CHƯƠNG 4
Trong chốc lát trong lòng thấy đau thắt mà không biết phải làm sao, đột nhiên chạm vào hạt châu mềm đang giấu trong người, thầm nghĩ: ta đã uống máu của quái xà kia mà cũng không trúng độc, xà châu này có lẽ cũng không có độc đâu, mật rắn là một vị thuốc, hạt xà châu này có thể cũng làm thuốc được. Liền cầm hạt châu mềm kia đặt vào trong miệng Ứng Nhược Thiên, nâng đầu hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đôi môi anh đào mềm mại ôn nhuận kia bất giác làm tâm thần rung động, vội ổn định lại tâm trí, dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng đẩy hạt châu kia xuống cổ họng hắn, chỉ thấy cổ họng khẽ động, hạt châu kia đã được nuốt xuống.
Thập Nhi ôm lấy Ứng Nhược Thiên không dám cử động, chỉ sợ mình vừa nháy mắt một cái, người trong lòng này sẽ giống như gia gia vĩnh viễn ra đi! Một giọt lệ từ khoé mắt nhỏ xuống, sau thời gian uống một chén trà, người trong lòng tựa hồ toả ra nhiệt khí, gương mặt cũng dần dần hiện huyết sắc. Hai mắt chậm rãi mở ra.
“Thiên ca ca, ô…” Thập Nhi tự nhéo mình một cái, không phải là nằm mơ, Thiên ca ca của hắn vẫn còn sống, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi tích táp trên người Ứng Nhược Thiên.
“Không được khóc!” Ứng Nhược Thiên vẻ mặt khó chịu cầm lấy cái khăn màu đen tuyền bên người, thô lỗ lau đi nước mắt nước mũi trên gương mặt nhỏ nhắn của Thập Nhi, không ngờ trái tim cứng như băng của mình dường như có một góc nhỏ đã trở nên mềm mại mà ấm áp.
“Thiên ca ca, huynh có đói bụng không? Ta hái được nhiều trái cây lắm nè! Huynh xem!” Nói xong liền cẩn trọng lấy ra từ cái túi vài quả màu đỏ.
Nhận lấy trái cây, Ứng Nhược Thiên chậm rãi ăn, Thập Nhi nhìn cử chỉ tao nhã của hắn, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, mình và Thiên ca ca đúng là như một trời một vực.
“Ăn ngon không?”
“Ân!” Ứng Nhược Thiên nhìn hài tử vẻ mặt nịnh nọt ở trước mặt, khắp mặt khắp mình mẩy toàn là vết máu với bùn, nghĩ đến để hái được trái này đã khiến hắn tốn rất nhiều công sức, xem ra hài tử này là thật tâm đối với hắn, vốn định nói với hắn mấy lời quan tâm nhưng ra đến bên miệng thì lại bị biến đổi:
“Ngươi đi đến chỗ nào vậy? Bẩn thỉu muốn chết!”
“Ta…!” Thập Nhi lúc này mới để ý trên người mình đầy vết máu vết bùn, có lẽ là do lúc rơi vào sơn động hoặc lúc chiến đấu với quái xà kia. Nhất thời cúi gằm mặt không dám nhìn Ứng Nhược Thiên, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu hỏi:
“Thiên ca ca, vừa nãy huynh làm sao thế, làm ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng huynh sắp chết rồi!” Nói xong, Thập Nhi lại không nhịn được khóc rống lên.
“Không được khóc! Khó coi chết được!”
“…”
Ứng Nhược Thiên cau mày nghĩ thầm: công lực của mình đã bị Tứ tình làm cho tiêu tán, bị âm hàn chân khí của bản thân phản lại, phải nhờ thanh long noãn ngọc miễn cưỡng che chở tâm mạch, vì sao hiện tại cảm thấy toàn thân ấm áp lên rất nhiều? Trong khoảng thời gian ngắn không thể nào giải được, cho dù có thể bảo trụ mệnh, một chút công lực cũng không có, không ngờ vừa nãy thử vận chân khí một chút, lại thấy còn tràn đầy hơn so với trước kia! Âm hàn khí trước kia bị tắc ở đan điền cũng đã tán đi không ít!
“Thiên ca ca, vừa rồi ta cho huynh ăn một hạt châu ở trong bụng quái xà, huynh có thấy khó chịu không?” Thập Nhi lo lắng hỏi.
“Hạt châu của quái xà?”
“Đúng vậy a, ta uống bao nhiêu máu của quái xà, thấy không có chuyện gì, ta nghĩ hạt châu của nó hẳn sẽ không có độc, nên đem cho huynh ăn!”
