Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 34: Chương 34: Từ Diệm Vương Thành Diêm Vương – 13




CHƯƠNG 33: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 13

Liễm Diệm vốn có ác cảm với đám người trước mặt , lúc bấy giờ thấy họ cung kính như vậy nên cảm thấy có chút ngượng , bèn khoát tay nói :

.

Tất cả đều đứng lên đi , ở đây cũng chẳng phải triều đình , không cần câu nệ lễ tiết !

.

Đám võ lâm nhân sĩ đồng loạt đứng dậy , ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi cả nửa ngày , rốt cục cũng có người lấy hết dũng khí nói :

.

Bẩm Diệm Vương gia , Ứng Cốc chủ , bọn ta lần này đến đây không chỉ vì giải dược mà còn có một thỉnh cầu nho nhỏ , mong nhị vị hãy thông cảm mà đáp ứng bọn ta lần này đi a .

.

Người nọ vừa dứt lời liền quỳ sụp xuống đất , mọi người thấy thế cũng nhất nhất quỳ theo .

.

Liễm Diệm thầm nghĩ :” Chẳng trách tại sao lại đối ta cung kính như vậy , hừ , nguyên lai là muốn nhờ vả a !” . Hắn đang tính mở miệng từ chối thì bị Ứng Nhược Thiên nhéo nhẹ một cái , bèn trầm mặc không nói .

.

Chư vị , đều đứng lên cả đi , có chuyện gì cứ việc nói thẳng , nếu như chúng ta có thể giúp được nhất định sẽ giúp ! – Ứng Nhược Thiên điềm nhiên đáp lại .

.

Đám võ lâm nhân sĩ lập tức hớn hở ra mặt , vội vàng đem chuyện bọn họ tìm không ra mật đạo rồi chuyện không thể phi thân sang vách núi đối diện để cứu người một hơi kể ra tất tần tật .

.

Ứng Nhược Thiên nghe xong nhất thời trầm ngâm , thấy xung quanh toàn những ánh mắt đầy trông chờ , thầm nghĩ :”Đây cũng không phải việc gì quá khó , với khinh công của ta cùng Diệm nhất định có thể sang bên kia , hơn nữa nếu lần này giúp cho bọn họ , bọn họ cư nhiên sẽ nợ chúng ta một cái đại ân tình , sau này nếu có hành tẩu giang hồ cũng sẽ bớt đi không ít phiền toái a .” Vì thế nên ung dung nói :

.

Các vị yên tâm , lần này chúng ta nhất định sẽ giúp , đợi sau khi các vị dùng xong giải dược rồi xuất phát cũng chẳng muộn !

.

Dứt lời liền sai người đem giải dược tới , phát cho mỗi người một viên .

.

Đám võ lâm nhân sĩ dùng xong giải dược , bèn hướng ánh mắt khẩn thiết về phía hai người kia , ý muốn họ đi cứu người ngay lập tức . Liễm Âm ở sau hoa viên nhận được thông báo lập tức chạy ngay đến tiền viện , hắn vì lo lắng Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên sẽ xảy ra chuyện nên nhất quyết đòi theo cho bằng được .

.

Thế là trên đường xuất hiện một đám võ lâm nhân sĩ cùng một đội quan binh tất tả chạy về phía Lạc Hoa Nhai . Vài canh giờ sau bọn họ rốt cục cũng đến nơi , Liễm Âm nhác thấy hai vách núi cách nhau hơn thập trượng liền kinh hãi không thôi , vội vàng kéo tay Liễm Diệm nói :

.

Diệm Nhi , vách núi này quá nguy hiểm , Nhị ca không cho phép ngươi đi !

.

Đám quần hào nghe xong như bị tạt một xô nước lạnh vào mặt , nhưng không dám hó hé nửa lời , ai bảo người ta là đương triều Lục vương gia có quyền thế nhất hiện nay chứ ! Liễm Diệm bèn vỗ vỗ vai Liễm Âm đáp :

.

Nhị ca , đệ sẽ không sao đâu !

.

Dứt lời liền tiến về phía Ứng Nhược Thiên , ôn nhu cười nói :

.

Thiên ca ca , huynh cứ việc đứng đây chờ đi , để một mình ta qua đó là được rồi !

.

Diệm , đệ vừa nói cái quái gì vậy hả ? – Ứng Nhược Thiên sẵng giọng – Cả hai chúng ta phải cùng nhau sang bên kia !

.

Thiên ca ca , hai vách này núi cách nhau quá xa , bây giờ ta mang một sợi dây thừng phi thân sang đó trước , đợi ta cột nó vào gốc cây kia rồi huynh hẵng sang có được không ?

.

Vậy để ta đi trước mắc dây !

.

