Editor: demcodon
Một ngày sau hơn nửa năm kết hôn, Thạch Khải bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Văn: "Đại sư Thạch, Vương Khiết hy vọng gặp lại và gửi lời cám ơn đến cô. Cô xem có muốn gặp cô ta không?"
Thạch Khải im lặng một lúc rồi hỏi: "Vương Khiết là ai vậy?" Cô hoàn toàn không nhớ ra người đó.
Diệp Văn cười nói: "Đại sư bận rộn nhiều chuyện, chẳng trách không nhớ rõ. Chính là cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, muốn học vẽ. Nhưng bị ba cô ấy sắp xếp cuộc sống. Lần trước không phải nói ba cô ta đã sắp xếp cho một chàng trai ưu tú để hai người kết hôn sao?"
Cô gái nhà giàu đó à! Vừa nói như thế, Thạch Khải đã mơ hồ có chút ấn tượng. Chủ yếu là vì cô đã gặp hai lần, đồng thời lần thứ hai gặp mặt thì dị năng bỏ nhà trốn đi, tâm trạng của cô không tốt nên nói chuyện rất thô lỗ.
"Tôi không gặp đâu." Thực ra trong lòng Thạch Khải hơi thấp thỏm, lỡ như đối phương giơ ra con dao to để 'cám ơn' sự thẳng thắn của cô thì sao?
Nhưng ngoài mặt cô lại từ chối: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới. Dù sao cô ta cũng không rời khỏi nhà, có gặp hay không cũng không khác nhau gì cả."
Diệp Văn cười nói: "Lần này đại sư nói sai rồi. Cô Vương sau đó đã bỏ nhà ra đi. Sau hơn nửa năm chật vật ở bên ngoài đã làm ra chút thành tựu, mới muốn gặp cô để tỏ lòng biết ơn. Theo cô ta nói, phí tư vấn lần trước vẫn chưa thanh toán, cô ta muốn đưa nó cho cô sau khi gặp mặt."
"Chờ chút." Thạch Khải xem video một lúc mới đưa ra quyết định: "Cô ta thực sự là độc lập. Vậy thì gặp mặt đi."
* * *
Lần gặp thứ ba, Thạch Khải nhìn thấy Vương Khiết, lập tức nhíu mày lại: "Gần đây cô không dưỡng da sao?" Vương Khiết trông rất khác với vẻ thanh tú trước đây.
Vương Khiết thành thật gật đầu: "Nghèo, không có tiền; bận rộn, không rảnh."
Thạch Khải bật cười: "Thật bất ngờ, tôi vậy mà nghe thấy chữ không có tiền trong miệng cô. Tại sao cô lại quyết định bỏ nhà đi vậy? Không phải rất luyến tiếc sống trong môi trường tốt sao?"
"Hết cách rồi, ba già nhiều lần ép tôi kết hôn với người đàn ông ưu tú mà ông chọn." Vương Khiết nhún vai, lộ vẻ bất lực: "Sau khi biết ông nói thật, tôi còn không chạy nhanh à? Tôi mang theo tất cả tiền mặt và rất nhiều đồ trang sức có giá trị bỏ nhà đi. Dựa vào không ngừng bán trang sức sống sót sau nửa năm đầu."
"Tôi biết cô có thể xem bói, có lẽ đã xem được hoàn cảnh thảm thương trước đây của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn đích thân nói với cô. Nếu như có thể tóm tắt trong một câu, vậy thì là những ngày tháng ban đầu quá thảm thương và khó khăn!"
"Mặc dù rất không cam tâm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng cô nói đúng. Ngày tháng không có tiền thật sự không có cách nào sống nổi. Ban đầu tôi còn tự nói với mình không có nhiều tiền, phải tiêu xài tiết chế một chút. Vì thế tôi thuê một phòng đơn ở khách sạn, thuê 150 đồng một ngày."
Sắc mặt của Thạch Khải rất lạ, suýt chút nữa không nhịn được mắng ra miệng: "Tiết kiệm tiền mà ở trong khách sạn?"
Vương Khiết nhìn trời: "Bây giờ tôi mới biết suy nghĩ trước đây của mình rất ngây thơ. Nhưng đáng tiếc lúc đó tôi không hiểu. Tôi không chỉ ở trong khách sạn, còn tiếp tục mua các sản phẩm chăm sóc da mà tôi đã dùng trước đây, một bộ hơn 1000, mỗi ngày đắp mặt nạ dưỡng da. Tôi cũng không biết rõ lúc đó trong đầu mình đang nghĩ gì. Đại khái là cảm thấy những thứ khác có thể tiết kiệm, nhưng tiêu tiền cho mình thì không thể tiết kiệm được."
"Sau một tháng như vậy, tôi gần như tiêu hết tiền mặt. Tôi ngạc nhiên phát hiện, thực ra mình chẳng tiết kiệm được gì. Nếu như tính cả tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt thì các khoản chi còn cao hơn nhiều so với ở nhà. Bởi vì mỗi lần tôi nghĩ kiềm chế bản thân thì luôn nghĩ rằng nếu không thể tiết kiệm được khoản chi này thì nên tiết kiệm ở khoản khác. Vì vậy, khoản chi nào cũng không thể tiết kiệm được."
"Và trong tháng đầu tiên, tôi không có thu nhập. Mỗi ngày sẽ đặc biệt dành một tiếng để vẽ một bức tranh. Sau đó gửi cho tạp chí, nhưng trước giờ vẫn chưa thông qua. Đừng hỏi tôi tại sao cảm thấy một người mới bắt đầu chỉ có thể vẽ trong một tiếng mỗi ngày là có thể nộp bản thảo. Tôi cũng không biết mình lấy sự tự tin ở đâu ra..."
"Khi trên người chỉ còn 2000 đồng thì tôi nhận ra mình không thể tiếp tục như thế. Hoặc là tôi phải thỏa hiệp với ba già ở nhà, hoặc là tôi phải tìm cách tự nuôi sống bản thân. Không nói tiết kiệm được bao nhiêu tiền, ít nhất phải cân bằng thu chi và nuôi sống bản thân."
"Vì vậu tôi đã tìm được một căn phòng trọ với giá 800, mỗi ngày sống bằng ăn mì gói, mỹ phẩm dưỡng da có thì dùng, không