CHƯƠNG 11
“Thiên ca ca! Mau ăn đi!” Thập Nhi giơ một muỗng cháo nóng hổi đến bên miệng hắn.
Ứng Nhược Thiên sực tỉnh lại từ dòng hồi ức, nhìn Thập Nhi vẻ mặt như muốn lấy lòng, trong lòng đột nhiên thấy vô cùng phẫn hận, gạt tay đánh đổ bát cháo, đẩy hắn ra một bên. Thập Nhi nhất thời đứng sững người, trong lòng vừa hoảng sợ vừa buồn rầu, chắc là vì hắn không về đúng giờ để nấu cơm cho Thiên ca ca ăn, làm Thiên ca ca giận rồi. Cảm thấy vô cùng hối hận.
Ta có thai, ha ha ha, một nam tử như ta, đường đường là U Minh cốc cốc chủ, đệ nhất thiên hạ Ứng Nhược Thiên lại giống như nữ nhân có thai, ha ha ha!
Nhìn Thiên ca ca của mình cười lớn một trận như điên như dại, Thập Nhi sợ hãi, chỉ dám e dè nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Cười một trận, Ứng Nhược Thiên lại lệ rơi đầy trên hai gò má: ông trời tại sao lại đùa cợt với con người như vậy? Vốn tưởng rằng hắn sẽ vĩnh viễn không có ngày này.
Thấy Thiên ca ca rơi lệ, Thập Nhi nhất thời đau đớn đến không thể dùng lời để miêu tả được, chỉ cảm thấy từng giọt lệ kia giống như những giọt dầu sôi nhỏ lên trái tim hắn, đau đến tận tâm can.
Ôm chặt lấy Ứng Nhược Thiên, để đầu của hắn đặt trên vai mình, vỗ nhẹ sau lưng hắn, vừa khóc vừa an ủi: “Thiên ca ca, huynh đừng khóc, huynh khóc, tim ta đau lắm! Nếu huynh giận ta, cứ đánh ta cũng được, huynh đừng khóc!”
Sau một lúc lâu vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì, Thập Nhi nhẹ nhàng kéo ra Ứng Nhược Thiên đang tựa trên vai hắn, chỉ thấy gương mặt tái nhợt kia vương đầy nước mắt, người cũng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Dịu dàng lau đi những giọt nước mắt kia, ôn nhu mở ra chăn gấm, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường ngọc, đắp chăn lên, yên lặng không nói gì mà chăm chú nhìn người trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt có chút vẻ tiều tuỵ kia, khẽ tự nói: Thiên ca ca, huynh đừng khóc, sau này ta sẽ không chọc cho huynh giận nữa.
Si ngốc nhìn Ứng Nhược Thiên, âm thầm thề, về sau quyết sẽ không cho Thiên ca ca rơi thêm một giọt lệ nào nữa, chỉ cần Thiên ca ca vui vẻ, dù hắn có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu canh giờ, Ứng Nhược Thiên từ từ tỉnh dậy, ngoài động đã trải một màn tối đen, ngẩng đầu thấy Thập Nhi đang lo lắng nhìn mình, trong lòng vừa thấy chút phiền muộn, vừa thấy chút ấm áp.
“Thiên ca ca, muốn ăn chút cháo không?” Thập Nhi dè dặt hỏi.
“Ọc…” Âm thanh phát ra từ bụng Ứng Nhược Thiên, mặt nhất thời đỏ lên.
Chạy vội đi bưng tới chén cháo vẫn rất ấm áp từ trong hồ nước nóng, múc lên một muỗng đút cho hắn, Ứng Nhược Thiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng rốt cuộc cũng mở miệng, ăn từng muỗng từng muỗng, hai người trầm mặc không lên tiếng, chỉ chốc lát sau một chén cháo đã hết sạch.
“Thiên ca ca, thêm chén nữa không?”
“Không muốn ăn nữa, ngươi đã ăn chưa vậy?”
