- Edit: Mie
- Beta: Una
- --------------------------
Ngôn Hạ rốt cuộc cũng nói một câu về chủ đề này: “Cậu đã liên tưởng về anh ấy quá mức thần thông rồi.”
“Cũng đúng, đều có hai con mắt và một cái miệng mà thôi.” Thành Thải Vận mỉm cười: “Tớ còn nghe được một tin đồn ——”
Cô ấy thoáng dừng lại một chút, ngay sau đó liền ho khan, nuốt nước bọt vài cái, mới nói với Ngôn Hạ là cô ấy không cẩn thận đổ hơi nhiều mù tạt. Còn câu nói kia, không biết vô tình hay cố ý bị bỏ qua.
Thành Thải Vận nằm ngủ trong phòng cho khách ở cách vách phòng Ngôn Hạ, thời điểm cô ấy phải rời giường sớm hơn Ngôn Hạ rất nhiều. Đợi đến lúc Ngôn Hạ nghe được tiếng động, mở cửa phòng ngủ, thì Thành Thải Vận đã đứng ở huyền quan* để mang giày chuẩn bị đi ra ngoài. Hôm nay, ngay cả một câu nói hai người cũng chưa kịp nói với nhau.
(*huyền quan: là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Người ta thường đặt các kệ tủ để giày dép và ghế nhỏ tại nơi này và đây được xem là điều kiện ảnh hưởng đến phong thủy của ngôi nhà - đối với những gia đình có thiết kế huyền quan. Bạn nào mà vẫn không hiểu thì cứ hình dung nó giống chỗ để giày ở cửa nhà Nobita ấy nhé =))) mỗi nơi sẽ có một kiểu thiết kế huyền quan khác nhau.)
Căn hộ mới trừ bỏ khuyết điểm quá đắt tiền, còn lại đều là những ưu điểm không đếm hết, mà một trong vô số đó là khoảng cách đoạn đường tới công ty khá gần. Cho nên, thời gian đi làm thong thả hơn rất nhiều, Ngôn Hạ mỗi ngày đều có thể tự thức dậy mà không cần đến đồng hồ báo thức.
Điều này cũng giúp cho trạng thái tinh thần cô thoải mái hơn, có đồng nghiệp còn khẽ hỏi cô có phải đang nói chuyện yêu đương hay không.
Thật kì lạ, chẳng lẽ chỉ có yêu đương mới có thể thay đổi tinh thần, trạng thái của một người sao?
Gần đến cuối năm, phòng làm việc gần như đã hoàn thành hết các dự án, mặc dù còn một số các hạng mục chưa xong nhưng cũng không quá mức khẩn cấp. Trước mắt chủ đề nóng trong văn phòng chính là giao thừa cuối năm. Suy cho cùng thì đây chính là thời điểm chuyển giao từ năm cũ sang năm mới nên có ý nghĩa rất lớn.
Chỉ có điều, Ngôn Hạ đối với những ngày lễ lớn như này đã mất đi hứng thú, ấn tượng của cô về những ngày này là mặt trăng và mặt trời vẫn giống như trước đó, xã hội cũng chẳng có gì khác biệt.
Thành Thải Vận chỉ ở nhờ nhà Ngôn Hạ hai ngày liền trở về, thời gian hai ngày một đêm nhanh đến mức làm Ngôn Hạ chưa kịp hồi thần.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Sau khi đưa Thành Thải Vận ra nhà ga, lúc trở về cô lại gặp Dụ Bạc.
Phải nói ngay lúc này đây, mới xem như là cuộc gặp mặt đơn độc giữa bọn họ.
Lúc Ngôn Hạ bước vào thang máy không có chú ý tới kí hiệu mũi tên màu đỏ chỉ hướng đi xuống, cho nên khi thang máy xuống đến tầng -1 cửa thang máy mở ra, cô xém chút nữa đã bước ra ngoài. Cũng may là cô thấy rõ khung cảnh âm u ở bên ngoài. Đây là bãi đậu xe ngầm.
Khi Dụ Bạc tiến vào thang máy, dường như còn mang theo gió lạnh ở bên ngoài vào, lạnh đến nỗi làm cho Ngôn Hạ khẽ run lên.