Ứng Nhược Thiên tựa hồ đã hiểu ra, cơ thể mình như thế hoá ra là nhờ tác dụng của hạt xà châu Thập Nhi cho hắn ăn. Không ngờ Thập Nhi lại cứu hắn một lần nữa.
“Không có việc gì, ta vẫn rất tốt!”
“Thế thì tốt quá! Huynh không sao thì tốt rồi!” Thập Nhi vui sướng bổ nhào vào trong lòng Ứng Nhược Thiên.
Không quen cho người khác đụng chạm vào thân thể mình, Ứng Nhược Thiên thoáng cau mày, bình thường cho dù lúc giao hoan với cơ thiếp nam sủng, cũng không cho họ tuỳ ý chạm vào người mình, vì sao lại để cái tên hài tử ngu ngốc đần độn này gần gũi với mình? Nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Đột nhiên, Ứng Nhược Thiên nhướn mày, đáng chết, giờ Tí đã đến, Tứ tình lại bắt đầu phát tác! Kéo tay Thập Nhi đang ở trong lòng, lạnh lùng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cởi quần áo ra!”
Thập Nhi sửng sốt, trên mặt bắt đầu đỏ ửng lên, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Thiên ca ca của hắn muốn cùng hắn làm chuyện giống hôm trước. Thiên ca ca có lẽ là thích hắn, bằng không sẽ không muốn cùng hắn làm chuyện đó. Vì thế vừa thẹn thùng vừa hưng phấn đem y phục trên người trút hết xuống.
Thấy Ứng Nhược Thiên lấy hộp dược cao từ trong áo ra, Thập Nhi nhẹ nhàng ngăn lại bàn tay đang cầm dược, rụt rè nói:
“Thiên ca ca, để ta làm cho!”
Nói xong liền vét ra một chút dược cao, run rẩy đưa ngón tay tiến về phía đoá phấn hồng kia. Nhẹ nhàng đưa một ngón tay thâm nhập, xoa xoa nội bích mềm mại, đem thứ dược cao mềm dịu trải đều, cảm giác ướt át mà chật chội càng lôi cuốn ngón tay, khoái cảm theo đầu ngón tay mà truyền lên toàn cơ thể, ngón tay nghịch ngợm tiếp tục tiến vào sâu thăm dò. Đột nhiên hạ thân Ứng Nhược Thiên run lên một chặp, vừa rồi vẻ mặt còn lạnh băng, bây giờ đã bắt đầu chuyển sắc hồng, thứ mềm mại ở phía trước người cũng ngẩng đầu lên, Thập Nhi cảm thấy như được cổ vũ, ngón tay càng trừu động nhanh hơn, tay kia nắm lấy ngọn hoả nhiệt của hắn, bắt đầu thượng thượng hạ hạ mà trượt.
Ứng Nhược Thiên hai mắt mờ đi, cả hạ thể lẫn hậu đình bị kích thích cùng lúc khiến hắn hưng phấn đến muốn kêu to, lộ ra vẻ kiều diễm ướt át của tuyệt mỹ dung nhan bị *** uẩn nhiễm, như thể nhiếp hồn Thập Nhi, làm si mê mắt của hắn.
Lúc hắn lại quỳ gối giữa hai chân Ứng Nhược Thiên, đem ngọc hành để ở mật động khẩu màu phấn hồng, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, một cảm giác ấm áp bao vây khiến hắn sảng khoái muốn kêu to, máu tựa hồ cũng dồn hết về hạ thể.
Ứng Nhược Thiên chỉ cảm thấy phân thân của Thập Nhi này dường như đã lớn hơn so với hôm trước rất nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn mật động lại bị kéo căng đến đau đớn, hơi cau mày, thân thể cũng lui dần về phía sau.
Thập Nhi một chút cử động cũng không dám, sợ Thiên ca ca của mình cảm thấy khó chịu.
Ngừng lại chốc lát, thấy vẻ mặt khó chịu của Ứng Nhược Thiên dần biến mất, liền liều mạng đem ngọc hành nhẹ nhàng đưa đẩy về phía trước. Thầm nghĩ, hôm nay nhất định phải khiến cho Thiên ca ca cảm thấy vui sướng giống như mình hôm trước. Hắn không có chút kinh nghiệm, cũng không biết làm thế nào mới phải, chỉ là dựa vào cảm giác của mình nhẹ nhàng trừu sát lên xuống.
