Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 9

Bên ngoài động, Thập Nhi ngồi trên bàn đá viết chữ, đột nhiên trong người thấy nóng như bị lửa đốt, cả gương mặt đỏ bừng, trong miệng khô khốc dị thường, liền uống vào vài hớp ngọc dịch quỳnh tương nhưng vẫn thấy cơ thể nóng không chịu nổi, thầm nghĩ hay là luyện theo đường màu lam kia, trước đây đều hữu dụng. Liền lấy ra sách tranh luyện theo đường màu lam, chỉ chốc lát sau, cơn nóng không còn, nhất thời lại lạnh, giống như bị nhốt vào hầm băng.

Đột nhiên trong cơ thể có hai dòng khí lưu một lạnh một nóng chạy tán loạn, nhất thời như bị nướng trong lửa, nhất thời như bị đông trong băng. Hắn luống cuống chạy ngay vào trong động, nói với Ứng Nhược Thiên đang trầm tư suy nghĩ: “Thiên ca ca, ta bị bệnh rồi!”

Ứng Nhược Thiên vẻ mặt điềm tĩnh, xem mạch môn của hắn, một lúc lâu sau, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong cơ thể của Thập Nhi này có hai luồng âm dương chân khí rất lớn. Hỏi: “Ngươi luyện võ công gì vậy?”

“Ta đâu có a?” Thập Nhi cảm thấy lạ lùng.

“Nói bậy, bằng không vì sao trong cơ thể ngươi có âm dương chân khí?”

“Không lẽ cuốn sách tranh kia chính là võ công?” Thập Nhi ngờ vực hỏi.

“Sách tranh gì?”

Thập Nhi ra ngoài động lấy cuốn sách tranh kia, đưa cho Ứng Nhược Thiên.

“Ngươi đã luyện thứ võ công trong cuốn sách tranh này?”

“Ta thấy mấy người trong này chơi thật vui, nên mới chiếu theo những mũi tên này hấp khí thôi mà!” Thập Nhi có chút uỷ khuất.

“Ngươi luyện như thế nào?”

“Luyện tuỳ tiện, nóng thì luyện theo mũi tên màu lam, lạnh thì theo mũi tên màu đỏ.”

Ứng Nhược Thiên thầm giật mình, quyển sách này chính là một lối luyện chân khí cấm kị, bình thường chiếu theo mà luyện đã là nguy hiểm dị thường, vô ý một chút có thể tẩu hoả nhập ma, kinh mạch bạo trướng mà chết. Mà Thập Nhi này lại không làm theo từng bước, luyện lung tung, chẳng phải là tự tìm đến chỗ chết sao? Xem mạch tượng của hắn đã cực kỳ nguy cấp, theo lý hẳn đã mất mạng, cho dù không chết, cũng sẽ phải lăn lộn trên mặt đất, không thể nói chuyện. Thế nhưng hắn tuy có đau đớn, nhưng vẫn có thể nói chuyện, thậm chí còn có thể đi lại bình thường! Quả thật quái lạ!

Chẳng lẽ là nhờ dị thảo linh dược kéo dài tính mạng của hắn? Nhớ lại trước kia Thập Nhi nói hắn từng uống máu của Địa tiên hoả long, có lẽ là nhờ máu của con rắn kia giữ mạng của hắn.

“Thiên ca ca, bệnh ta có chữa được không?” Thập Nhi lo lắng hỏi, lỡ đâu hắn chết, Thiên ca ca ở đây một mình trong cốc sẽ cô đơn lắm a, cũng không thể giặt quần áo nấu cơm cho Thiên ca ca, tới lúc đó ai sẽ chiếu cố hắn đây?

“Có thể chữa!” Trong lòng Ứng Nhược Thiên nhất thời thấy u ám, trong cơ thể Thập Nhi này có hai luồng âm dương chân khí không thể cùng nhau dung hoà, cũng không ngừng tăng trưởng, chỉ có bản thân dùng hết chân khí trong người mới có thể hoá giải, cứu hắn một mạng.

Nhưng dĩ nhiên sẽ không có khả năng này, vì một người không chút liên quan mà làm võ công của mình mất hết, việc ngu ngốc như vậy hắn sẽ không làm. Chưa kể Thập Nhi chết đi, đối với hắn cũng là chuyện tốt, việc bản thân hầu hạ dưới thân hắn sẽ không có ai biết! Hắn cũng không cần khó xử nữa.

