Liễm Diễm

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Beta: Minh Đăng

Bị một đám tiểu thái giám bâu lại xúm xít hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, xức huân hương.

Ngạn Liễm cảm thấy chính mình lúc này chẳng khác gì con heo quay sắp được mang lên bàn thờ — cơ thể được thanh tẩy sạch sẽ, trên đầu đỏ thẫm một đóa hoa, chỉ kém loài trư mỗi chỗ lỗ mũi không có thêm hai đèn cầy cắm vào.

Buồn bực! Tâm tình của hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, chính là phi thường buồn bực.

Mặt trời xuống núi đằng tây, hắn mắt thấy hậu cung đã sớm lên đèn, chiếu sáng rực rỡ mà trong lòng nơm nớp lo sợ.

Hai vị công công thân thể khỏe mạnh khiêng nhuyễn kiệu đương đứng chờ trước cửa, có người chạy lại đỡ Ngạn Liễm lên kiệu, cỗ kiệu lảo đảo, lắc lư lên xuống, thẳng tiến tẩm cung hoàng đế – Xa Hi Điện mà đi tới.

Vừa qua khỏi giờ dậu, kiệu đã muốn tới nơi, nhưng vì hẵng còn sớm nên ông vua vẫn chưa chịu xuất hiện.

Công công bên kính sự phòng dẫn hắn đi vào, dặn dò vài câu rồi xoay người rời khỏi, ra hành lang tít xa bên ngoài mà chờ đợi.

Ngồi trên kiệu bị xóc cho choáng váng mặt mày, Ngạn Liễm giờ phút này mới dần định thần lại, tỉ mỉ đánh giá căn phòng.

Quả không hổ danh là tẩm cung hoàng đế, bên trong, đập vào con ngươi toàn một màu vàng chói lọi, dù ngọn đèn trong phòng hơi có chút mờ ám, nhưng vẫn là cảm thấy vô cùng lóa mắt.

Ngạn Liễm lui về phía sau vài bước, đột nhiên chân thon đụng phải vật gì đó khiến đầu gối hắn mềm nhũn, ngã lên bề mặt êm mềm.

Hắn đưa tay vuốt thử, là tơ lụa thượng hảo hạng, hướng mắt nhìn xuống té ra là cái giường (long sàng).

“Giường”, này chính là danh từ đơn nha, nhưng lại có thể gợi ra cho nhân loại từ cổ chí kim đến nay cả một chân trời ý nghĩa. Huống chi đầu óc Ngạn Liễm lúc này lại chứa đầy mấy lời thâm thúy của vị công công già nua hồi chiều, đã đối hắn dốc lòng mà truyền thụ. [ kiến thức về … chuyện ấy ấy đó!]

Cho nên, theo lẽ rất tự nhiên, hắn nhanh chóng phát huy thêm nữa một cái động từ: “lên giường”.

Từ “lên giường” này ý nghĩa ban đầu thực là thuần khiết. Tỷ như, mẫu thân của Ngạn Liễm trước đây thường cất sách trên tay, yêu thương xoa đầu, nhẹ nhàng hướng hắn mà khuyên nhủ: “Khuya rồi, đừng đọc sách nữa, nhanh lên trên giường ngủ đi”.

Nhưng nhân loại rất là vĩ đại, cùng chung một từ nhưng với sắc thái biểu cảm khác nhau lại có thể chứa đựng thêm một hàm nghĩa ẩn vô cùng sâu xa nữa.

Thử tưởng tượng ra một tình huống khác. Ngọn lửa hồng khẽ lay động, giường buông mành nhiễu, một nữ tử xinh đẹp, ôn nhu động lòng người đang nhẹ nhàng hạ quyển sách trên tay chàng trai trẻ, bàn tay ngọc ngà dần buông xuống, đôi môi khẽ hé mở phả ra hơi thở thơm tho, ánh nến tản ra vầng sáng mê người: “Công tử, đã không còn sớm, chúng ta … lên giường … tạm nghỉ đi…!”

Một mảng phong tình thật kiều diễm a!

