Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 47: Chương 47




Editor: demcodon

Bộ phim kết thúc.

Thạch Khải ngơ ngác đi theo đoàn người đi ra rạp chiếu phim.

Những người khác vừa đi vừa thảo luận nội dung bộ phim.

“Không ngờ nữ chính lại hắc hóa*, một mình làm chuyển biến toàn trường!”

(*Hắc hóa: là từ dùng để chỉ những nhân vật sau một thời gian chịu đựng khổ sở, có thể là bị vu oán giá họa, người khác hãm hại đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa, vì thế họ cần phải 'ác' lên để bảo vệ bản thân mình.)

“Thật máu tanh. Nhưng mà xem xong cảm thấy khá hay, rất tuyệt.”

“Bộ phim rõ ràng là không logic. Nữ chính phần đầu rõ ràng rất bình thường, nửa phần sau trong chớp mắt vũ lực tăng mạnh.”

“Logic là cái gì? Có thể ăn không? Nhìn đẹp là được. Tôi thích nữ chính thống trị toàn màn hình, sống sót một mình.”

“...” Thạch Khải yên lặng suy nghĩ: nghe có vẻ rất vui. Nhưng mà cô xem đứt quãng nên hoàn toàn không nhớ rõ nội dung nửa phần sau của bộ phim. Tất cả là bởi vì người nào đó ở bên cạnh cản trở.

Nghĩ đến đây, cô bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Ninh: “Đều do anh!”

“Đúng, đúng, tất cả là lỗi của anh.” Hứa Ninh căn bản không biết Thạch Khải đang trách điều gì, trực tiếp đồng ý một câu, nghiêng mặt tiến lại gần Thạch Khải cười đến thỏa mãn.

Hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, bộ phim đáng giá tiền vé.

Giá trị siêu đặc biệt!

Thạch Khải lại vừa bực mình vừa buồn cười, cảm giác bất đắc dĩ.

“Hay là chúng ta xem thêm bộ phim nữa?” Hứa Ninh chớp mắt, tràn đầy nhiệt tình đề nghị, ý đồ rõ ràng.

“Em không muốn.” Thạch Khải tàn nhẫn từ chối.

Sau khi xem xong bộ phim, cô sẽ cảm thấy khó chịu khắp người nhưng không biết mình đang nói gì.

Hứa Ninh không hề che giấu sự thất vọng của mình.

Thạch Khải kéo người đi: “Đi thôi, đi chỗ khác dạo.”

Lúc đi dạo phố, Hứa Ninh nắm chặt cơ hội ôm ấp hôn hít cọ cọ.

Lúc ăn cơm, Hứa Ninh nắm chặt cơ hội ôm ấp hôn hít cọ cọ.

Ngay cả lúc cô đi nhà sách muốn mua quyển sách, Hứa Ninh cũng sẽ chạy đến ôm ấp hôn hít cọ cọ!

Quả thật phát điên.

Mặt Thạch Khải không cảm xúc, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống. Hai người bọn họ rốt cuộc tại sao ra ngoài hẹn hò? Sao không ở nhà hôn cho đủ, ôm cho đủ, cọ cho đủ?

Hứa – Ninh – koala đu trên lưng Thạch Khải, nhỏ giọng hỏi: “Sao em không chọn sách tiếp?”

Thạch Khải quay đầu lại trừng mắt nhìn Hứa Ninh, anh ở bên cạnh không ngừng làm động tác mờ ám, hại cô không có cách nào tập trung.

Cô cõng koala ra nhà sách, xoay người nghiêm mặt nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi.”

Sấm sét giữa trời quang!

Hứa Ninh sững sờ tại chỗ, không biết làm sao: “Anh đã làm điều gì để cho em cảm thấy chán ghét à?”

Còn rất sớm, mới 4 giờ chiều, rõ ràng có thể cùng nhau ăn bữa cơm tối nữa!

Cậu bắt đầu nghĩ lại, có phải mình làm quá mức nên em ấy mới nổi giận hay không? Nếu không lộ bản tính thật ra, giả vờ lạnh lùng hơn có phải sẽ không bị chán ghét hay không?

Nếu tiếp tục đi chơi, lỡ như cô không kiểm soát được thì làm sao đây? Thạch Khải từ chối suy nghĩ sâu xa.

Cô không giải thích bất cứ điều gì, trực tiếp vòng tay ôm lấy Hứa Ninh và hôn lên môi một cái, cười nói: “Nếu chán ghét thì sẽ không hôn anh.”

