Liễm Âm Vấn Tình

Chương 11: Chương 11




Translator: QT đại hiệp

Editor: VQ – Vương lão gia

Nguồn: minqiu.

Hôm sau, sáng sớm hồi phủ, vừa bước vào cửa đã thấy tôi tớ ra nghênh đón “Vương gia, Linh nhi tiểu thư lại tới!”

Liễm Âm nhíu mày thầm nghĩ: “Linh nhi lại tới nữa sao?” Linh nhi là tiểu muội nhỏ tuổi nhất của Khanh nhi, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, còn là khuê nữ, đối với Liễm Âm có tình cảm đã lâu, một lòng muốn cùng hắn tái giá, từ sau khi Khanh nhi qua đời, hằng năm đều tới bái tế tỉ tỉ, lưu lại vương phủ vài ngày, đối với Liễm Âm cực kì niềm nờ, chính là Liễm ÂM đối với nàng không có cảm giác, không những vậy, còn có chút phiền chán.

Cau mày thong thả bước vào sảnh, Linh nhi vui sướng tiếp đón, thẹn thùng nhẹ giọng nói:” Tỷ phu, ngài đã về rồi”. Quay đầu, lập tức đối với hạ nhân khác hẳn, khẽ quát: “Ngươi như thế nào không có mắt a? Nhanh dâng trà cho vương gia”

Liễm Âm mặt mày càng khó coi, Linh Nhi và Khanh Nhi tuy nói là hai tỷ muội cùng một dòng máu, nhưng là hai người tính cách vô cùng khác biệt, Khanh Nhi ôn nhu điềm tĩnh, đối đãi với hạ nhân hòa ái dễ gần, Linh nhi tính cách ngang ngược, đối với hạ nhân hay quở mắng nặng nề.

Lần gần nhất vị tiểu thư này đến, trong phủ gà chó không yên, bọn hạ nhân ai oán không thôi khiến Lễm Âm tiến thoái lưỡng nan, muốn đuổi nàng đi, lại nghĩ đến Khanh nhi , lại không nỡ. Không đuổi nàng đi, bọn hạ nhân đều oán than rầm trời.

Liễm Âm im lặng không lên tiếng mà uống trà, Linh nhi ánh mắt đầy tình ý hướng hắn chăm chú nhìn, liễm âm bị nàng ta nhìn cả người cũng không dễ chịu, ho nhẹ một tiếng nói: “Linh nhi, ngươi thật là có tâm a, hàng năm lại từ Giang Nam xa như vậy tới bái tế tỷ tỷ ngươi, như vậy đi, năm nay ngươi ở lại Lan viên! Lan viên là khu vườn tỷ tỷ ngươi thích nhất, lại là nơi phần mộ, cũng tiện cho ngươi tế bái!”

“Tỷ phu, ngươi có ở Lan viên không?” Linh nhi hỏi đầy kỳ vọng.

“Bổn vương quốc sự bận rộn, ở lại Lan viên không tiện! Chỉ có thể bớt chút thời gian ghé qua !” Liễm Âm nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói.

“Cái gì? Tỷ phu, ngươi làm cho ta một thân một mình ở lại Lan viên a? Ta sẽ sợ đó!” Linh nhi nói dáng vẻ rất tội nghiệp.

“Như thế nào lại là một thân một mình? Lan viên cũng có một vài hạ nhân, không phải ngươi cũng mang theo đến bốn nha đầu sao?” Liễm Âm dừng một chút, lại nói: “Nói sau cùng Linh nhi không phải ở cùng Khanh nhi tỷ tỷ ngươi yêu quý nhất sao? Sợ cái gì?”

“Chính là. . . . . .”

“Người đâu, đem hành lý của Linh nhi tiểu thư đến Lan viên!” Liễm Âm không đợi nàng mở miệng, liền nhanh chóng phân phó hạ nhân đem hành lý của nàng chuyển qua Lan viên. Bọn hạ nhân vừa nghe, cao hứng không kịp, thầm nghĩ: này ôn thần tiểu thư, đi sớm ngày nào tốt ngày đó. Đám người động tác nhanh chóng đem hành lý vừa dỡ xuống lại đem lên xe, vù vù lạp lạp, tiếng xe ngựa phóng tới, một hạ nhân thúc giục: Linh nhi tiểu thư, mời lên xe”

Linh nhi tức giận đến nước mắt đều phải rơi xuống , hạ giọng nói: “Tỷ phu!”

Liễm Âm mỉm cười : “Linh nhi nhanh lên xe đi, bổn vương có rảnh sẽ đi thăm ngươi!”

Linh nhi dậm chân, hậm hực lên xe ngựa, rời đi.