Thập Nhi cười ngây ngô lúc lắc đầu: “Ta? Ta quên mất…” Nói xong, trong bụng truyền đến một trận thanh âm như nổi trống.
“Phụt!” Ứng Nhược Thiên nhất thời quên mất dáng vẻ ban nãy của mình, bụm miệng cười.
Thấy Ứng Nhược Thiên lộ ra lúm đồng tiền như hoa, Thập Nhi lại ngây ngốc nhìn.
“Chảy nước miếng kìa!”
“Ách,” Thập Nhi theo bản năng lau lau khoé miệng.
“Ha ha ha!” Ứng Nhược Thiên bật cười lớn, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều.
“Thiên ca ca, huynh xấu quá đi!” Nói xong, Thập Nhi đỏ mặt chạy ra ngoài, lại mất mặt trước mặt Thiên ca ca rồi, xấu hổ quá! Nhưng Thiên ca ca cười rồi, cười đẹp quá đi! Nếu Thiên ca ca có thể mỗi ngày đều cười như vậy, vui vẻ như vậy, mỗi ngày đều ở trước mặt huynh ấy bẽ mặt cũng đáng!
Ứng Nhược Thiên ngồi trên giường ngọc nghĩ thầm: ban nãy thấy Thập Nhi thần quang nội liễm, xem ra âm dương chân khí trong cơ thể hắn đã dung hợp lại làm một, không biết hắn lại gặp được kỳ duyên gì đây. Chung quy người mình muốn hại thì không hại thành, chính mình lại trở thành như vậy.
Đúng là báo ứng a! Xem mạch tượng của mình, thấy đã có thai gần hai tháng. Ngẫm lại hắn đường đường là U Minh cốc chủ, hầu hạ dưới thân người khác lại còn để mang thai, nếu cho người trong giang hồ biết, chẳng phải sẽ bị chê cười đến chết sao?
Xem ra hắn không rời khỏi cái sơn động này được, còn phải ở lại với kẻ đã khiến hắn có thai. Thở dài, đã đến nước này thì đành chịu vậy, chờ đứa con trong bụng sinh ra rồi tính sau! Tuy không cam lòng, nhưng chuyện đã thành ra thế này, cũng không còn biện pháp nào khác, đành phó mặc cho số phận vậy!
Ngày tháng lại trôi qua trong yên bình, Thập Nhi mỗi ngày đều cẩn thận hầu hạ Ứng Nhược Thiên, nấu cơm đúng giờ, không dám có nửa điểm chậm trễ, lần trước làm Thiên ca ca bị bỏ đói vẫn còn ở ngay trước mắt. Có điều Thiên ca ca từ hôm đó, dường như vẫn còn di chứng, cả ngày đều phờ phạc, thời gian ngủ mỗi ngày so với thời gian thức nhiều hơn rất nhiều, còn hở chút là nôn oẹ, làm Thập Nhi đau lòng cực kỳ, áy náy muốn chết, đòi dẫn Ứng Nhược Thiên đi gặp đại phu. Nhưng Ứng Nhược Thiên lại không chịu.
“Thiên ca ca, xin huynh, đi gặp đại phu đi!” Thập Nhi nước mắt rơi lã chã, níu một góc áo Ứng Nhược Thiên cầu xin.
“Không được khóc, khó coi chết đi được!” Ứng Nhược Thiên xanh mặt mắng. Hắn bị nôn như vậy, còn không phải vì tên này sao, hắn thân là nam nhân lại có thai, gặp đại phu còn không làm cho đại phu bị hù một trận?
“Thiên ca ca, xin huynh mà, ô ô. . . . .” Khóc càng lợi hại hơn!
Ứng Nhược Thiên bất đắc dĩ nhíu mày, cái tên này, nếu hắn không đi gặp đại phu, sợ là vẫn tiếp tục khóc hoài, cảm thấy thật phiền phức, liền buột miệng đáp: “Đừng khóc, ta đi là được chứ gì!”
“Thật sao?” Thập Nhi lau nước mắt, sung sướng hỏi.