Cho dù tiểu tử này hiện tại chưa chết, trải qua chừng một hai tháng nữa, âm dương chân khí tăng vọt đến không thể tiếp nhận thì cũng sẽ chết, không bằng để cho hắn chết trước khi mình bỏ đi, như vậy không cần tự tay giết hắn, cũng không bị coi là lấy oán trả ơn. (hãn, cái tên xấu xa này!)

Vì thế nở một nụ cười mê người nói: “Không phải lo, ta sẽ dạy cho ngươi luyện đường màu xám này, cũng chính là kỳ kinh bát mạch, ngươi sẽ không sao!”

Thập Nhi tin là thật, vui vẻ không thôi, nghĩ có thể chữa được là tốt rồi, hắn có chết cũng không sao, chỉ là không nỡ để Thiên ca ca một mình đơn độc.

Ứng Nhược Thiên dạy cho Thập Nhi phương pháp luyện kỳ kinh bát mạch cùng khẩu quyết trong sách tranh kia.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ!” Thập Nhi vui sướng không thôi, vui vẻ nói: “Thiên ca ca, thật tốt quá, ta hết bệnh rồi sẽ không chết, như vậy có thể ở cùng huynh, nếu ta chết, một mình huynh sẽ cô đơn lắm, tội cho huynh!”

Ngực Ứng Nhược Thiên nhói lên.

Đứng ngây người một lúc lâu rồi nói: “Ngươi lên vách núi luyện đi!”

“Vì sao phải lên vách núi luyện a?” Thập Nhi thấy chút kỳ quái.

“Ở trên vách núi có thể hấp thụ linh khí của thiên địa, bệnh cũng sẽ mau khỏi!” Kỳ thực là không nỡ nhìn cảnh hắn cực kỳ khổ sở mà chết đi.

“Vậy ta đi đây, Thiên ca ca, ta sẽ trở về ngay, làm cơm chiều cho huynh, huynh đói bụng thì ăn trái cây trước đi!” Thập Nhi cao hứng, tung tăng đi ra ngoài cửa đá.

“…” Nhìn bóng Thập Nhi khuất dần, muốn lên tiếng gọi hắn lại, rốt cuộc lại không mở miệng. Thập Nhi này vốn chỉ có thể sống thêm một hai tháng, hắn lúc này dạy Thập Nhi luyện kỳ kinh bát mạch, giống như một nhát đao đòi mạng.

Rảo bước tới thềm đá ở cạnh hồ, đi lên mấy bậc, rồi lại quay trở lại, nếu lúc này không để cho Thập Nhi luyện kỳ kinh bát mạch, hắn cũng chỉ có thể sống thêm một hai tháng, chẳng lẽ bản thân sẽ thực sự hy sinh toàn bộ công lực cứu hắn một mạng?

Trong ***g ngực như có một hơi muộn khí không thể thoát ra, nhất thời dâng trào, tung một chưởng phách, lại khiến cây đại thụ to lớn ở bên cạnh chặt đứt làm đôi, chưởng phong vung lên, phần bị chặt đứt liền vỡ nát ra.

Nhất thời không hiểu rõ suy nghĩ của mình, đứng lặng ở đó không nhúc nhích…

Thập Nhi ra khỏi cửa đá, tìm một tảng đá ở vách núi phía nam có thể ngồi được, dựa theo lời dạy của Ứng Nhược Thiên, ngồi xếp bằng, toàn thân thả lỏng, hai tay đặt trên đùi, khéo hờ hai mắt, tiến hành điều tức hô hấp, luyện hai mạch nhâm đốc.

Giống như lão tăng ngồi thiền, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên thấy trong cơ thể lại phát ra hai luồng khí lưu, một luồng từ dưới bụng từ từ dâng lên, chảy về phía ngực, một luồng lại từ phía sau lưng trào lên, chảy về sau đầu. Đột nhiên một luồng giống như muốn nhảy ra ngoài, một bên thân thể cực kỳ lạnh, một bên cực kỳ nóng, toàn thân co giật, miệng không thể nói, thân không thể cử động, đây đúng là đại hung đại hiểm của quá trình luyện công, nếu là người bình thường, giờ phút này đã trên đường tới suối vàng rồi.

Nhưng Thập Nhi nhờ được âm dương chu quả cùng xà huyết bảo vệ tâm mạch, bắt đầu có tác dụng khởi tử hồi sinh. Có điều tạm thời lâm vào một trạng thái chết giả, giống như tượng đá không nhúc nhích.

Đến lúc Thập Nhi tỉnh lại, toàn thân mồ hôi đầm đìa, y phục đã ướt đẫm. Nhìn lên, bầu trời đã đầy sao, trong lòng cả kinh, cử động tay chân, tựa hồ cảm thấy một trận sảng khoái, nhất thời vui vẻ không thôi, xem ra phương pháp chữa bệnh của Thiên ca ca dạy thực sự hữu dụng.