Ứng Nhược Thiên vội đáp , đang xoay người chuẩn bị lấy sợi thừng thì đã bị Liễm Diệm nhanh tay chế trụ huyệt đạo . Ứng Nhược Thiên cả người không cử động được bèn hét toáng lên :

.

Diệm , đệ còn không mau giải huyệt đạo cho ta !

.

Liễm Diệm khẽ hôn lên mặt người kia một cái , dịu dàng đáp :

Thiên ca ca , huynh nghe lời ta lần này đi , ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta a !

.

Nói xong liền cầm lấy dây thừng , hướng về phía Liễm Âm dặn dò :

.

Nhị ca , phiền huynh hảo hảo chiếu cố Thiên ca ca , ta sẽ quay về ngay a !

.

Liễm Âm vốn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng có cái gì đó nghẹn trong họng , thành ra chỉ im lặng gật đầu .

.

Liễm Diệm chọn một gốc lão phong trên vách núi rồi buộc một đầu dây thừng vào , sau đó nắm chặt đầu còn lại xoay người về phía Ứng Nhược Thiên cười nói :

.

Thiên ca ca , huynh ngoan ngoãn ở đây chờ ta nga

.

Dứt lời , hồng y thiếu niên nhẹ nhàng lướt đi , chân khẽ điểm lên vách núi liền đi xa đến mấy trượng , tựa như tiên nhân đang khiêu vũ trong không trung , sợi thừng cũng theo đó mà chao lượn không ngừng . Đột nhiên thân ảnh ấy bắt đầu sa xuống vực sâu khiến mọi người một phen kinh hoàng , Ứng Nhược Thiên khẩn trương đến mức mồ hôi túa ra ướt cả lòng bàn tay , thầm nghĩ :” Tiểu hỏa Diệm Nhi , tất cả đều là tại ta , là ta đã đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ , lỡ như đệ xảy ra chuyện gì , ta , ta cũng không thiết sống nữa !” . Đôi mắt người nọ đã bắt đầu đỏ lên .

.

.

=============================================

.

.

Mọi người vẫn chưa hết hốt hoảng thì thấy sợi thừng Liễm Diệm mang theo đột nhiên trở nên thẳng tắp hệt như một cây trường côn , Liễm Diệm khẽ điểm chân lên ấy lập tức bay xa hơn thập trượng , hoàn hoàn hảo hảo đáp xuống vách núi đối diện .

.

Ai ai chứng kiến cảnh tượng trên cũng đều trợn mắt há mồm , làm sao có thể như vậy được ? Nguyên lai là Liễm Diệm đã đem nội lực truyền vào dây thừng , biến nó thành một cây trường côn , kỳ diệu nhất chính là người nọ sau đó vẫn có thể điểm nhẹ lên nó lấy đà vượt qua bên kia . Theo lý mà nói , lẽ ra nếu tập trung nội lực truyền vào dây thừng thì chân khí sẽ cạn kiệt , cả người nhất định sẽ rơi xuống Huyền Nhai , càng không có khả năng mượn đà sợi thừng để phi thân sang bên kia .

.

Quả thật là thần hồ kỳ kỹ a ! Diệm Vương gia chắc chắn là hóa thân của Diêm vương gia ở nhân gian rồi không còn bàn cãi gì nữa ! Mọi người lúc này đây đã hoàn toàn tin tưởng những lời kia của Bách Hiểu Sanh .

.

Liễm Diệm sau khi hạ cánh an toàn lập tức đi khắp nơi tìm con tin của các môn phái , rút cục cũng phát hiện một cái sơn động ở lưng chừng núi , động khẩu cũng khá rộng nên nhờ ánh mặt trời , Liễm Diệm có thể dễ dàng thấy hơn mười người đang nằm la liệt dưới đất , không một cử động .

.

Liễm Diệm vẫn như cũ đứng tại động khẩu , lớn tiếng hỏi vọng vào trong :

.

Uy , ta tới đây là để cứu người ! Các ngươi vẫn còn sống đấy chứ ?

.

Đừng , đừng vào đây , động khẩu có độc ! – Một giọng cảnh báo yếu ớt vang lên .

.

Liễm Diệm thấy họ vẫn còn sống liền đi thẳng vào trong động khiến bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc cùng bao nhiêu cái miệng há hốc đổ dồn hết lên người y . Nghiêm Thiên Vũ của Thiên Kiếm môn nhác thấy Liễm Diệm lập tức nhận ra hồng y thiếu niên đi cạnh Ứng Nhược Thiên ngày ấy , bèn cố chống đỡ thân thể suy nhược , chỉ vào Liễm Diệm yếu ớt hỏi :

.

Ngươi , ngươi tại sao không có trúng độc ?

.