—–

Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng ấm áp chiếu tới sân sau Thanh Phong quán, sở Thanh Phong biếng nhác nằm bên thạch bàn trong viên, nhìn chằm chú vào hồ điệp lan trên bàn mà ngẩn người, tiểu đồng bên cạnh tỏ vẻ khinh khỉnh, thầm nghĩ: công tử cũng không biết làm sao vậy, lần trước tính tình cực đại, xem ai cũng không thuận mắt, sợ tới mức trong quán chả ai dám tới gần hắn. Trận lần này thật ra tâm tình cũng tốt lắm, cũng không phát hỏa , chính là ngây ngẩn, suốt ngày nhìn chằm chằm đóa hoa này đến ngây mặt, nguyên một ngày nằm sấp vậy, cũng không biết cái hoa kia có gì đẹp nữa, thật là, ta nhìn lại, cũng không thấy gì đặc biệt, cho dù là hoa lạ quý hiếm, nhìn chằm chằm đến nửa tháng cũng là quá đủ rồi!

“Nhị đệ!” Một tiếng khinh gọi đánh thức Sở Thanh Phong còn đang mải mê suy nghĩ, vừa nhấc đầu, đã thấy Ly mặt mày tươi cười đứng trước mặt hắn.

“Đại ca!” Sở Thanh Phong đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hỉ ôm cổ Ly mà nói: “Sao ngươi lại tới đây? Thân thể có khỏe?”

Một trận hừ nhẹ, Sở Thanh Phong lúc này mới chú ý tới bên cạnh Ly còn có một người. Chỉ thấy người nọ anh tuấn cao ngất, cả người lộ ra uy nghiêm khí phách, hé ra vẻ mặt âm trầm , ánh mắt lãnh khốc nhìn mình đang ôm cổ Ly.

Ly tránh ra một chút, đỏ mặt, kéo người bên cạnh lại giới thiệu: ” Thanh Phong, đây là Trần, là… là… ái nhân của ta!” Nói xong, mặt càng đỏ hơn!

Thanh Phong thầm nghĩ: thì ra hắn chính là ái nhân của đại ca, đương kim Hoàng Thượng a, xem ra là một bình dấm chua cực đại rồi,chẳng qua ôm cổ đại ca ta, ánh mắt của hắn lại như muốn ta đem ăn sống ! Ha hả, thú vị!

“Hoàng Thượng!” Thanh Phong định quỳ xuống hành lễ, Liễm Trần khoát tay, ý bảo không cần .

Ly cũng giữ chặt hắn nói: “Thanh Phong, ta cùng Trần cải trang xuất cung,, chính là muốn nhìn ngươi một chút, không cần giữ lễ tiết!”

Thanh Phong liền đứng lên , phân phó tiểu đồng phụng trà dâng điểm tâm, ba người ngồi vào chỗ của mình, Liễm Trần mở miệng nói: “Sở công tử, trẫm đến là cám ơn ngươi đã chiếu cố Ly hai tháng” nói xong chắp tay.

Sở Thanh Phong có chút khiếp sợ, đương kim thiên tử thế nhưng hướng mình chắp tay tạ ơn, xem ra hoàng đế này đối với đại ca ta không phải tình ý thông thường. Trong lòng vừa cảm động, vừa vui mừng.

Ly có chút áy náy khẽ nói: “Thanh Phong, thực xin lỗi, ta không phải họ Viên, ta vốn không có họ, sau Trần ban thưởng họ Hiên Viên, ta. . . . . .”

“Đại ca, ngươi họ gì không sao cả , mặc kệ ngươi họ Viên hoặc là Hiên Viên, ngươi đều là đại ca của ta” sở Thanh Phong ngắt lời Ly chân thành nói.

Ly cảm động ôm Sở Thanh Phong,: “Thanh Phong, ngươi không trách ta lừa ngươi, thật tốt quá!”

Khụ! Chỉ thấy Liễm Trần nghiêm mặt trừng mắt nhìn hai người ôm nhau, ho nhẹ không thôi, Ly buông tay chạy nhanh đến, lo lắng vỗ về Liễm Trần nói: “Trần, thân thể không thoải mái?”

Sở Thanh Phong miệng cố nén cười, thầm nghĩ: hắn không phải thân thể không thoải mái, là trong lòng đầy dấm chua!

Liễm Trần hả lòng hả dạ xoa đầu Ly nói: “Ta không sao! Không cần lo lắng!”

Tiểu đồng phụng đến nước chè xanh, ba người uống trà trò chuyện cả ngày, Ly đột nhiên chú ý tới đóa hoa trên bàn, ngạc nhiên nói: “Di? Đây là hoa nhi gì vậy, như thế nào lớn lên giống con bướm nhỏ vậy, thật là đẹp mắt!”