“Ta, ta không sao mà, ta chỉ là. . . . .” Ứng Nhược Thiên nhất thời không biết trả lời làm sao, mặt lại đỏ lên.
Thập Nhi nhìn Thiên ca ca của hắn lộ ra vẻ xấu hổ này, tâm hồn lại xao động, nhất thời lại ngây ngốc ra nhìn. Thiên ca ca đã thật lâu rồi không gần gũi với hắn, cái chuyện cực kì thích kia cũng không cùng hắn làm nữa, hạ thế lúc này không bị khống chế đứng thẳng, vẻ mặt động tình lẩm bẩm nói: “Thiên ca ca, huynh thật đẹp…”
“Cút ra chỗ khác!” Mặt Ứng Nhược Thiên lại càng đỏ hơn, thẹn quá hoá giận. Người này, có vậy thôi mà cũng liền động dục! Thật là…
Một ngọn dục hoả lập tức bị dội tắt, Thập Nhi bối rối cúi đầu, trong lòng thầm mắng mình: Thiên ca ca trong người không khoẻ, hắn còn muốn làm chuyện đó, đúng là không phải con người mà! Càng nghĩ càng tự giận mình, liền đưa tay tự tát vào mặt mình một cái. Nhất thời trên gương mặt như ngọc in lên năm ngón tay đỏ ửng.
“Ngươi điên à!” Nhất thời Ứng Nhược Thiên vừa giận vừa sầu não: cái tên này, hết chuyện làm hay sao lại tự đánh mình?
“Ta, ta không biết xấu hổ, đáng đánh!” Thập Nhi không dám ngẩng đầu nhìn Ứng Nhược Thiên.
Thở dài, đi lên phía trước, dùng khăn tay thấm ngọc dịch quỳnh tương nhẹ nhàng chấm lên gò má bị thương kia, khẽ hỏi: “Đau không?”
“Không đau!” Thấy Ứng Nhược Thiên ôn nhu như vậy, Thập Nhi vừa mừng vừa lo, mặt tựa hồ không còn đau chút nào, trong lòng cũng ngọt ngào vô cùng.
Nhẹ nhàng ghé sát vào lòng Ứng Nhược Thiên, cố gắng hít vào hương thơm nhàn nhạt trên người hắn, trái tim như muốn tan ra, chỉ nguyện thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
“Thiên ca ca, lát nữa chúng ta đến y quán trong tiểu trấn gặp đại phu đi, được không?”
“Ta biết y thuật mà, ta không có bệnh!”
“Không bệnh thì vì sao lại nôn a?”
“…”
“Thiên ca ca, đi đi mà, nếu huynh mà xảy ra chuyện gì, ta cũng không thiết sống nữa!” Nói xong, trong mắt Thập Nhi lại ngập nước.
“Ai. . .” Nghe lời nói của Thập Nhi, nói không cảm động cũng khó, cho dù người có trái tim bằng băng cũng phải xúc động. Ứng Nhược Thiên khẽ vuốt lên gương mặt vương lệ kia, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta đi mua chút thuốc về uống, như vậy là được rồi chứ gì!”
“Ân!” Thập Nhi vui vẻ cực kỳ, thầm nghĩ, đến tiểu trấn sẽ kéo hắn đến y quán.
Hai người ra ngoài cửa đá, đi cùng Thập Nhi một đoạn, Ứng Nhược Thiên có chút không kiên nhẫn, liền vận khởi khinh công lướt đi thêm mấy trượng, Thập Nhi nhất thời đuổi theo không kịp, la lớn: “Thiên ca ca, huynh đợi ta một chút!” Nói xong liền vội đuổi theo, nhất thời chân khí toả ra trong cơ thể, thân thể vừa cách mặt đất một thước, lại như muốn bay lên, sợ tới mức la lên, một hơi chân khí tiết ra, ngã xuống đất đánh rầm.
Ứng Nhược Thiên dừng lại, thấy Thập Nhi bị chụp ếch, che miệng cười không thôi. Thập Nhi đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Thiên ca ca, tại sao ta chạy chạy một hồi mà lại bay lên?”