Hứa Ninh lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Lần sau đến nhà em chơi nha!” Thạch Khải ý sâu xa mà đưa ra lời mời.

Ít nhất lúc xem phim không cần phải lén lút, lại càng không cần đè giọng sợ quấy rầy người khác.

Cùng một bộ phim chiếu ba lần, coi như là xem đứt quãng thì cô cũng có thể biết rõ nội dung bộ phim.

“Ngày mai được không?” Hứa Ninh tỏ ra rất nhiệt tình với cuộc hẹn hò ở nhà.

“Ngày mai không được. Gần đây em bận chút việc, hai ngày nữa nha.” Thạch Khải tính toán, buổi tối đi cứu người, mọi chuyện có thể phải tiếp tục.

Trong mắt Hứa Ninh tỏa ra nỗi oán trách. Không phải em nói không xem bói nữa sao? Chẳng lẽ không nên cả ngày lẫn đêm thân thiết ở bên cạnh bạn trai sao?

Đúng vậy! Cả ngày lẫn đêm! Cậu không dùng sai từ!

Thạch Khải làm lơ ánh mắt vô cùng đáng thương của bạn trai mình: “Khi hết bận, em sẽ liên lạc với anh.”

“Em có việc bận, Tử Uyên cũng đi công ty học tập. Chỉ còn lại một mình anh.” Hứa Ninh nhỏ giọng thầm thì.

Căn cứ với tinh thần 'sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi', Thạch Khải đề nghị: “Hay là anh đến công ty giúp đỡ anh Chu trước?”

Hả? Hứa Ninh sững người.

Thạch Khải nhìn trời: “Lỡ như anh ấy học không tốt, ít nhất có thể tìm được lý do (lấy cớ).” Bạn thân thường xuyên ở bên cạnh quấy rối, nên Chu Tử Uyên mới không thể thuận lợi học được kỹ năng mới, nghe qua rất có lý.

Hứa Ninh gật đầu, rất tán thành: “Em nói rất đúng. Tử Uyên biết anh đến giúp nhất định sẽ bị cảm động.”

“Dạ. Một mình em đi chọn sách là được. Anh đi trước đi, hôm nào gặp.” Thạch Khải vừa nói vừa vậy tay tạm biệt Hứa Ninh.

Ánh mắt Hứa Ninh tràn đầy tiếc nuối. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi.

Thạch Khải tiến vào nhà sách một hồi, cầm lấy sách đã chọn được rồi ra quầy thanh toán. Sau đó ra khỏi nhà sách từ một lối khác.

Cứu người quan trọng, cô phải làm chuẩn bị vẹn toàn mới được.

* * *

7 giờ tối, Thạch Khải gặp mặt Lữ Tĩnh.

“Người đâu?” Vừa thấy mặt, Lữ Tĩnh đã đi thẳng vào chủ đề.

“Phải đến 8 giờ, bây giờ chưa đến giờ.” Thạch Khải nhắc nhở, cũng nhấn mạnh một lần nữa: “Nghe nè, một lát nữa tôi sẽ dẫn cô đến gần hiện trường vụ án chờ. Xác định cục diện đã có thể nhận hình phạt thì cô xông lên cứu người. Việc quan trọng nhất không phải bắt người, mà là đảm bảo người bị hại không bị tổn thương.”

Lữ Tĩnh thật sự không còn gì để nói: “Rốt cuộc tôi là cảnh sát, hay cô là cảnh sát? Những điều này tôi biết rõ hơn cô.”

Người không biết có lẽ sẽ cho rằng người ngồi đối diện là cấp trên của cô ta, đang chỉ dẫn cho cô ta.

“Người nhất định phải cứu. Tôi ghét nhất loại chuyện như vậy, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ tình huống bất ngờ gì.” Giọng Thạch Khải mạnh mẽ và vô cùng kiên quyết.

“Tin tưởng tôi, tôi càng chán ghét hơn cô.” Lữ Tĩnh bắt đầu làm nóng người ngay tại chỗ, dự định đợi lát nữa sẽ đánh một trận lớn.

Thạch Khải nghiêm túc nói: “Lần này tôi vẫn sẽ không ra mặt như cũ. Chờ thấy mấy tên côn đồ đưa người vào hẻm nhỏ, tôi sẽ nặc danh gọi điện thoại cho công an. Như vậy, công an nhận được điện thoại sẽ đến hiện trường, trong lúc đó sẽ mất khoảng 15 phút. Cô đánh không lại thì cứng rắn chống đỡ, chờ công an đến cứu viện. Nói nhiều câu vô nghĩa với đối phương để kéo dài thời gian. Đúng rồi, cô tốt nhất suy nghĩ kỹ lời giải thích trước. Sau khi công an đến, cô sẽ đóng vai trò như một nhân chứng, chắc chắn sẽ ghi lời khai.”

