao?”

Hứa Ninh nhìn trời nói: “Không phải tốt hơn sao? Sau khi giúp cậu nhận rõ hiện thực, A Khải không cần phải đau đầu vì những đòi hỏi vô lý của cậu.”

Lúc này Chu Tử Uyên đã muốn đứng dậy khỏi xe lăn đánh nhau với Hứa Ninh.

Hứa Ninh lùi lại ba bước, lời lẽ chính đáng nói: “Tớ có tinh thần khiêm nhượng, chắc chắn sẽ không đánh nhau với người tàn tật.”

Trán Chu Tử Uyên nổi lên gân xanh, nhìn chung quanh định tìm công cụ thuận tay đánh người.

Thạch Khải ở bên cạnh xem diễn kịch, không nhịn được nhắc nhở: “Thưa hai ngài, tôi biết hai ngài đã lâu không gặp nhau, rất nhớ nhau. Nhưng trước khi nói những việc nhà, để cho tôi nói trước mấy câu được không?”

Ai có thời gian nhớ cậu ta chứ? Chu Tử Uyên cuối cùng cũng biết rằng hắn phải nhờ Thạch Khải giúp đỡ, không thể không nể mặt cô, đành phải xem như không nghe nửa câu đầu, chăm chú thảo luận chuyện đứng đắn: “Em nói đi!”

Bạn gái đã mở miệng, Hứa Ninh ngoan ngoãn im lặng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Thạch Khải suy nghĩ một lát hỏi: “Em muốn hỏi rõ, rốt cuộc anh hy vọng em bói cái gì?”

Chu Tử Uyên nham hiểm cười: “Bọn họ không phải nói xấu anh sau lưng sao? Nếu như anh biết nhược điểm của mỗi người bọn họ, mọi người đều phạm sai lầm. Bọn họ cũng không có lập trường nói tiếp.”

“...” Thạch Khải nghe vậy vẻ mặt thật khó miêu tả.

Hứa Ninh thì lại thở dài một tiếng, tự kiểm điểm bản thân: “Xin lỗi, tớ không nên bắt nạt trẻ em thiểu năng trí tuệ.”

“Cậu nói cái gì đó?” Chu Tử Uyên khó chịu.

Thạch Khải than thở: “Em đi làm hai năm, chưa từng nghe nói qua sếp đặc biệt bỏ tiền vì muốn bắt được nhược điểm của nhân viên. Anh không sợ đều ép nhân viên đi sao?”

Nhân viên không ký giấy bán thân, làm việc không vui, người bất cứ lúc nào có thể từ chức.

Chu Tử Uyên dừng lại, hơi bất an: “Không đến mức từ chức chứ? Phúc lợi của công ty rất tốt. Ông ba đối xử tốt với nhân viên, bọn họ sẽ bằng long chứ?”

“Em sẽ trả lời anh từ góc độ của nhân viên. Nếu như tương lai sếp của em là người thích bắt nhược điểm của nhân viên, em sẽ nghiêm túc xem xét lại kế hoạch tìm công việc khác. Dù sao em còn trẻ, tương lai còn phải làm việc rất nhiều năm. Mấy chục năm sau phải đối mặt với một người sếp không thể hòa hợp là một việc rất vất vả. Khi lớn tuổi, lại nghĩ đến việc từ chức thì không tiện, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục chịu đựng, nghiêm trọng đến mức nào? Nghĩ lại thật rất đáng sợ.” Thạch Khải thở dài.

“Anh là người bị hại.” Chu Tử Uyên nhấn mạnh.

Nói như thế nào, nói giống như hắn không có tình người vậy.

“Chỗ khó giải quyết là ở đây. Nếu như cậu dùng sai cách thì nhân viên sẽ cảm thấy cậu ỷ thế hiếp người. Bọn họ bị ép buộc bởi quyền lực, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.” Hứa Ninh thuận miệng tiếp lời.

Chu Tử Uyên sững sờ: “Tớ bị người ta mắng vô cớ, còn không thể nghĩ cách thoát khỏi tình trạng khó khăn?”

Lúc nói chuyện hắn hơi chột dạ, chữ 'vô cớ' phát âm rất nhẹ.

“Nhân viên xúm lại mắng sếp? Không tệ, hoạt động này rất tuyệt, có thể kéo theo tình cảm giữa các nhân viên.” Thạch Khải lấy thân phận người từng trải mà khen ngợi.

Chu Tử Uyên đen mặt. Hắn cảm thấy tất cả những điều này nhất định là bởi vì người bị mắng là mình. Nếu như A Ninh bị mắng thì người nào đó chắc chắn sẽ không nói mát nhàn nhã như thế.

“Anh chỉ là không muốn bị người khác coi là một tên ngốc. Anh tìm sai cách rồi, thực ra có cách khác tốt hơn.” Thạch Khải cười khúc khích.

Chu Tử Uyên mừng rõ, vội vàng hỏi: “Là cách gì?”

Hứa Ninh ngắt lời, vô tình nói: “Đừng nói cho cậu ta, để cho cậu ta sốt ruột đi.”

Lúc này, tâm trạng của Hứa Ninh vẫn rất khó chịu như cũ. Cậu vẫn canh cánh trong lòng buổi hẹn hò bị gián đoạn. Vốn dĩ có thể cùng A Khải lên giường nghỉ ngơi ở khách sạn. Nhưng bây giờ tất cả kế hoạch đã tan thành mây khói.

Chu Tử Uyên ngượng ngùng tiến lại gần nói: “Chúng ta là bạn thân mà, nhanh nói cho tớ biết đi.”