Ứng Nhược Thiên nói cho hắn biết, chân khí của hắn tràn đầy trong cơ thể, nhưng lại không bị khống chế, cho nên mới xuất hiện tình trạng vừa rồi. Liền dạy cho hắn một ít khinh công bộ pháp và vận khí khẩu quyết. Chỉ sau thời gian một nén hương, Thập Nhi có thể thành thạo ứng dụng khẩu quyết và bộ pháp đó. Khiến Ứng Nhược Thiên âm thầm tán tưởng, chính hắn vốn đã là nhân tài luyện võ, Thập Nhi so với hắn đúng là ngang sức ngang tài, thậm chí còn hơn một chút.
Thân hình của hai người quỷ mị xuyên qua khu rừng, lúc này nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ tưởng là gặp sơn tinh thần quái, vút một cái đã không thấy bóng dáng đâu, quả nhiên là nhanh như chớp, như lốc xoáy.
Không đến thời gian uống cạn chum trà, đã tới sơn đạo hướng vào tiểu trấn, hai người dừng thân hình, nhìn nhau cười, chậm rãi vào trong tiểu trấn.
Tiểu trấn trong tháng giêng, còn chìm đắm trong không khí của lễ mừng năm mới, trên đường phố người người ngược xuôi náo nhiệt, âm thanh rao hàng liên tục không ngừng. Đang lơ đãng nhìn phong cảnh trên đường, Thập Nhi liền lôi Ứng Nhược Thiên đến y quán. Ứng Nhược Thiên cũng không lên tiếng, mặc cho hắn lôi đi, nghĩ thầm nếu hắn không chịu đi, không chừng người này sẽ khóc rống lên giữa đường phố thì thật mất mặt.
Có điều những người trên đường khi hai người đi ngang, đồng loạt ngây dại, hai người này, một người xinh đẹp như tiên tử vô tình rơi xuống nhân gian, một người tuấn tú xuất trần như thần tiên trong tranh vẽ. Có điều người xinh đẹp như tiên tử kia vẻ mặt lạnh băng, lạnh đến nỗi làm người ta cảm thấy nếu hắn liếc phải một cái sẽ bị đông cứng lại. Mà người tuấn tú kia vẻ mặt cũng thật đáng yêu, đặc biệt ngọn lửa nhỏ trên trán giống như loé ra thứ mị quang mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thập Nhi liền kéo Ứng Nhược Thiên vào y quán, thấy tiểu y đồng đang đứng trước cửa, liền nói: “Y đồng ca ca, Trương đại phu có ở đây không?”
“Ngươi là…?” Y đồng cảm thấy người trước mặt có vẻ quen, nhưng cũng không nhớ đã gặp bao giờ.
“Ta là Thập Nhi đây!” Thập Nhi nhất thời cảm thấy khó hiểu, y đồng ca ca này bị bệnh hay sao vậy?
“Thập Nhi?” Miệng y đồng lập tức há hốc, Thập Nhi là sao lại trở nên tuấn tú như vậy? Đặc biệt trên trán còn có cái bớt hình ngọn lửa đỏ tươi thật kỳ quái.
“Trương đại phu có đây không?” Thập Nhi hơi sốt ruột.
“A, có, có!” Y đồng vội dẫn Thập Nhi vào trong, lúc này mới để ý sau lưng Thập Nhi còn có một người, trời đất ơi! Thật đẹp, đây là người sao? Sợ là tiên tử từ trên trời mới hạ phàm!
Lôi Ứng Nhược Thiên tới trước mặt Trương đại phu, ấn vai hắn ngồi xuống, cầm tay hắn đặt lên bàn, xoay người nói với Trương đại phu: “Trương đại phu, ông xem thử người này thế nào, lúc nào cũng nôn, còn luôn ngủ nữa.”