Liễm Diệm không buồn đáp trả , đưa tay chỉ về phía động khẩu , thanh âm lạnh lùng nói :

.

Đều theo ta ra ngoài cả đi , một khi đến đỉnh núi , ta sẽ lần lượt đưa các ngươi sang vách núi đối diện !

.

Đám người nọ chần chừ không dám làm theo , nhớ lại mấy ngày trước có kẻ vọng tưởng muốn trốn thoát , ngờ đâu vừa đi đến động khẩu lập tức hét thảm một tiếng , sau đó ngã quỵ xuống , không ngừng đưa tay móc họng chính mình , cuối cùng tràng xuyên đỗ lạn mà chết , còn tử trạng thì cực kỳ khủng khiếp . Tiết Thần Y lúc sau đi vào , cười ha hả cảnh báo rằng cửa động có bố trí kịch độc , chỉ cần họ có can đảm thì cứ việc đào tẩu . Đám người nọ sớm đã bị dọa cho hồn bay phách lạc nên ngay cả nhúc nhích còn không dám huống chi là trốn chạy !

.

Thấy đám kia sợ hãi co rúm người nhất quyết không chịu ra ngoài , Liễm Diệm cực kỳ bực bội bèn tiện tay túm lấy một người xách ra khỏi động , người nọ sợ đến mức khóc thét không ngừng , còn mọi người ai nấy đều nhắm chặt mắt , không dám nhìn tử trạng thê thảm của nam nhân xấu số . Sau một lúc lâu họ không còn nghe thấy tiếng thét nữa liền mở mắt ra thì thấy người nọ đang đứng ngoài động khẩu ngơ ngác nhìn Liễm Diệm .

.

Liễm Diệm đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn bèn gằn giọng đe dọa :

.

Các ngươi rốt cuộc là có ra hay không , nếu như còn không mau ra đây , ta sẽ dẫn một mình hắn đi thôi , các người muốn chết mục xương ở đây thì cứ việc , ta không cản !

.

Dứt lời liền xoay người rời đi , đám người nọ thấy vậy lập tức quýnh lên , không còn sợ cái gì gọi là kịch độc nữa , thầm nghĩ :”Vừa rồi tên kia không có trúng độc , chắc là trước đó hồng y nhân kia đã hóa giải kịch độc rồi , chúng ta lập tức theo hắn đi khỏi đây mau !” . Thế là ta kéo ngươi , ngươi lôi hắn , một đám nối đuôi nhau xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi động khẩu , nhất thời cảm thấy vui mừng khôn tả .

.

Cả đám vất vả lôi lôi kéo kéo nhau một hồi rốt cuộc cũng lên đến đỉnh núi , Liễm Diệm vớ đại một người kéo đến trước vách núi , người nọ nhìn sợi dây thừng treo lủng lẳng trên vực sâu thăm thẳm , trong lòng vẫn đang kinh ngạc không biết sẽ sang bên kia bằng cách nào thì đã thấy toàn thân lơ lửng giữa không trung , hắn sợ đến mức không ngừng gào to :

.

CỨU MẠNG A !!!

.

Người nọ vừa gào vừa khóc bù lu bù loa lại còn giãy dụa không ngừng , nhưng Liễm Diệm vẻ mặt vẫn thản nhiên xách hắn bay qua Huyền Nhai , vừa điểm chân lên sợi thừng vài cái đã đến nơi , liền tiện tay vứt cái thân thể sớm đã mềm oặt ra vì sợ sang một bên , sau đó phóng về phía Ứng Nhược Thiên đang tỏa ra hàn khí ngút trời , nhanh chóng giải huyệt cho người nọ rồi ôn nhu cười nói :

.

Thiên ca ca , huynh đừng giận ta mà

.

Ứng Nhược Thiên vẫn tiếp tục mặt lạnh không thèm nhìn y , Liễm Diệm thấy vậy có chút sốt ruột bèn ôm chầm lấy người kia làm nũng :

.

Thiên ca ca , huynh đành lòng giận ta sao ?

.

Ứng Nhược Thiên bèn thở dài , vừa xoa nhẹ mặt y vừa đáp :

.

Diệm , đệ như thế nào lại một mình mạo hiểm như vậy , hại ta một phen hú vía !

.

Thiên ca ca , ta không sao cả , huynh yên tâm !

.

Dứt lời liền ôm eo Ứng Nhược Thiên thân mật cọ cọ hồi lâu . Mọi người thấy cảnh tượng trên ai nấy đều đỏ mặt tía tai bèn vội đảo mắt qua hướng khác . Nhưng rồi đám võ lâm nhân sĩ vẫn là nóng lòng muốn hai người nọ mau mau mang môn đệ của mình qua đây nên chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy trông chờ , mong họ nhanh chóng kết thúc màn thân mật này mau mau một tí .