“May mà cô rất chính nghĩa, không có dự định gây án.” Biểu cảm của Lữ Tĩnh rất phức tạp, chậm rãi mở miệng: “Tôi đang đi dạo phố ở bên ngoài thì đột nhiên phát hiện bốn người đàn ông dẫn một cô gái đi. Tôi cảm thấy nghi ngờ nên đi theo sau bọn họ, nhìn xem tình hình thế nào. Không ngờ mấy người đàn ông lại dẫn cô gái vào hẻm nhỏ không người, có ý đồ xấu. Vì thế gọi điện thoại cho đồn công an và cầu cứu. Đồng thời, do tình hình khẩn cấp nên tôi đã dũng cảm xông lên, ý đồ ngăn chặn bọn tội phạm.”

Thạch Khải hơi bất ngờ: “Cô gọi điện thoại?”

“Nếu như đồn công an đang bận việc khác, các cuộc gọi nặc danh có khả năng không được coi trọng. Bởi vì đồn công an thường xuyên nhận được những cuộc gọi nặc danh đùa dai.” Lữ Tĩnh giải thích: “Nếu đó là cuộc gọi do một thành viên cảnh sát thì độ tin cậy sẽ cao hơn nhiều.”

“Cũng đúng, vậy cứ làm như thế.” Thạch Khải đồng ý.

Sau khi do dự, Lữ Tĩnh hỏi: “Bây giờ ở chỗ nào cũng được lắp camera, xung quanh xảy ra vụ án có lẽ cũng có... Tôi nói nhìn thấy bọn họ rồi đi theo sau, lỡ như bị camera quay lại. Tôi đến hẻm nhỏ chờ trước, vậy thì không tốt.”

Thạch Khải cười nói: “Gần hẻm nhỏ không có camera. Nhưng trên đường cái ra hẻm nhỏ thì có. Cho nên, chờ bọn họ bắt đầu hành động chúng ta mới đi qua.”

Dù sao cô biết địa điểm xảy ra vụ án, không sợ bị lạc mất.

Lữ Tĩnh cảm thấy rất không tự nhiên. Cô ta cố ý đến sớm một tiếng gặp mặt, kết quả lại trừng mắt nhìn Thạch Khải không lời nào để nói.

Thạch Khải còn có thể cầm quyển sách ra lật xem. Cô ta một mình đứng ở trên đường giống như cây cột, trông thật ngốc nghếch.

Sau khi đứng một hồi lâu, Lữ Tĩnh rãnh rỗi không có chuyện gì bắt đầu nói chuyện với Thạch Khải: “Tôi có thể hỏi cô mấy câu không?”

Thạch Khải dời tầm mắt khỏi quyển sách, ngạc nhiên nói: “Còn muốn hỏi tôi mấy câu? Dũng cảm thật đáng khen!”

Câu trước không phải là bị chọc tức gần chết sao?

Lữ Tĩnh nhìn trời: “Quy tắc cũ, có thể nói thì nói, không thể trả lời thì trực tiếp nói cho tôi biết.”

“Được, cô hỏi đi!” Thạch Khải thật tò mò Lữ Tĩnh sẽ hỏi điều gì.

“Mặc kệ là trong phim truyền hình hay thực tế, những người khác xem bói đều khác với cô. Tại sao cách xem bói của cô kỳ lạ như vậy, biết được nhiều như vậy?” Vấn đề này Lữ Tĩnh giấu ở trong lòng rất lâu.

Vì làm rõ, cô ta đặc biệt chạy đi tìm người xem bói. Kết quả gặp phải đều là bọn giang hồ bịp bợm, toàn bộ là nói những lời vô nghĩa!

Thạch Khải cười khẽ: “Cô cũng nói đó là trong phim điện ảnh và truyền hình. Chúng sinh muôn nghìn, trên đời thật sự biết xem bói lại có mấy người? Những người khác không hiểu việc, còn không phải đều dựa vào tưởng tượng. Sau khi mọi người đều làm như vậy, hầu hết mọi người sẽ ngầm thừa nhận việc xem bói đều giống như những gì nhìn thấy trên tivi. Hơn nữa, có rất nhiều trường phái xem bói, bí kíp của từng trường phái sẽ không ai truyền ra ngoài. Người ngoài làm sao biết được?”

