Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Thật vất vả mới theo thiếu niên kia đến được sơn động, chỉ là một cái huyệt động để hắn chứa thức ăn cùng lông thú, vẫn rất rộng rãi. Thiếu niên tạm thời để Ứng Nhược Thiên đứng một chỗ, đi đốt nến, đem lông thú rải trên mặt đất, quay đầu ngại ngùng nói: “Thần tiên ca ca, huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Ứng Nhược Thiên ngồi trên tấm nệm ở dưới đất, cảm thấy kinh mạch toàn thân trướng lên đau đớn dị thường, hậu đình lại ngứa ngáy, tuy không cam tâm, nhưng không thể không phát ra thanh âm lạnh lùng gọi: “Lại đây!”

Thiếu niên không dám chậm trễ, đi đến trước mặt hắn.

“Cởi hết y phục ra!”

“A?” Thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn.

“Cởi!” Thanh âm có chút mất kiên nhẫn.

Thiếu niên lại không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi hết y phục trên người, chỉ chừa lại cái quần. Mặt đỏ ửng nhìn Ứng Nhược Thiên.

“Cởi!”

Thiếu niên xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn làm theo lời Ứng Nhược Thiên, cởi sạch sẽ, đứng trước mặt hắn, hai tay ngượng ngùng che lấy hạ thể.

Ứng Nhược Thiên vươn cánh tay như ngọc gạt hai bàn tay kia ra, cầm lấy cái chồi non, chơi đùa với nó, thiếu niên nhất thời cảm thấy huyết khí dâng lên, mặt đỏ lựng, hạ thể chưa từng có cảm giác sảng khoái thế này, bắt đầu đứng thẳng.

“Thần tiên ca ca!” Thiếu niên khe khẽ nói, toàn thân run rẩy.

Ứng Nhược Thiên đem cởi ngoại bào, trung y, làn da như ngọc từ từ lộ ra, từ trong áo choàng lấy ra hộp cao Hàn băng sinh cơ, lấy ngón tay vét ra một ít, hướng về phía hậu đình đang ngứa ngáy không chịu nổi, dùng tay mở rộng hậu đình hoa chưa từng được dùng qua.

Thiếu niên nhìn thần tiên ca ca tuyệt mỹ ở trước mặt mình đang dang rộng đùi ngọc, một đoá phấn hồng đang nở rộ ở nơi ngón tay hắn linh hoạt chuyển động, trong nhất thời khuỵ xuống, hô hấp liền đình chỉ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối giữa hai chân Ứng Nhược Thiên.

Chỉ thấy Ứng Nhược Thiên cầm lấy nộn hành của hắn, nhẹ nhàng đặt trước mật động của mình, đem nó nhét vào đoá phấn hồng kia, mật động vì bị dược vật tác dụng, đã tự tiết ra một loại niêm dịch, nộn hành nhỏ nhắn của thiếu niên không gặp trở ngại gì, thuận lợi tiến sâu vào mật động. Một cảm giác khoan khoái vừa ấm áp vừa ướt át nhanh chóng bao vây, từ hạ thể đi lên đại não của thiếu niên, khiến hắn cảm thấy tư duy trống rỗng dường như cũng đã bị đình chỉ, từng tế bào trên cơ thể đều triển khai, khoan khoái đến nỗi muốn thăng thiên! Một trận nhiệt lưu liền nhanh như chớp phun ra, làm dịu đi cái huyệt động đang đói khát.

Vừa xuất ra một trận dương tinh đầu tiên trong đời, thiếu niên tựa hồ đã tỉnh táo lại một chút, hạ thể vẫn đang gắn liền với thần tiên ca ca, có chút thẹn thùng nhìn xuống hạ thân Ứng Nhược Thiên, rụt rè vươn tay xoa xoa đùi ngọc của hắn, lạnh như băng mà lại trắng nõn.

Ứng Nhược Thiên vẻ mặt lãnh liệt như sương, dương tinh của thiếu niên mới xuất ra đã khiến hậu đình bớt ngứa, kinh mạch cũng không còn trướng lên nữa, liền gạt bàn tay của thiếu niên ra, đi về phía sau, mặc lại quần áo.