Thật là, cái người trẻ tuổi kia, rõ ràng là một đại cô nương, còn mặc nam trang, làm lão nhân gia nhìn không ra. Bệnh trạng này, rõ ràng là có thai mà, còn thẹn thùng nữa, hắc hắc! Trương đại phu lúc lắc mái đầu hoa râm, cười hì hì nói: “Thập Nhi a, sang năm là mười sáu rồi! Khi nào thì mới lấy vợ a?”
“A?” Thập Nhi vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn nhìn qua Ứng Nhược Thiên, thấy vẻ mặt hắn lạnh băng, cũng không dám nói nhiều.
Trương đại phu xem mạch cho Ứng Nhược Thiên, sau đó tươi cười nói với Thập Nhi: “Thập Nhi a, nàng đã có thai! Cung hỉ ngươi a!”
Thập Nhi giống như bị hoá đá, đứng lặng một chỗ không nhúc nhích, rõ ràng Thiên ca ca là nam nhân mà? Nam nhân thì sẽ không sinh con, cái đó hắn cũng biết mà, vì sao Trương đại phu lại nói Thiên ca ca có thai? Thấy Ứng Nhược Thiên không lên tiếng, hắn cũng không dám nói thêm.
Trương đại phu vừa lấy ra một ít thuốc dưỡng thai, vừa thao thao nói, bảo Thập Nhi phải nhớ kỹ trong mấy tháng đầu phải để ý chuyện phòng the, không thể quá lượng.
Thập Nhi vẻ mặt ngượng ngùng, mà mặt Ứng Nhược Thiên cũng hơi ửng đỏ, nhất thời lại khiến tiểu dược đồng choáng váng. Thập Nhi thấy dược đồng nhìn chằm chằm Thiên ca ca của mình, lại cảm thấy một trận ghen tuông, trước kia còn thấy dược đồng ca ca cũng không tồi, hiện tại lại thấy phi thường đáng ghét.
Thật khó chịu dùng thân hình của mình ngăn trở ánh mắt ái mộ kia. Lạnh lùng nhìn dược đồng, dược đồng bất giác cả người run lên, giờ phút này Thập Nhi cả người đều tản ra một thứ khí phách vương giả lạnh băng không thể xâm phạm, khiến người ta không lạnh mà run.
Nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Thập Nhi, dược đồng run rẩy thu thập thuốc, tiễn hai người ra ngoài, lúc này mới lau mồ hôi, ông trời ơi, ban nãy có cảm giác nếu còn liếc mắt nhìn nương tử của Thập Nhi một cái, sợ là mạng của hắn cũng không giữ được. Thập Nhi làm sao lại trở nên đáng sợ như vậy? Nhất thời trăm câu hỏi không được giải đáp.
Khoé miệng Ứng Nhược Thiên kín đáo lộ ra ý cười, cùng Thập Nhi chậm rãi đi trên đường, bộ dạng Thập Nhi ghen ban nãy thật là thú vị! Thập Nhi lúc này mới để ý tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người bọn họ, không, là trên người Thiên ca ca của hắn, nhất thời khó chịu cực kỳ, muốn lớn tiếng hét to với mọi người, Thiên ca ca là của ta, các người không được nhìn!
Phi thường khó chịu lôi Thiên ca ca đến thư quán, định mua một ít sách cùng vật dụng hằng ngày rồi sẽ trở về, lại âm thầm thề sẽ không cho Thiên ca ca xuất đầu lộ diện nữa. Đúng rồi, trước kia Thiên ca ca không phải có cái mặt nạ màu bạc sao? Sẽ tìm lại xem, có khi nào rơi ở trong cái hang trước kia ở? Về sau ra ngoài, nhất định bắt huynh ấy đeo.
Đi vào thư quán, không thấy thư quán lão bản, chỉ có con gái Tiểu Hồng của hắn, liền lễ phép nói: “Tiểu Hồng cô nương, ta muốn mua mấy cuốn sách!”