Ngạn Liễm còn đương suy nghĩ một khía cạnh khác của tình huống. Bất quá trong tưởng tượng của hắn, hai diễn viên chính nay đã đổi người. Nữ nhân xinh đẹp bỗng hóa thành hắn, còn nam tử kia chính là vị hoàng đế lạ hoắc lạ huơ đi. Đức vua bị cuốn thư che khuất, không thấy rõ dung mạo, hắn thì đỏ mặt, khẽ khàng cọ xát, thấp giọng nhu mì gọi: “Bệ hạ, thần phục vụ ngài, lên giường tạm nghỉ đi!”

Ác! Ngạn Liễm rùng mình một cái, trên người da gà, da vịt nổi loạn cả lên. Hắn dùng lực lắc mạnh đầu, muốn đem mọi suy nghĩ, ảo tưởng kinh dị nãy giờ tống sạch.

Hắn bắt đầu cảm thấy có một chút hối hận, tự trách chính mình sao quá mềm lòng, chưa kịp hiểu rõ tình hình đã vội vàng đáp ứng yêu cầu của thiếu niên nọ, để giờ đây lâm vào tình cảnh xấu hổ, vô cùng bi đát.

Ngồi trên giường, Ngạn Liễm cực lực khống chế không cho đầu óc mình lại suy nghĩ, tưởng tượng lung tung, ngơ ngác một hồi, bất tri bất giác, cơn buồn ngủ ở đâu ập đến.

Ngạn Liễm làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn đúng theo quy luật. Đời trước, cũng không dám thức đêm, giỏi nhất là đến chín giờ liền lăn ra ngủ. Tới nay, với thân thể này, theo thói quen của chủ nhân cũ vẫn là đi ngủ sớm, thậm chí so với trước kia còn sớm hơn.

Cho nên, mặc trong lòng có nghĩ loạn, bồn chồn không yên, đối với hoàng đế đáng sợ kia không biết chừng nào sẽ đến. Hắn vẫn là một sinh vật cực kì chung thủy với tác phong của chính mình mà theo tiếng gọi con tim, nhắm mắt lại tìm Chu Công uống trà. Rốt cục, “phịch” một tiếng lăn ra giường ngủ ngon lành.

Ngạn Liễm không hề hay biết, mọi nhất cử nhất động của hắn, đều lọt vào mắt xanh của một người nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên lò sười của Xa Hi điện.

Nhân vật này, đích thực là đương kim thánh thượng – Dịch Lan.

Dịch Lan, tên nghe cũng khá xuôi tai, nhớ cũng tốt lắm, cũng tốt lắm. (dễ nhớ í mà).

Đấy là đánh giá của Ngạn Liễm.

Hoàng đế kỳ thật đã tới từ sớm, ngồi thu lu một góc bên lò sưởi đọc sách, thuận tiện quan sát luôn tên nam phi mới tiến cung.

“ Ngạn Liễm”, hắn nhớ rất rõ tên của thiếu niên này – nghe thì êm tai nhưng quả thực là rất khó nhớ, khó đọc.

Dịch Lan mười chín tuổi lên ngôi, đến bây giờ đã gần năm năm, tuy không được tính là thiên hạ đệ nhất minh quân, nhưng ít ra cũng không đến nỗi làm cho … (dân) chúng chửi.

Mắt thấy Ngạn gia quyền thế càng lúc càng lớn mạnh, hắn ít nhiều có chút lo lắng. Nhưng nhận thấy chính mình thực lực còn non yếu, không phải là đối thủ của Ngạn gia. Huống chi còn có Ngạn thái hậu…

Lệnh Ngạn gia đưa con tiến cung vi phi, cũng chỉ vì chuyện đó thật là không còn biện pháp.

Ngạn Liễm lúc vào cung chính là nam phi duy nhất cũng đủ chứng minh đức vua đối nam nhân không hề có hứng thú.