Thiếu niên chỉ cảm thấy hạ thể mất đi cảm giác ấm áp bao vây, ngọn chồi đang đứng thẳng lập tức héo tàn! Buồn bã nhặt quần áo lên mặc vào.

Thiếu niên mặc dù tỉnh tỉnh mê mê, không rõ sự tình, cũng không hiểu vì sao Ứng Nhược Thiên làm chuyện đó với mình, nhưng mơ hồ hiểu được mình rất vô dụng, không thể khiến thần tiên ca ca có cảm giác vui sướng giống như mình. Có chút ray rứt khe khẽ nói: “Thần tiên ca ca…”

“Ứng Nhược Thiên!” Ứng Nhược Thiên nhíu mày nói.

Thiếu niên vui mừng nói: “Tên của thần tiên ca ca là Ứng Nhược Thiên? Từ nay ta gọi huynh là Thiên ca ca được không?” Thiếu niên nghĩ thầm, thần tiên ca ca đã tự cho mình biết tên, xem ra không ghét mình, trong lòng bỗng thấy rất thoả mãn, cực kì cao hứng!

“…” Thấy Ứng Nhược Thiên im lặng, thiếu niên vui vẻ tự giới thiệu: “Thiên ca ca, tên ta là Thập Nhi, năm nay mười lăm tuổi!”

“Thập Nhi?”

“Ân, gia gia bảo ta được gia gia thập (nhặt) về, cho nên gọi là Thập Nhi!”

Hoá ra là thập (nhặt) chứ không phải là thập (mười).

Hài tử này ra là được người ta nhặt về!

Thập Nhi tiến đến trước mặt Ứng Nhược Thiên, đem khối ngọc bội đang đeo trước ngực tháo xuống đưa cho hắn: “Thiên ca ca, ngọc bội này từ nhỏ đã được đeo trên người của ta, đeo nó lên thì không còn sợ lạnh nữa, cơ thể của huynh lạnh như vậy, cho huynh đó!”

Ứng Nhược Thiên trong lòng có chút cảm động, tiểu hài tử này với hắn không quen không biết, thế mà lại quan tâm tới hắn như vậy, vốn định sau khi giải độc sẽ giết chết hắn, hiện giờ ý tưởng đã có chút dao động.

Nhận lấy ngọc bội, hai mày hơi nhíu lại, ngọc bội này chính là thiên hạ chí bảo thanh long noãn ngọc, noãn ngọc này mang vào có thể bảo vệ tâm mạch, cho dù đang bị thương nặng, cũng có thể bảo trụ được nguyên khí, nếu đem ngọc này nghiền thành bột để ăn, có thể trăm độc không tẩm, tăng thêm vài chục năm công lực.

May mắn đứa nhỏ này sống ở nơi núi hoang, bằng không bảo bối này sẽ sớm bị người giành đoạt lấy, không biết hắn vì đần độn hay vì lí do gì mà lại đem thiên hạ chí bảo này tặng cho hắn.

Cẩn thận xem xét ngọc bội, phát hiện ra một mặt khắc hình rồng uốn lượn, mặt kia có khắc bốn chữ: Lân Nhi Liễm Diệm. Trong lòng thầm nghĩ: Xem ra đứa nhỏ này thân phận thực sự rất cao quý, hoa văn hình rồng này không phải ai cũng dùng được.

Thập Nhi vừa cởi ngọc bội ra, đột nhiên cảm thấy rét run, khí trời đã vào đông, ban đầu vẫn nhờ có noãn ngọc không sợ giá lạnh, đến giờ mới cảm thấy lạnh lẽo. Nghĩ thầm, Thiên ca ca này cơ thể đang rất yếu, không thể chống lại hàn khí, liền cầm ngọc bội, đeo ngay lên cổ Ứng Nhược Thiên, “Thiên ca ca, huynh đeo vào đi, coi chừng lạnh đó.”

Theo ánh nến lay động, Ứng Nhược Thiên nhìn kỹ Thập Nhi, Thập Nhi tuy màu da ngăm đen, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú, phía trên lông mày còn có một cái bớt hình ngọn lửa, rất kỳ lạ. Chỉ là màu da quá sẫm, không nhìn thấy rõ.