Ứng Nhược Thiên chỉ cảm thấy những đau đớn ban đầu dần hoá thành từng đợt sảng khoái, pha lẫn với những khoái cảm hắn không muốn thừa nhận, hạ thể đã dựng thẳng tắp, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn rên rỉ, chỉ phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Bỗng nhiên ngọc hành của Thập Nhi dường như đã chạm đến một điểm hưng phấn, Ứng Nhược Thiên khống chế không được rên khẽ một tiếng.
Thập Nhi nhìn người ở dưới thân mình bị mình làm cho hai má đỏ bừng, ánh mắt mê ly, giống như được cổ vũ, càng thêm mạnh mẽ trừu động, trong một thời gian ngắn khiến Ứng Nhược Thiên rốt cuộc không nhịn nổi, trong miệng thoát ra tiếng rên rỉ, không khác gì một loại thuốc kích thích, khiến dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của Thập Nhi càng thêm lớn, ra sức trừu động từng đợt từng đợt, rốt cuộc toàn thân run lên bắn vào bên trong mật động ướt át kia, mà Ứng Nhược Thiên ở phía dưới cũng xuất ra tất cả kích tình của hắn.
Hai người cùng thở hổn hển, Thập Nhi ôm lấy eo Ứng Nhược Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mềm nhẵn như tơ kia, trong lòng thấy vô cùng say mê, Thiên ca ca giống như thần tiên lại cùng làm chuyện thân mật như vậy với mình. Huynh ấy là của ta, Thập Nhi trong lòng âm thầm phát ra lời thề.
Nhè nhẹ vỗ về gương mặt của Ứng Nhược Thiên, nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm đi những giọt nước mắt vì hưng phấn mà đọng lại trên khoé mắt, hạ thể đang ở trong cơ thể hắn bỗng dưng lại bành trướng.
Lại thêm một trận hoan lạc cuồng phong bạo vũ, đến tận khi mặt trời bắt đầu lên, Ứng Nhược Thiên sảng khoái phóng ra ba bốn lần, đến khi hắn khàn giọng cầu xin, Thập Nhi mới phóng ra lần thứ hai.
Nằm dài trên mặt đất, cả một đầu ngón tay cũng không động đậy, toàn thân mệt mỏi bủn rủn, trên da thịt trần trụi là một mảng phấn hồng.
“Thiên ca ca, huynh vẫn khoẻ chứ?” Thập Nhi ân cần hỏi.
“…” Mặt tái mét, không nói nên lời. Ứng Nhược Thiên thấy thật bực mình a, hài tử đáng chết này, thiếu chút nữa làm hắn chết luôn rồi. Không biết ăn phải cái gì mà bỗng dưng lại mạnh mẽ như vậy. Càng tức giận hơn vì bản thân ở phía dưới một nam nhân, à không, nam hài mà lại rên rỉ không chút hổ thẹn, lại còn cầu xin nữa, trong lòng âm thầm phát sinh dã tâm, định lúc giải độc xong, nhất định sẽ giết tiểu tử này.
Nhìn cảnh vật xung quanh đơn sơ rách nát, Thập Nhi quyết định sẽ dẫn Thiên ca ca của hắn đến cái sơn động đẹp tựa tiên cảnh đó, liền lấy da thú bọc lấy người Ứng Nhược Thiên, sau đó bế hắn lên.
“Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống!” Ứng Nhược Thiên mặt đỏ bừng la to. Hắn là người lớn, lại để cho hài tử bế trên tay còn ra cái gì.
“Đừng cựa quậy mà, Thiên ca ca, huynh đang mệt mỏi, để ta ôm huynh, ta đưa huynh đến nơi này đẹp lắm, lại có chỗ tắm!”
Có chỗ để tắm, thật sự là rất hấp dẫn à! Ở chốn hoang sơn này đã ba ngày, chưa từng tắm lần nào, chỉ là dùng khăn ẩm lau mình, khiến cho hắn vốn ưa sạch sẽ không thể chịu nổi. Vì thế không lên tiếng nữa, chỉ dựa vào người Thập Nhi.
Thập Nhi vốn đã quen đi săn thú ở chốn hoang dã nên so với những hài tử khác thân thể cường tráng hơn, hơn nữa hôm qua vừa ăn được âm dương chu quả cùng với máu của địa tiên hoả long, cho nên thể lực kinh người, ôm một người lớn đi đường núi mà như thể trên đất bằng, sau hai ba canh giờ vẫn không thấy mệt mỏi. Ứng Nhược Thiên thầm giật mình, hài tử này sau chuyện ngày hôm qua, lại còn bế mình đi qua nhiều đường núi như vậy mà thể lực vẫn dư thừa, quả thật rất kỳ quái!