Editor: demcodon
Lần đầu gặp mặt, Thạch Khải không hiểu sao đã cảm thấy Hoàng Mộng Phỉ rất vừa mắt. Mắt kính gọng đen, áo khoác đen, quần jean bông tuyết xanh, cả người trông rất nhẹ nhàng sảng khoái.
Tất nhiên, vừa mắt không chỉ vì ngoại hình, mà còn vì Hoàng Mộng Phỉ nói ba cô ta đối xử tốt với cháu trai hơn cô ta.
Thạch Khải lập tức nghĩ đến những họ hàng trọng nam khinh nữ của mình, lập tức có loại cảm giác thân thiết 'cùng là người rớt xuống vực'.
"Cám ơn đại sư đã dành thời gian gặp tôi. Tại sao tìm cô, chắc hẳn cô đã nghe chị Văn nói qua nguyên nhân rồi chứ?" Hoàng Mộng Phỉ đi thẳng vào vấn đề không chút vô nghĩa. Cô ta hoàn toàn không có hứng thú đến việc tại sao đại sư chịu tiếp khách lại.
Thạch Khải gật đầu: "Bà ấy đã đề cập với tôi."
Hoàng Mộng Phỉ thở dài: "Ba tôi đã như thế này khi tôi còn nhỏ. Ông dẫn tôi và em họ ra ngoài chơi, tôi muốn mua đồ ăn và đồ chơi ông ấy luôn xụ mặt xuống và trách móc tôi, trách tôi lãng phí. Nhưng khi em họ mở miệng nói muốn thì ông ấy sẽ không nói câu lời hùng hục chạy đi mua. Khi còn nhỏ tôi từng nghi ngờ có phải mình là nhặt được, còn em họ mới là con trai ruột của ông ấy hay không."
"Nhưng đó chỉ là lời nói đùa của một đứa trẻ. Tôi đã gặp phải chuyện như vậy rất nhiều lần nên đã dần quen với nói, cảm thấy ba tôi có lẽ chỉ là rất yêu thích em họ. Nhưng mà gần đây, tôi quen một người bạn trai."
"Khi tôi dẫn bạn trai về nhà ra mắt, em họ đúng lúc đến nhà tôi chơi. Ba tôi đã giữ gương mặt nghiêm nghị với bạn trai tôi trong suốt thời gian gặp nhau, thái độ rất lạnh nhạt. Nhưng ông quay đầu lại hỏi han ân cần với em họ, vẫn luôn tiếp đoán em họ ăn uống. Lúc ra khỏi nhà, bạn trai giống như đùa giỡn nói với tôi 'người không biết còn tưởng rằng em họ là em trai ruột của tôi, tôi là chị gái không được cưng chiều'."
"Có lẽ là người ngoài nhìn rõ hơn, có thể là sự tương phản giữa nóng và lạnh quá rõ ràng. Lúc này tôi mới phát hiện không ổn."
Thạch Khải không khỏi tức giận. Người của thế hệ trước muốn ép điên những cô gái cùng thế hệ với cô sao? Chị em ruột thiên vị thì không sao, không phải ruột thịt cũng có loại tính tình này. Chẳng lẽ trông cậy vào sau khi về già, người ngoài sẽ đưa tang cho ông sao?
Hoàng Mộng Phỉ uống một hớp trà, thản nhiên nói: "Xin cô xem giúp tôi toán một quẻ, nhìn xem em họ có phải là con ruột của ba tôi hay không. Tôi muốn biết, nó rốt cuộc có phải là em trai cùng ba khác mẹ với tôi hay không."
"Hả?" Thạch Khải ngẩn ngơ. Cốt truyện này phát triển không đúng rồi!
"Cô nghi ngờ ba cô ngoại tình?" Thạch Khải hỏi lại một lần, mang theo khó có thể tin. Không chỉ ngoại tình, còn là cùng với vợ của em trai...
Mặt Hoàng Mộng Phỉ phẳng lặng như nước: "Tôi cũng không muốn nghi ngờ, nhưng sự thật đang bày ra ở trước mắt. Nếu như không phải con ruột, tại sao ba tôi đối xử với em họ còn tốt hơn con gái ruột chứ?"
Chẳng lẽ không phải là bởi vì trọng nam khinh nữ có N loại hình thức biểu hiện sao?
Thạch Khải hơi choáng váng, mọi chuyện phát triển nằm ngoài sự mong đợi của cô. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô phát hiện Hoàng Mộng Phỉ nói cũng có lý. Người bình thường gặp phải trường hợp này đầu tiên sẽ luôn nghi ngờ có bí mật nào đó.
Chỉ có em gái lớn lên trong hoàn cành trọng nam khinh nữ như cô thì tư duy mới sẽ trực tiếp nghiêng về hướng khác.
"Sao vậy? Xem không được hả?" Hoàng Mộng Phỉ nhìn thấy đại sư sững sờ thì trong ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng. Cho rằng cái gọi là đại sư chỉ có tiếng không có miếng.
"Xem được, tất nhiên có thể xem." Thạch Khải lau mặt, bắt đầu bấm ngón tay xem video.
Khi bấm ngón tay xong (xem video xong), cô vô tội nhìn về phía Hoàng Mộng Phỉ: "Ba cô và em dâu trong sạch, cũng không phải là quan hệ không đứng đắn." Suy đoán ban đầu của cô là đúng.
"Không thể nào!" Hoàng Mộng Phỉ kêu lên. Thật ra trong lòng cô ta đã xác định em họ là em trai cùng ba khác mẹ của mình với. Bởi vậy, đặc biệt không thể chấp nhận được kết quả xem bói.
Thạch Khải khẽ liếc mắt: "Cô không phải đã xét nghiệm ADN của hai người sao? Cô biết rõ hai người không phải cha con ruột thịt."
Hoàng Mộng Phỉ mím môi không nói gì.
So với xem bói, cô ta tự nhiên tin vào các phương pháp khoa học hơn. Nhưng cô ta lén thu gom tóc của hai người cầm đi xét nghiệm. Nhưng xét nghiệm không ra kết quả cô ta mong muốn. Trong lòng cô ta tràn đầy cho rằng hành vi lén lút của mình bị phát hiện, nên sợi tóc trong tay có vấn đề. Lúc này mới ôm tâm tư thử một lần, mời