“Ngươi tên là Liễm Diệm!”

“Thiên ca ca, huynh nói gì?” Thập Nhi có chút kinh ngạc hỏi.

“Trên ngọc bội có tên của ngươi, ngươi không biết sao?” Ứng Nhược Thiên lạnh lùng nói.

“Ta… ta không biết chữ!” Thập Nhi thẹn thùng nói, bỗng chốc thấy xấu hổ đến nỗi hận không thể đào lỗ một cái chui xuống, ở chân núi này vốn chỉ có hai ông cháu họ, gia gia không biết bao nhiêu chữ, tự nhiên sẽ không dạy chữ cho hắn, mỗi lần rời núi đổi lông thú lấy thức ăn cũng đâu cần biết chữ, bởi vậy chưa từng nghĩ tới phải đọc sách học chữ. Cứ nghĩ không biết chữ cũng không có gì không tốt, hôm nay lại cảm thấy đứng trước mặt Thiên ca ca vô cùng mất mặt.

“Sau này có thể ta sẽ dạy cho ngươi!” Nói xong, Ứng Nhược Thiên ngây người, từ khi nào hắn có lòng tốt như vậy? Nghĩ đến hài tử này có thể ảnh hưởng đến hắn, trong lòng đột nhiên thấy phiền toái, ý nghĩ muốn giết hắn lại nổi lên.

“Thật a, tuyệt quá, Thiên ca ca! Ta…” Thập Nhi cao hứng đến muốn nhảy dựng lên, nhưng phát hiện Ứng Nhược Thiên sắc mặt âm trầm, liền không dám lên tiếng, chỉ ngồi một chỗ nhìn hắn.

Đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Ứng Nhược Thiên.

“Thiên ca ca, huynh sao vậy?” Thập Nhi sợ hãi vội ôm lấy Ứng Nhược Thiên, nước mắt tí tách tí tách rơi trên áo choàng của hắn.

Ứng Nhược Thiên chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị bỏ vào hầm băng, hắn luyện U minh băng phách thần công, vốn là một công phu cực âm cực hàn, hiện giờ Tứ tình đã làm công lực tiêu tán, âm hàn chân khí trong đan điền không còn bị không chế liền tản ra kinh mạch toàn thân, vừa rồi chân khí lại đi ngược chiều, nội tạng đã thụ thương, bây giờ còn bị hàn khí bao bọc, toàn thân cứng lại, xem ra sẽ bị âm hàn chân khí của chính bản thân hại! Cười khổ một tiếng, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn Ứng Nhược Thiên ta chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này?

Đột nhiên một cảm giác ấm áp tản về tứ chi, cúi đầu thấy bản thân đang được thanh long noãn ngọc của Thập Nhi bảo vệ tâm mạch, không chỉ như thế tựa hồ còn có một cỗ kinh mạch khác đang chuyển vận nhiệt độ sang.

“Thiên ca ca, huynh có thấy khó chịu không?” Thập Nhi nước mắt lã chã nhìn Ứng Nhược Thiên, ôm hắn thật chặt, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mỏng manh của mình để sưởi ấm cơ thể hắn.

Ứng Nhược Thiên nhìn Thập Nhi bị cơ thể lạnh băng của mình làm cho lạnh đến không chịu nổi nhưng vẫn ra sức ôm lấy hắn không buông, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Vỗ về đầu Thập Nhi nói: “Ta không sao, có noãn ngọc ngươi cho ta, không chết được đâu!”

Liền đem nhiệt lưu của noãn ngọc hướng về đan điền, trong chốc lát cảm thấy dễ chịu hơn, nói với Thập Nhi: “Hai ngày tới không được quấy rầy ta, ta phải vận công chữa thương!”

“Dạ!” Thập Nhi ngoan ngoãn vâng lời, thầm nghĩ mình nên tìm thảo dược cho Thiên ca ca trị thương, trước kia cùng gia gia đi săn thú cũng biết được một số loại thảo dược để đem bán cho y quán ở tiểu trấn đổi chút tiền. Nghe dược đồng nói nhân sâm là thứ rất tốt, nếu mình cũng có thể hái được thì tốt quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.