Hứa Ninh quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Chu Tử Uyên mặt dày nói tiếp: “Nhà tớ chính là nhà cậu, bạn gái của cậu chính là...”

Khi Hứa Ninh xoay đầu lại, nguy hiểm nhìn Chu Tử Uyên chăm chú. Hắn thông minh đổi giọng: “Bạn gái của cậu chính là bạn tốt của tớ.”

Vậy còn tạm được. Sắc mặt của Hứa Ninh hơi nguôi, giọng thong thả nói với Thạch Khải: “Nếu như thuận tiện thì giúp cậu ta một tay đi.”

Không tiện thì bọn họ vẫn nên nhanh chóng đi về, tiếp tục buổi hẹn hò đi!

Ánh mắt Thạch Khải ở giữ băn khoăn của Chu Tử Uyên và Hứa Ninh, thở dài nói: “Hai người là công tử bột chưa từng đi làm, đương nhiên không hiểu được tộc đi làm đang suy nghĩ gì.”

“Anh cà lơ phất phơ không phải chuyện một hai ngày. Tại sao đột nhiên bị người mắng chửi?”

Sau khi hai người suy nghĩ một hồi, cô mới công bố đáp án: “Bởi vì anh đến công ty đã tỏ ra ý định tiếp quản công ty. Rất đều có thể anh sẽ trở thành ông chủ tương lai của bọn họ. Từ một người xa lạ không liên quan đã biến thành người liên quan lợi ích, tương đương với việc đột nhiên xuất hiện ra đồng đội heo, cũng khó trách bọn họ sốt ruột.”

Chu Tử Uyên đen mặt, đồng đội heo gì đó hắn từ chối nghe thấy.

Nhìn thấy vẻ mặt chống cự của Chu Tử Uyên, Thạch Khải nhẹ nhàng thở dài: “Trước đây khi em còn đi làm, cấp trên công ty thường nói công ty chính là một chiếc thuyền. Ông chủ là thuyền trưởng dẫn dắt cả chiếc thuyền đi đúng hướng. Nhân viên là nhân viên làm việc trên thuyền, bảo đảm chiếc thuyền có thể dựa theo thuyền trưởng chỉ huy thuận lợi đi tới. Mọi người ngồi chung một chiếc thuyền, ai cũng không hy vọng lật thuyền, đều ngóng trông ngày càng tốt.”

“Nếu như không có thuyền trưởng thì cái gì cũng không biết, khả năng va chạm đá ngầm sẽ rất cao. Những người khác đương nhiên rất lo lắng. Nhưng hiện thực là bọn họ không thể làm gì ngoài mắng chửi mấy câu. Khi chiếc thuyền sắp chìm thì nhân viên sẽ từ từ chọn cách rời đi.”

“Thật ra, hầu hết người làm công không thích di chuyển. Nếu anh có năng lực thì phơi bày cho bọn họ thấy, chứng minh sự lãnh đạo của anh cuộc sống của bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn. Nhân viên bất mãn tự nhiên sẽ bình tĩnh lại. Ngược lại bọn họ cũng sẽ tràn ngập hy vọng với tương lai.”

Chu Tử Uyên nghiêm mặt, lộ vẻ tuyệt vọng: “Nghe xong những lời em nói, anh cảm thấy ông ba vẫn cứ tiếp tục đi làm đi. Đừng tìm người nối nghiệp, tiếp quản không được.”

Hứa Ninh nửa an ủi, nửa mê hoặc: “Công việc có độ khó cao như thế quả thực không thích hợp với cậu. Đừng làm nữa, trở về đi chơi vui vẻ với tớ đi.”

Thạch Khải dở khóc dở cười nhìn hai người: “Hai anh suy nghĩ nhiều rồi, không khó như vậy.”

Chu Tử Uyên lập tức vểnh tai lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn sang: “Vậy phải làm sao? Em nói thử xem.”

“Ngã xuống từ chỗ nào thì đứng dậy từ chỗ đó.” Thạch Khải mỉm cười: “Anh còn nhớ vì trút giận cho anh, bác trai đã tìm nhà cung ứng mới không?”

Chu Tử Uyên lập tức hiểu: “Là bởi vì nhà cung ứng hiện tại đưa ra giá cao hơn trước đây.”

“Đúng vậy. Nếu giá vốn tăng thì công ty sẽ kiếm được ít tiền hơn. Nếu như anh có thể dựa vào thực lực của mình thuyết phục nhà cung ứng giảm giá linh kiện. Những người khác tự nhiên sẽ thay đổi quan điểm với anh. Giảm đến giống như trước đây có nghĩa là anh sẽ không cản trở. Nếu như giá còn thấp hơn nữa có nghĩa là anh đã tạo ra lợi nhuận cho công ty.” Thạch Khải bình tĩnh phân tích.

“Vậy em xem giúp anh một quẻ, xem thử điểm mấu chốt của nhà cung ứng mới có thể tiếp thu bao nhiêu?” Chu Tử Uyên suy nghĩ thông suốt, lập tức đã biết bước tiếp theo nên làm gì.

Hứa Ninh liếc mắt, phun ra mấy chữ: “Trọng điểm là dựa vào thực lực. Cậu là đang gian lận đó, thiếu niên.”

Chu Tử Uyên mặt dày, nghiêm trang tỏ vẻ: “Đúng là tớ dựa vào thực lực bản thân, mối quan hệ cá nhân cũng là một phần thực lực mà.”

Thạch Khải nghĩ thầm: thật không hổ là bạn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.