Editor: demcodon
Thiệu Quan Tinh lấy từ trong túi ra một tờ giấy và một tấm hình đặt lên bàn, kính trọng nói: "Đây là ngày tháng năm sinh và một bức ảnh gần đây của con trai tôi. Đại sư yên tâm, mới chụp gần đây không có chỉnh sửa."
Thiệu Quan Tinh đã gặp qua rất nhiều cao nhân nên có thể nói là rất có kinh nghiệm. Không đợi đại sư nhắc đến ông đã chủ động lấy ra ngày tháng năm sinh và bức ảnh của con trai mình.
Còn nói cụ thể là ảnh chụp gần đây và không có chỉnh sửa. Đó là bởi vì ông đã từng cầm một bức ảnh của con trai có chỉnh sửa cho một vị đại sư khác. Kết quả người kia đầu tiên mắng chửi một hồi, nói rằng bức ảnh đã chỉnh sửa đến mức không thấy gì.
Thạch Khải buồn cười, nhìn lướt qua những thông tin ông đã chuẩn bị kỹ. Cô thản nhiên nói: "Lấy về đi, tôi giúp người không cần những thứ này."
Thiệu Quan Tinh sững sờ, ông gặp qua rất nhiều người, có người muốn ngày tháng năm sinh tháng, có người muốn bức ảnh gần đây, có người muốn cả hai, có người nói cho ông biết xem ngày tháng năm sinh và xem bức ảnh cũng vô ích, phải để con trai tự mình đến mới được.
Người nào cũng từng gặp qua, nhưng chỉ có chưa từng qua người không yêu cầu gì.
Thiệu Quan Tinh ngập ngừng một lúc nói: "Vậy đại sư cần gì? Tôi sẽ chuẩn bị."
"Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, tốt nhất hãy kể cho tôi nghe nhiều thêm về con trai của ông." Thạch Khải vừa nói vừa chuẩn bị xem phim.
Như vậy là được? Đây là nguyên lý xem tướng gì thế?
Thiệu Quan Tinh cảm thấy rất không đáng tin tưởng, không khỏi quay đầu cầu xin Diệp Văn giúp đỡ, hy vọng nhận được lòng tin từ Diệp Văn.
Diệp Văn mỉm cười: "Từ trước đến giờ đại sư đều xem tướng như thế, đã giúp tôi và Gia Hân."
Thiệu Quan Tinh nửa tin nửa ngờ, hít sâu một hơi bắt đầu kể: "Con trai tôi tên Thiệu Trạch. Nó tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, thành tích rất tốt, là người giỏi nhất trong đám bạn cùng trang lứa. Nó có chí cầu tiến, sau khi tốt nghiệp tự mình tìm được một công việc ở công ty lớn với mức lương hậu hĩnh, còn quen một người bạn gái, đã đến gian đoạn bàn chuyện cưới hỏi."
"Đại khái là nửa tháng trước, khi nó về nhà cả người ngơ ngác, làm việc mất tập trung. Tôi nhìn thấy có gì đó không ổn nên hỏi nó có chuyện gì xảy ra. Nó nói với tôi trong công ty có một người bạn học cùng lớp với nó. Lúc tốt nghiệp cả hai cùng vào làm một công ty, đều xuất phát từ cơ sở. Nhưng mấy năm sau, con trai của tôi có bản lĩnh được tăng lương thăng chức nhiều lần. Còn người bạn học của nó thì im hơi lặng tiếng, chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty."
"Có lẽ là bởi vì như vậy nên người kia ghen tỵ, cố tình gài bẫy lừa con trai tôi. Con trai tôi nói, nó bị ma quỷ ám nên mới làm sai chút chuyện, ai biết nhược điểm rơi vào tay bạn học. Mặc kệ nó hạ mình cầu xin bạn học như thế nào, người kia cũng bắt lấy việc này không buông, nhất định phải cho con trai tôi một bài học."