Đúng vậy, cô chính là cho rằng trên thế giới không có người thật sự biết xem bói, ỷ vào không có ai có thể vạch trần cô nên tùy hứng nói xằng bậy!

Lữ Tĩnh im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Nói cách khác, cô nói có đúng sự thật hay không, thật ra chỉ có cô tự mình biết.”

“Cao thủ đều rất cô quạnh, trên cao cũng không lạnh lắm!” Thạch Khải than thở.

Lữ Tĩnh hộc máu. Cô ta không nên ngứa miệng nói đến chủ đề này.

Câu trả lời của Thạch Khải ngoại trừ làm cho cô ta dâng lên tâm tư muốn cào tường thì chẳng có ích gì.

“Bọn họ đang đến.” Thạch Khải bỗng nhiên nói.

Lữ Tĩnh lập tức trở nên nghiêm túc: “Chỗ nào?”

“Hướng 3 giờ của cô, có hai cô bé ở đó, nhìn thấy không? Người mặc áo màu đỏ.” Sau khi Thạch Khải liếc nhìn và phát hiện Tiền Giai thì nhanh chóng dời tầm mắt đi.

“Nhìn thấy.” Lữ Tĩnh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh cô bé áo đỏ đi tách ra với bạn học không bao lâu thì bị bốn người đàn ông bịt miệng kéo đi.

Dựa theo kế hoạch, Lữ Tĩnh gọi điện thoại cầu viện, hai người bắt đầu theo dõi đám người kia.

Hai người giữa khoảng cách với bốn người đàn ông rất xa nên không bị phát hiện. Đến đầu hẻm Thạch Khải chỉ, Lữ Tĩnh đi vào trong vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy cô bé áo đỏ và bốn người đàn ông ở bên trong.

Một người đàn ông trong đó mạnh mẽ quăng cho cô bé áo đỏ một cái tát. Cô bé áo đỏ chật vật ngã xuống đất.

Lữ Tĩnh tức không nhịn nổi. Lúc này muốn xông lên cứu người.

Thạch Khải nắm chặt Lữ Tĩnh, gân xanh cũng nổi lên, cố gắng kiềm chế bản thân, dùng khẩu hình nói ra bốn chữ: “Được, xử, trọng, hình.”

Khi tiếng cô bé hét chói tai và tiếng xé rách quần áo vang lên, Thạch Khải đẩy Lữ Tĩnh một cái gằng giọng nói: “Đi nhanh!”

Lữ Tĩnh hung hăng xông vào trong hẻm nhỏ, không nói lời nào trực tiếp bắt đầu đánh người.

Súc sinh không nghe hiểu tiếng người, có lông mới dễ nói!

Khi cô ta đánh ngã ba người đàn ông xuống đất và muốn đánh chủ mưu, quay đầu nhìn lại Lữ Tĩnh chỉ há hốc miệng. Người đàn ông rõ ràng là chủ mưu lại ngã xuống đất, không ngừng kêu rên.

Sắc mặt cô bé áo đỏ rất dữ tợn, cắn chặt hàm răng dung hết sức đạp, liều mạng tiếp đón 'công cụ' gây án của kẻ chủ mưu.

Tiếng kẻ chủ mưu kêu còn thê thảm hơn mấy bà bầu sắp sinh con.

Cô bé áo đỏ đang mang chính là giày cao gót. Hạ thể của kẻ chủ mưu cảm nhận bị phế đi.

Lữ Tĩnh im lặng một cách đáng ngờ. Không đến nửa phút, cô ta dứt khoát quay đầu lại, quyết định không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Một lần nữa chuyển sự chú ý lên ba người đàn ông khác. Dù sao cô ta 'vất vả' đọ sức với ba người đàn ông trưởng thành thì làm sao có thời gian quan tâm đến kẻ chủ mưu đã xảy ra chuyện gì chứ! Hại người, còn không cho người bị hại phản kháng sao?

Về phần tiếng kêu, ba người đàn ông khác cũng đang kêu rên mà. Khắp nơi đều có người đang gào thét, âm thanh rốt cuộc xuất phát từ miệng ai thật sự làm cho người không nhận rõ.

Lữ Tĩnh đứng bên cạnh, ngạo nghễ nhìn đám đồng lõa ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng lại không dời mắt về phía bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.