Khả đem Ngạn Liễm nhập cung, cũng đã ban thưởng phong hào, nếu liền như thế vứt qua một xó, không đoái hoài tới, hắn thực không có cách nào ăn nói với thái hậu. Nghĩ vậy, dù trong lòng đức vua không muốn nhưng đêm nay vẫn phải triệu Ngạn Liễm vào thị tẩm cho đúng phép vậy.

Ngạn thái hậu tựa hồ đối đứa cháu trai này chưa từng gặp mặt, song cũng có lòng yêu mến, sáng sớm hôm nay, liền đem thái giám thân cận bên người phái đến quan tâm, hỏi han cuộc sống hằng ngày của hoàng đế, nhưng trên thực tế, là ngầm nhắc nhở Dịch Lan chớ có quên cái vị tân vương phi, Ngạn sung dung kia.

Tâm tử thủ đoạn của thái hậu, Dịch Lan thế nào còn chưa thấu rõ, cho nên hôm đó hắn đã sớm đến tẩm cung, so với Ngạn Liễm còn có phần sớm hơn, lại trốn ở buồng sưởi ngồi đọc sách.

Thẳng đến khi Ngạn Liễm đã vào phòng, hắn mới đem con mắt vất ra khỏi cuốn kinh thư đặt vào thân ảnh đang đi tới đi lui làm loạn trong phòng.

Xem Ngạn Liễm mới đó còn ngu mặt, trong chốc lát đã đỏ bừng bừng, lại lắc đầu lia lịa, cuối cùng lăn ra ngủ mất tiêu. Dịch Lan cảm thấy được vị tân nam phi này thật sự là có gì đó ý tứ, trong lòng cảm thấy mình đang bị đùa giỡn có chút ngứa ngáy.

Hắn cất thư, phủi phủi vạt áo đứng dậy, bước ra khỏi buồng sưởi.

Ngạn Liễm đương vùi người vào đệm giường mềm mại say sưa ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng có chút nặng.

Hắn khó chịu vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn ly khai khỏi áp lực đang ngày càng gia tăng, lại không thể động đậy. Bỗng nhiên sức nặng kia biến mất thay vào đó là cảm giác lành lạnh cùng ẩm ướt, ấm nóng sau cảnh bộ.

Hảo chán ghét! Hắn theo phản xả quơ quào tìm chăn.

Tay bất giác chạm vào tơ lụa liền dùng sức bắt lấy, hướng trên người mình mà trùm lên. Nắm nắm giựt giựt một hồi thấy không ổn lại càng tăng thêm lực đạo mà kéo.

Cùng lúc đó, Dịch Lan cảm thấy phi thường thú vị quan sát cái tên đang ra sức hướng áo mình cởi sạch.

Ngạn Liễm lúc này trên người vận trường bào màu lam, vạt áo phủ kín đến mắt cá chân, từ bên ngoài nhìn vào thật sự rất ư là kín đáo a.

Trên thực tế, bên dưới cái trường bào này hoàn toàn… trống trải. Dịch Lan đem vạt áo kéo lên, ngay lập tức thắt lưng nhu mì, cặp mông tròn trịa cùng đôi chân thon dài liền toàn bộ được phô bày.

Khó trách Ngạn Liễm không thể không cảm thấy lạnh.

Cảnh trí mê người bày ra trước mắt, Dịch Lan vừa lòng cúi xuống, hướng sau lưng người trong lòng mà mút nhẹ. Một cỗ hương khí bay lên nồng nàn.

Nguyên lai mùi huân hương không giống với các phi tần khác nga, Dịch Lan hài lòng tiếp tục.

Vừa thoáng nghĩ muốn thưởng thức thêm mùi hương dễ chịu trong lòng, thì cái người còn đang ngủ mơ màng trời đất kia lại nắm lấy vạt áo mình dùng sức kéo xuống dưới.

Có ý tứ!

Dịch Lan đem suy nghĩ trước đây của mình toàn bộ vứt bỏ. Hắn cảm nhận được người dưới thân càng ngày càng có ý tứ.