.

Ứng Nhược Thiên cũng ôm chặt lấy Liễm Diệm , ngước lên bỗng thấy hàng chục đôi mắt chờ mong đang nhìn mình thì mặt lập tức đỏ lên , vội đẩy nhẹ người kia ra , ôn nhu nói :

.

Diệm , giờ chúng ta qua đó đem những người kia sang đây đi !

.

Liễm Diệm vẫn còn chưa thỏa mãn lại bị đẩy ra đành miễn cưỡng đồng ý :

.

Được thôi !

.

Hai người một trước một sau , mượn đà dây thừng thi triển khinh công vượt sang vách núi đối diện , đám người nọ vốn đang phi thường sợ hãi nhưng thấy người nọ được Liễm Diệm mang qua bên kia bình an vô sự lập tức tranh nhau đi trước , một đám người xô kẻ đẩy còn miệng thì không ngừng quang quác :

.

Mang ta qua trước a , mang ta qua trước a !

.

Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên khẽ nhíu mày , đối những người này cảm thấy thực chán ghét , Liễm Diệm lại càng chán ghét ra mặt , liền thuận tay điểm huyệt vài tên to mồm nhất , lãnh thanh nói :

.

Tranh cái gì mà tranh , chúng ta sớm muộn gì cũng đưa tất cả các người sang đó , cứ kiên nhẫn đợi đi !

.

Nghiêm Thiên Vũ cùng Phong Dật Dương vừa nhìn thấy Ứng Nhược Thiên liền kích động không thôi , nước mắt đã chảy dài hai bên má , mừng rỡ nói :

.

Cốc chủ , người , người quả nhiên đến cứu bọn ta !

.

Ứng Nhược Thiên nhìn sang Liễm Diệm sợ y mất hứng , mặt người kia quả nhiên xị xuống nên hắn đành lúng túng đáp :

.

Thiên Vũ , Dật Dương , giờ ta phải mang bọn họ qua trước , chốc nữa sẽ quay lại đón các ngươi !

.

Hai người nọ vừa trông thấy hắn đã vui vẻ cực kỳ nên lập tức gật đầu cái rụp .

.

Liễm Diệm cảm thấy như vừa ăn phải một thùng giấm chua , mặt lạnh nói :

.

Thiên ca ca , ta đi trước đây !

.

Nói xong liền tóm lấy một người phi thân sang bên kia . Ứng Nhược Thiên cũng vội xách lấy một người bay theo .

.

Hai người bay qua bay lại một hồi thì mang được hơn mười người , Ứng Nhược Thiên ẵm Nghiêm Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp xuống , chậm rãi dìu hắn đứng dậy , vừa buông tay ra thì chân hắn lập tức mềm nhũn , cả người sắp ngã đến nơi . Ứng Nhược Thiên vội vàng đưa tay đỡ lấy , Nghiêm Thiên Vũ thuận thế ngã vào lòng người nọ rồi bám lấy khóc lóc không thôi . Ứng Nhược Thiên bèn thở dài , vỗ nhẹ lưng hắn nói :

.

Thiên Vũ à , đừng như vậy !

.

Nghiêm Thiên Vũ ngẩng đầu , giương đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nam nhân từng cùng mình triền miên vô số lần trước mặt , nhẹ nhàng ôm lấy cổ rồi đặt lên môi người nọ một nụ hôn . Cả người Ứng Nhược Thiên chợt đông cứng lại , vội vàng đẩy người kia ra . Đằng sau hắn bỗng vang lên một tiếng gọi rất nhỏ nhưng lại tràn ngập bi thương :

.

Thiên ca ca …

.

Liễm Diệm vội vã quay đi , nhún người một cái đã đi xa hơn thập trượng , Ứng Nhược Thiên thấy vậy bèn gấp rút thi triển khinh công đuổi theo . Mọi người xung quanh vẫn còn đang ngớ ra không biết nguyên do vì sao Ứng Nhược Thiên cùng Diệm Vương gia vừa cứu người xong không nói một tiếng liền bỏ đi còn Nghiêm Thiên Vũ thì ngồi bệt dưới đất lệ tuôn không ngừng , thần sắc buồn bã đau thương . Liễm Âm lắc đầu thở dài rồi phân phó đám quan binh rời khỏi Lạc Hoa Nhai .

thần hồ kỳ kỹ : “Dùng để miêu tả tài nghệ hoặc thủ pháp thập phần cao minh” [ Baidu ca ca ]

.

tràng xuyên đỗ lạn : “Ruột thủng bụng thối” [ QT ca ca ] , nói chung là nội tạng thối rữa mà chết [ Bạch Tiểu Thiên ]

.

tử trạng :

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.