Cô nhìn Dụ Bạc, dung mạo anh lạnh lùng nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp trai vốn có, giống như giọt sương hoa đọng lại trên mũi đao. Tâm tình của anh hẳn là không tốt lắm, cho nên giữa đầu lông mày có hơi nhăn lại.
Tần suất gặp mặt gần đây của bọn họ tựa hồ có hơi cao, Ngôn Hạ không biết sao lại nảy ra ý nghĩ như vậy. Vừa suy nghĩ như vậy, cô liền chào hỏi Dụ Bạc.
“Thật là trùng hợp.” Cô nói.
Dụ Bạc hơi gật đầu, nếp nhăn giữa lông mày đã không còn thấy dấu vết, trên mặt anh trắng trẻo và trơn nhẵn, giống như là cái nhăn mày vừa nãy chỉ là do Ngôn Hạ tưởng tượng ra.
“Rất trùng hợp.” Dụ Bạc đáp lại, sau đó anh dùng giọng điệu có chút nghi hoặc hỏi: “Em là – tới đây tìm bạn bè sao?”
Anh từng đưa cô về hai lần, tự nhiên sẽ hiểu rằng căn hộ cô thuê không phải ở đây.
Ngôn Hạ lắc đầu: “Không phải, tôi vừa mới chuyển nhà, hiện tại đang sống ở đây.”
Cửa thang máy lặng im không một tiếng động khép lại. Tiểu khu ở đây xa hoa, ngay cả thang máy cũng giống như vậy, đi lên đi xuống không có chút chấn động nào, không giống với tiểu khu lúc trước của Ngôn Hạ, luôn có tạp âm cùng chấn động nhỏ.
“Chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi.” Ngôn Hạ nói về cái đêm ở cục cảnh sát, “Ngày hôm đó, cảm xúc tôi không ổn định lắm, nói chuyện có chút không biết nặng nhẹ, nếu lời nói có xúc phạm đến anh, mong rằng anh đừng để trong lòng.”
Cô khách khí thận trọng nói ra những lời này, thái độ thân thiện, nho nhã lễ độ, hoàn toàn tìm không ra lỗi lầm nào khi giao tiếp.
Nhưng điều này càng khiến Dụ Bạc cảm thấy bực bội, thô bạo, cảm xúc bạo phát bị đè lại ở ngực, làm ánh mắt anh càng thêm u ám tối tăm. Vì vậy, anh ngước mắt lên nhìn bức tường sạch sẽ, bóng loáng trong thang máy, ánh đèn gắn trên đó khiến biểu cảm vặn vẹo trên khuôn mặt anh soi chiếu đến rõ ràng.
Ngôn Hạ nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Dụ Bạc trên đầu, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Không thành vấn đề.” Anh nói, “Tôi đã quen rồi.”
Mà một câu nói đã quen này của anh khiến cho Ngôn Hạ phải suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Con số trong thang máy vẫn như cũ không ngừng hướng lên trên, trên đường đi lên không có dấu hiệu dừng lại. Hẳn là rất nhanh, không quá vài giây, sẽ đến tầng lầu nơi Ngôn Hạ ở.
Có lẽ khi ở cùng Dụ Bạc sẽ kích thích tới tâm lý phản nghịch của Ngôn Hạ, cho nên sau khi Dụ Bạc nói câu nói đó. Ngôn Hạ liền ngừng trong trong chốc lát, rồi đột nhiên mỉm cười với anh.
“Thật ra thì mấy ngày nay tôi rất tò mò, ngày hôm đó tôi đã từ chối anh đến vậy rồi, anh vì sao còn cố chấp bắt tôi lên xe cơ chứ.” Ý cười nơi đáy mắt cô lộ ra một chút ý xấu, “Dụ Bạc, có phải anh vẫn còn thích tôi hay không?”
Nói xong những lời này, bầu không khí êm dịu trước đó, bắt đầu xuất hiện từng tia rét lạnh giữa hai người. Con số trên thang máy chuẩn xác dừng ở tầng 15, cửa thang máy lặng im không một tiếng động mở ra, hành lang bên ngoài sạch sẽ thoáng mát, như thể có ánh sáng rạng rỡ của mặt trời chiếu vào, kỳ thật bên ngoài lại lạnh buốt đến tận xương.