Ngạn Liễm lôi kéo “chăn bông” một hồi lâu không thấy nhúc nhích, hơn nữa phía sau lưng càng ngày càng lạnh, liền tỉnh hơn phân nửa. Ánh mắt mơ màng hé mở, thấy rõ ràng trong tay không phải nắm chăn bông mà là một kiện kim long hoàng bào, lập tức giật bắn mình hoàn toàn thanh tỉnh.

“Hoàng thượng!” Thanh âm run rẩy, Ngạn Liễm thật muốn từ trên giường mà nhảy xuống.

Ngạn Liễm hiểu được, chính mình đang bị người đại diện cho giai cấp đứng đầu xã hội phong kiến – ông vua ó– nhiệt tình bóc lột, chỉ cần một tí không cẩn thận, đầu sẽ không cánh mà bay.

Hắn mới không cần chết thêm một lần nữa đi, hắn còn chưa có sống đủ mà.

Nhưng là thân thể hắn đang bị gắt gao đè lại.

“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm theo dao động từ phía sau lưng mà truyền đến.

“Ngươi sợ hãi?” Người kia vẫn mở miệng như trước ở sau lưng hắn mà bận rộn.

“Không … không có…” Y nghe thấy cả thanh âm của khớp hàm mình va vào nhau.

“Vậy thì tốt rồi…” Ngữ điệu trả lời có ẩn chút ý cười.

Ngạn Liễm cảm thấy được người ở trên lưng mình nãy giờ làm loạn cũng đã muốn chấn động.

Thực tâm thì, ôi chao! Hắn bất mãn vô cùng.

“Đừng nhúc nhích” Thanh âm hoàng thượng bỗng trầm xuống một nhịp.

“Ân!” Hắn thành thành thật thật mà tuân mệnh.

Một cái gì đó lạnh lạnh hoạt hoạt để lên mỗi bộ phận trên cơ thể.

“ Đừng sợ!” Hoàng đế trấn an nói.

Nguyên lai lời nói biến thành hành động, đem ngón tay không an phận cố gắng tiến về phía huyệt khẩu.

Không sợ! Ngạn Liễm tự an ủi chính mình, có cái gì mà phải sợ?!

Nhưng là thân thể không tự chủ được đã bắt đầu muốn phát run.

Xong rồi! Thật sự là xong rồi!

Ngạn Liễm đáng thương, ngày trước trên đời, hưởng dương đúng ba mươi năm lẻ sáu tháng, còn chưa từng chạm đến nữ nhân, ngày hôm nay sẽ bị một nam nhân ăn sạch sẽ như thế này sao?!

“Bệ hạ” Thanh âm lanh lảnh từ phía ngoài truyền đến.

“ ……” Không lời đáp lại

“Bệ hạ!” Lại thêm một tiếng, đã muốn run rẩy.

“Chuyện gì?” Hoàng đế có chút nổi giận, “Nói mau!”

“Thục phi nương nương sắp lâm bồn …”

“Thật sự?”

Dich Lan lập tức đổi chủ ý, xoay người lăn lông lốc xuống giường, chạy chạy ra phía cửa: “Như thế nào mà không nói sớm?”

“Nô tài đáng chết…” Công công dẫn lời một bụng ủy khuất.

Ngạn Liễm mới chớp chớp con mắt, hoàng thượng chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.

Hắn ngây ngốc hồi lâu mới xoay người lại.

Mặt không hề biến sắc mà chỉnh trang lại quần áo, bước ra ngoài cửa “Vị công công này, phiền ngài dẫn đường, ta muốn quay về Thương Trạc uyển”.

Lời nói ra, khẩu khí nghe đã nhuốm màu tức giận.

Có trời mới biết, hắn lúc này đã có bao nhiêu khao khát được … chửi thề?!!

Chưa tính đến việc chính mình bị một người nam nhân tự do ăn đậu hũ nhưng không thể phản kháng, cư nhiên từ đầu tới cuối vẫn là không biết cái tên nam nhân đó bộ dạng tột cùng như thế nào nha.

Uất ức! Thực uất ức mà!

Vì thế Dịch Lan tổ mẫu các đời đều vô tội vạ được cái tên Ngạn Liễm đang phát khùng kia ân cần thăm hỏi cho một lượt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.