“Đây là Hồ Điệp Lan, là đạc sản Lĩnh Nam quốc, trong nước không có!” Sở Thanh Phong si nhìn Hồ Điệp lan, nghĩ đến ngày ấy người nọ cầm Hoa nhi, trong lòng thở dài.

“Chỉ cần là hoa lan, chỗ nhị đệ ta đều có! Như thế nào có thể không có đâu?” Liễm Trần có chút không phục nói.

Sở Thanh Phong thầm nghĩ: Thì đây chính là hoa của đệ đệ ngươi đó.

Ly bỗng nhiên có hưng trí, hưng phấn mà nói: Thanh Phong, chúng ta hôm nay phải đi Lan viên của Liễm Âm xem thế nào?”

Sở Thanh Phong sửng sốt.

“Tốt! Tốt! Nói nhiều không bằng hành động, lần trước không phải Liễm Âm cũng đồng ý sao, muốn đi xem Lan viên của hắn không? Vừa lúc ta muốn đi lại một chút, ở trong cung buồn chán đã hơn tháng rồi !” Liễm Trần cũng hào hứng.

Sở Thanh Phong bị đẩy vào tình thế khó xử, cảnh tượng một tháng trước tức giận đuổi Liễm Âm còn ngay trước mắt. Hắn vô cùng phẫn nộ đã thề rằng “Vĩnh viễn không gặp lại” , bây giờ sao có thể không biết xấu hổ đến xem Lan viên nhà hắn? Chính là nghĩ đến Lan viên có biết bao hoa lan khoe sắc đẹp như tranh vẽ, lại phi thường muốn đi, nhất thời do dự.

“Nhưng mà Liễm Âm không ở kinh thành, chúng ta đến Lan viên của hắn, có phải hay không rất đường đột ?” Ly có chút do dự .

“Không việc gì! Làm đại ca đến nhà của đệ đệ thăm vườn, có cái gì đường đột chứ!” Liễm Trần chẳng hề để ý nói.

Sở Thanh Phong tâm khẽ động, hắn đi vắng? Thật tốt quá, vậy thì đi thôi. Vì thế mỉm cười nói: “Đại ca, vậy chúng ta đã đi được chưa?”

“Đi thôi! Ly!” Liễm Trần lôi kéo ly, sở Thanh Phong theo sau, ba người hai xe ngựa, hướng phía Lan viên ở ngoại ô kinh thành.

—-

“Xuân nhi, ngươi đã hỏi thăm rõ ràng ? Tỷ phu có phải đi vắng ? Như thế nào đã xuất môn hơn mười ngày , còn chưa trở về a?” Linh nhi ngồi tại phòng khách trong Lan viên, ủ rũ hỏi Xuân nhi.

“Tiểu thư, xuân nhi đã hỏi qua! Nghe nói Vương gia đi Lạc Hoa trấn, hình như là Diễm Vương gia xảy ra chuyện, Vương gia lo lắng, liền đi. Bất quá nghe đại ca khán môn <là bảo vệ đó> của Vương phủ nói, Vương gia báo tin, đã về được mấy ngày!”

“Ân! Đi xuống đi!” Linh nhi không kiên nhẫn phất tay, thầm nghĩ: đến đây được hơn mười ngày , trừ ngày tới đây gặp được tỷ phu, còn lại căn bản không thấy bóng dáng hắn. Tỷ phu đem mình bỏ mặc ở cái vườn rách nát này .

Cả vườn chỗ nào cũng là hoa lan đáng ghét, vừa thấy mấy bông hoa đó, lại nghĩ tới tỷ phu đối với ma quỷ tỷ tỷ vô cùng quyến luyến, trong lòng liền ghen tị không thôi, hận không thể thay thế vị trí của tỷ tỷ. Nếu có thể gả cho tỷ phu, thật là tốt biết bao a, tỷ phu dưới một người trên vạn người, là Lục vương gia vô cùng quyền thế, quyền lực tất nhiên là không cần phải nói. Hơn nữa tỷ phu chung tình cực kì, gả cho hắn, cũng không phải tranh giành tình cảm với nữ nhân khác, có thể độc hưởng tôn quý cùng quyến sủng.

Chính miên man suy nghĩ , đột nhiên Xuân nhi vội vàng chạy vào nói: “Tiểu thư, có người đến vườn ngắm hoa !”

“Người nào a? Ngạc nhiên đó!” Linh nhi không tin nói.

“Không rõ lắm, bất quá có một người, rất giống Khanh nhi tiểu thư!”

Xuân nhi vừa dứt lời, đã thấy Linh nhi chạy như bay ra ngoài. Xuân nhi lẩm bẩm: “Ai, ta đã nói xong đâu! Giống, bất quá là nam nhân!”

(Còn tiếp)

—————|||

Liễm Âm vấn tình

Tác giả: Ảm Dạ Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.