“Ai nha, chết chưa, cơm chiều còn chưa làm, không biết Thiên ca ca có bị đói không!” Thập nhi chạy vội đến tảng đá lớn, kéo cửa đá xuống, đi thẳng xuống các bậc thang, vừa đi vừa la lớn: “Thiên ca ca, ta hết bệnh rồi!”

Vốn đang nằm trên giường ngọc bực dọc bất an, ngủ không yên, Ứng Nhược Thiên nhảy dựng lên, giống như gặp quỷ, “Ngươi…”

“Thiên ca ca, biện pháp huynh dạy quả thật hữu dụng a, ta tốt hơn nhiều, không nóng cũng không lạnh!”

“…”

Thấy Ứng Nhược Thiên sắc mặt tối sầm nhìn mình, nhất thời như là đã hiểu ra, bẽn lẽn cười nói:

“Thiên ca ca, xin lỗi, ta chưa tắm rửa đã chạy tới, trên người hôi như vậy, huynh đừng giận nha, ta đi tắm liền đây!” Nói xong liền cởi quần áo vào hồ tắm rửa.

Sao lại thế này? Ứng Nhược Thiên ngồi trên giường ngọc nghĩ ngợi, Thập Nhi sao lại không chết? Thật là kỳ quái a!

“Thiên ca ca, huynh ăn chưa? Có đói không?” Thập Nhi vừa lau khô tóc ướt vừa hỏi.

“Ân, ăn một ít trái cây!” Ứng Nhược Thiên thấp giọng trả lời, lập tức lại mở miệng hỏi: “Ngươi hôm nay luyện công có thấy gì kỳ lạ không?”

Thập Nhi kể tình hình luyện công cho hắn nghe, Ứng Nhược Thiên vẫn thấy kỳ quái, nghĩ kỹ, phỏng chừng là tác dụng của máu Địa tiên hoả long.

Hôm sau, bệnh ‘lúc nóng lúc lạnh’ của Thập Nhi lại phát tác, vì thế giống như hôm qua, lại đến chỗ tảng đá lớn luyện công, luyện xong lại trở về sơn động, giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ Ứng Nhược Thiên.

Qua hơn nửa tháng, ban đầu Ứng Nhược Thiên muốn sớm rời đi, nhưng lại cảm thấy tò mò muốn ở lại xem tình hình luyện công của Thập Nhi, liền ở lại quan sát hắn. Mỗi ngày đều nghĩ hôm nay hắn sẽ không sống sót trở về, có điều mỗi ngày đều có thể nghe hắn vui vẻ gọi: Thiên ca ca này, Thiên ca ca nọ.

Qua hơn nửa tháng, Thập Nhi bị lạnh nóng dày vò vẫn cắn răng chịu đựng, sau mỗi trận thống khổ, đều có một khoảnh khắc thoải mái ngắn ngủi, liền thừa dịp thoải mái này giặt giũ nấu cơm cho Thiên ca ca, mấy ngày gần đây thời gian thống khổ càng dài, thời gian hắn luyện công cũng càng dài.

Hơn hai mươi ngày qua, kỳ thực Thập Nhi gần như luyện được bát mạch của kỳ kinh bát mạch, càng luyện gần càng nguy hiểm, càng luyện càng tiến đến gần cái chết thêm một bước.

Vẫn giữ vững tinh thần làm cơm trưa cho Ứng Nhược Thiên, cảm giác trên người vừa nóng vừa lạnh như thể tới địa ngục.

“Thiên ca ca, mau tới dùng cơm!”

“Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi!” Nhìn Thập Nhi đứng cạnh bàn, ngực Ứng Nhược Thiên lại nhói lên.

“Ta không muốn ăn, chốc lát nữa sẽ đi luyện công, bệnh này phải mau chữa khỏi, bằng không sẽ không thể nấu cơm cho huynh ăn!” Thập Nhi cố nén đau đớn nói.

Ứng Nhược Thiên nhìn Thập Nhi vẻ mặt tiều tụy, trong ngực hình như có chút đau đớn, tâm phiền ý loạn vẫy vẫy đầu, không muốn để ý tới nguyên do của cơn đau ấy.

“Đi nhanh về nhanh! Ta chờ ngươi làm cơm chiều!”

“Dạ!” Thập Nhi tươi cười đáp, thân thể dù đau đớn không chịu nổi, trong lòng lại thấy vui rạo rực, Thiên ca ca chờ ta làm cơm chiều, được Thiên ca ca cần đến, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ vô cùng a!