Tiểu Hồng sững sờ cả nửa ngày mới nhận ra là Thập Nhi, sửng sốt không thôi, Thập Nhi trở nên thật đẹp trai a! Chẳng những diện mạo thay đổi, cả khí chất trên người tựa hồ cũng có thay đổi. Kỳ thật Thập Nhi từ khi tự đọc sách, bất tri bất giác học được khí chất trong văn chương, lại luôn ở bên Ứng Nhược Thiên, còn ngưỡng mộ hắn, nên học theo bộ dạng của hắn, dần dần cũng sinh ra mấy phần phiêu dật xuất trần khí chất.
Nhất thời Tiểu Hồng đỏ mặt, nàng vốn đã âm thầm ái mộ Thập Nhi, hiện giờ Thập Nhi trở nên xuất chúng như vậy, tâm hồn thiếu nữ lại say mê vì hắn không thôi, ngại ngùng nói: “Thập Nhi huynh đệ, ngươi muốn mua sách gì nào?”
Nói xong liền dẫn Thập Nhi đến giá sách chọn lựa. Thập Nhi khoát tay ngăn lại, lôi Ứng Nhược Thiên đi: “Tiểu Hồng cô nương, cô cứ lo chuyện của cô đi, chúng ta tự chọn.”
Tiểu Hồng sửng sốt, nhìn người xinh đẹp như tiên trên trời bên cạnh Thập Nhi, có điều đã một lòng quan tâm Thập Nhi rồi nên cũng không để ý lắm. Một lát sau, Ứng Nhược Thiên giúp Thập Nhi chọn xong vài cuốn sách, Thập Nhi liền đến quầy tính tiền, Ứng Nhược Thiên đứng một bên ngắm cảnh ngoài đường.
Tiểu Hồng vừa lấy dây thừng buộc sách, vừa làm như lơ đãng hỏi: “Thập Nhi huynh đệ, sang năm ngươi mười sáu tuổi rồi nhỉ?”
Thập Nhi cười nói: “Ân, đúng vậy!”
“Ta năm nay cũng đã mười bảy!”
“Ừm!”
“Thập Nhi huynh đệ, ngươi cũng nên cưới vợ đi?”
“Cưới vợ?” Thập Nhi sửng sốt, chưa từng nghĩ tới chuyện cưới vợ, cảm thấy cả cuộc đời chỉ cần ở bên cạnh Thiên ca ca là được rồi, cưới vợ làm gì?
“Đúng vậy, ngươi đã mười sáu tuổi rồi! Tiểu Tam ở sát vách nhà chúng ta, mới mười lăm tuổi đã làm cha rồi kìa!”
“Ừm!” Thấy Tiểu Hồng động tác thong thả, Thập Nhi không nhịn được liền thúc giục: “Tiểu Hồng cô nương, nhanh lên đi, chúng ta còn có việc!”
“Ngươi. . . . . !” Tiểu Hồng nhất thời bực bội, mình đã nói rõ như vậy, tên Thập Nhi này còn như là đầu gỗ không hiểu, trong lòng cảm thấy khổ sở, nước mắt liền rơi xuống.
“Tiểu Hồng cô nương, cô sao vậy?” Thập Nhi nhất thời hoảng hốt, còn tưởng ban nãy vì mình thúc giục nàng, khiến nàng mất hứng. Đứng ngây ra một chỗ, muốn khuyên cũng không xong, bỏ đi cũng không được.
Ứng Nhược Thiên đứng bên cạnh đã nghe hết lời bọn họ vừa nói, trong lòng nghĩ, Thập Nhi ngươi cũng thật ngu ngốc, tiểu cô nương nhà người ta có tình ý với mình mà vẫn không hay không biết. Thấy Tiểu Hồng khóc, trong lòng lại có chút hả hê. Lại thấy Thập Nhi đứng ngây ra ở đó, đột nhiên tâm tình khó chịu, lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi, ta đi trước!” Nói xong cũng không thèm để ý trên đường đông người, triển khai khinh công, lướt đi như quỷ mị, khiến mọi người kinh hãi la to.
“Thiên ca ca!” Thập Nhi quýnh lên, cầm lấy mấy cuốn sách, còn chưa kịp chào Tiểu Hồng, vội thi triển khinh công đuổi theo.