Nói đến đây, Thiệu Quan Tinh mặt mày ủ rũ, không ngừng thở dài: "Làm gì có ai không bao giờ mắc sai lầm chứ? Con trai tôi cầu xin bạn học nhiều lần, nhưng trước sau không thể thực hiện được. Tôi nghĩ có thể mời một vị cao nhân tính toán xem nhược điểm bị bạn học đặt ở chỗ nào hay không. Hoặc là mời đại sư chỉ cho tôi con đường sáng, làm sao giúp con trai thoát khỏi khó khăn. Sau khi mọi chuyện thành công sẽ cám ơn và hậu tạ."
Nói xong, ông nhìn về phía Thạch Khải đầy hy vọng.
Thạch Khải: "..."
Nếu như cô chỉ nghe lời Thiệu Quan Tinh nói thì nhất định sẽ cảm thấy Thiệu Trạch xui xẻo, gặp phải người ghen tỵ, bị nắm lấy không buông. Nhưng sau khi xem xong video lại nghe những lời Thiệu Quan Tinh nói cô phát hiện có nhiều sơ hở trong lời nói.
Thiệu Quan Tinh nói con trai mình rất có bản lĩnh và có bằng cấp hàng hiệu, vậy có gì đáng sợ chứ? Sau khi bị bắt được khuyết điểm, cùng lắm thì từ chức rời khỏi công ty, đổi một công ty khác làm việc.
Đặc biệt là đối phương có bệnh ghen tỵ, tại sao Thiệu Trạch phải hạ mình cầu xin người ta chứ?
Tìm đại sư xem bói tính bạn học giấu nhược điểm ở chỗ nào càng kỳ lạ. Bình thường làm gì có người ba nào sẽ có ý nghĩ thái quá như vậy?
Nhưng sau khi xem xong video, Thạch Khải đã biết tại sao. Tất cả là do Thiệu Trạch mắc sai lầm là bán bí mật của công ty cho công ty đối thủ, thu được lợi nhuận khổng lồ từ nó!
Mặt của Thạch Khải không hề cảm xúc, im lặng và trầm ngâm. Cô nghĩ thầm: đây không gọi là mắc sai lầm, đây gọi là phạm tội được không! Từ đầu tới đuôi, Thiệu Quan Tinh đang chơi chữ với cô, bí mật thay đổi khái niệm, trong miệng không có một câu nào là sự thật.
Trong video chỉ có Thiệu Trạch và bạn học của gã. Thiệu Trạch trông rất giống ba nên cô có thể dễ dàng phân biệt được hai người trong video. Từ trong video dung, bạn học Trịnh Phúc của Thiệu Trạch căn bản không hề ghen tỵ giống như lời Thiệu Quan Tinh nói.
Sự thật của vấn đề là mặc dù Trịnh Phúc không có nhiều tài năng, nhưng làm người chính trực. Trong lúc vô tình biết được Thiệu Trạch bán đi bí mật của công ty và nhận được một khoản thu nhập bất hợp pháp lớn.
Công ty đối xử với Thiệu Trạch rất tốt, lợi ích được thêm một bậc. Bởi vậy Trịnh Phúc rất tức giận, cho rằng Thiệu Trạch không ra gì, quyết tâm vạch trần hoạt động phi pháp của bạn học cũ.
Vì để lấy lại bằng chứng, Thiệu Trạch lại van xin một lần nữa, cố gắng dùng tình cảm chạm đến bạn học cũ, lại hứa lấy số tiền bán bí mật chia mỗi người một nửa, muốn kéo Trịnh Phúc xuống nước.
Đáng tiếc Trịnh Phúc thẳng thắn từ chối, kiên quyết tỏ vẻ Thiệu Trạch đã làm điều sai trái nên phải nhận trừng phạt.
Thiệu Quan Tinh thật sự biết rõ về con trai mình.
Nửa tháng trước, Thiệu Trạch đã thú nhận với ba mình, cũng như thú nhận tất cả mọi chuyện gã đã làm.
Sau khi Thiệu Quan Tinh nghe xong đã rất tức giận, mắng con trai rất lâu, nói một đống đạo lý lớn, rất tức giận con trai lại làm chuyện phạm pháp như vậy.
Nhưng nếu mặc kệ, Thiệu Trạch bán bí mật thương mại kiếm được một khoản rất lớn, nhất định phải bị kết