Ngồi trên tảng đá lớn, lại bắt đầu luyện công phu Ứng Nhược Thiên đã dạy, hôm nay muốn luyện tới trùng mạch trong kỳ kinh bát mạch, đột nhiên cả người cảm thấy đau đớn như bị hàng vạn thanh cương châm đâm vào, chân khí trong cơ thể kích động dị thường, tựa hồ mỗi kinh mạch đều muốn nổ tung! Một trận đầu váng mắt hoa, cơ thể liền té xuống khỏi tảng đá, rơi xuống khỏi vách núi, rồi lại rơi xuống vực sâu nghìn trượng…

.

.

Trăng đã lên cao, Ứng Nhược Thiên đứng bên bờ hồ ở ngoài động ngắm một vầng trăng sáng trên không trung, ánh săng khiết bạch như ngọc, cao khiết trong lành như vậy, tựa như trái tim của hài tử kia.

Hắn… Hắn hôm nay có thể sống sót trở về không? Mỗi ngày đều tự hỏi câu này, hôm nay sau giờ ngọ hắn đã đi luyện công, hiện tại đã là canh ba, vẫn chưa trở về.

Không hiểu rõ tâm tình của mình, là lo lắng? Trông ngóng? Khổ sở? Vui vẻ? Hay là cái gì?

Cũng không biết đã đứng bao lâu, bầu trời đã sáng dần lên, thân hình Ứng Nhược Thiên phút chốc như quỷ mị lướt trên thềm đá, kéo vòng nắm, đi ra bên ngoài.

Đứng trên vách núi bên ngoài cửa đá, nhìn về phía xa xăm, ở tận cùng núi xa, đột nhiên vạn đường kim quang loé ra, vọt lên trời cao, hoá ra ngày đã sáng hẳn, thoáng chốc một mảnh hào quang chói mắt, toàn bộ vách núi đều phủ một lớp kim trang.

Trên vách núi không có ai, không một bóng người…

Ứng Nhược Thiên cảm thấy ***g ngực tê dại, tựa như bị cương châm đâm vào.

Có chút hoảng hốt tìm dấu vết trên mặt đất, đột nhiên trên vách đá ở phía nam thấy có vài vết máu đã khô, khiến hắn ngây người!

Trong ngực như bị lửa đốt, bất an đau đớn…

Run rẩy đưa tay lấy ra miếng ngọc bội nóng rực đang đeo trên ngực.

“Thiên ca ca, ngọc bội này từ nhỏ đã đeo trên người của ta, đeo nó lên sẽ không sợ lạnh nữa, cơ thể huynh lạnh vậy, tặng cho huynh đó!”

“Thiên ca ca, huynh mau đeo vào, coi chừng lạnh.”

“Thiên ca ca, cơ thể huynh lạnh vậy, phải giữ ấm một chút.”

“Thiên ca ca, huynh xem giường đá này thật là ấm áp, cơ thể huynh lạnh vậy, nằm trên đây nhất định rất thoải mái!”

“Thứ tốt dĩ nhiên cho Thiên ca ca ăn!”

“Thiên ca ca, huynh đừng giận ta, ta thích mua quần áo cho huynh lắm, huynh mặc vào thật là đẹp, đẹp cực kỳ, ta rất thích huynh, thật mà, ta thích lắm, ta thích muốn chết!”

Tay Ứng Nhược Thiên nhẹ nhàng lướt trên miếng ngọc bội, dừng lại ở mặt có khắc tên, giống như muốn khắc nó vào lòng. Miệng khẽ mấp máy, “Liễm Diệm… Tiểu Hoả Diệm Nhi…”

Thất hồn lạc phác kéo xuống cửa đá, từng bậc từng bậc chậm rãi đi xuống bậc thang, chậm rãi đi vào sơn động, đổ người lên giường ngọc, một giọt lệ trào ra từ khoé mắt…

Bỗng thấy kỳ lạ vì giọt nước mắt này, hắn đã chết, không phải rất hợp ý ta sao? Thế nhưng tại sao trong ngực lại đau như vậy?

Bỗng nhiên một hơi toan khí tràn ra từ miệng, ghê tởm muốn nôn ra, nhịn lại một lúc, rốt cuộc không nhịn được, chạy vọt ra ngoài động nôn điên cuồng.

Ứng Nhược Thiên vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ: mỗi ngày đều uống ngọc dịch quỳnh tương, làm sao có khả năng sinh bệnh a! Chẳng lẽ…?

Biến sắc, tự xem mạch môn của mình, lập tức dường như hoá đá, sắc mặt như tro tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.