Ngôn Hạ đi ra ngoài, động tác của cô có chút nhanh, cô thật ra cũng không muốn biết đáp án về vấn đề này. Nhận ra Dụ Bạc định mở miệng nói chuyện, cô liền giành trước một bước mang theo giọng điệu không chút để ý nói: “Nếu anh không thích tôi thì tốt. Anh ngàn vạn lần không nên thích tôi lần nào nữa.”
Cô đi ra khỏi thang máy, lúc này cửa thang máy lại không khôn ngoan như trước nữa, nêu không vì sao cô đã đi ra ngoài rồi mà nó còn không chịu khép lại.
Dụ Bạc chậm rãi chớp mắt nhìn, hàng lông mi anh hạ xuống tựa như sợi lông quạ, Ngôn Hạ nhìn không hiểu cảm xúc trong đó, cô chỉ có thể nhớ rõ đôi mắt anh thật sự rất đen, giống như một khối hắc diệu thạch được mài giũa hoàn hảo.
Giây tiếp theo, cửa thang máy trước mặt cô chầm chậm khép lại.
Có thể không phải vì thang máy của tòa nhà này không thông minh, mà có lẽ là vì có người không muốn cửa thang máy nhanh chóng khép lại.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Đây đại khái là lần mà Ngôn Hạ và Dụ Bạc kiềm chế và xa cách nhất khi đi thang máy.
Thời điểm Ngôn Hạ còn học trung học, các buổi học thí nghiệm đều ở tòa nhà thực nghiệm. Lớp bọn họ được bố trí ở phòng thí nghiệm tầng 5, các cô gái ở độ tuổi đó thường không thích đi cầu thang, cho đến bây giờ, Ngôn Hạ vẫn không thích đi cầu thang.
May thay tòa nhà thực nghiệm khi đó có một cái thang máy. Bởi vậy, mỗi lần đi tới phòng thí nghiệm, Ngôn Hạ đều lôi kéo Dụ Bạc đi thang máy. Ý nghĩ này không phải chỉ mình Ngôn Hạ có. Cô chưa từng thấy thang máy của tòa nhà thí nghiệm vắng người bao giờ, thang máy ở trên không lắc lư, trong thang máy hơn chục người chen lấn nhau trong không gian chật hẹp vài mét vuông.
Ngôn Hạ không thích chen chúc giữa nơi đông người, nhưng nếu bên cạnh cô có Dụ Bạc, thì cảm xúc khó chịu lúc ấy sẽ tiêu tan đi rất nhiều.
Cô có thói quen đứng ở một góc thang máy, trong đám người chen chúc nhau sẽ không có ai nhìn thấy bàn tay cô đang nắm lấy tay Dụ Bạc, cô sẽ cào nhẹ ở lòng bàn tay anh, mong đợi anh có thể cười ra. Đáng tiếc, Dụ Bạc có lẽ là trời sinh không có cảm giác nhột, mỗi một lần làm vậy Ngôn Hạ chưa bao giờ thành công làm cho anh cười. Những lúc như thế, Dụ Bạc đều nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, một tay khác sẽ nhẹ nhàng bóp mặt cô, thấp giọng nói đừng quậy.
Ngôn Hạ sẽ giả vờ ngoan ngoãn mà dừng lại, sau đó vào lúc hầu hết mọi người đi ra khỏi thang máy, chỉ còn lại hai người bọn họ ở trong không gian nhỏ hẹp kia. Cô sẽ nhón chân hôn lên môi Dụ Bạc, đoán xem hôm nay kem đánh răng của cậu có phải vẫn là vị bạc hà mát lạnh không.
Cô thích cảm giác hôn môi Dụ Bạc, mà Dụ Bạc có vẻ cũng rất thích. Bằng chứng chính là mỗi một lần chạm môi, vẻ mặt của anh sẽ cực kì chuyên chú, so với lúc anh giải đề toán còn nghiêm túc hơn vài phần, Ngôn Hạ thậm chí còn có thể xem hiểu cảm xúc lưu luyến, tràn đầy trong đôi mắt anh.
Dụ Bạc không thích rêu rao, Ngôn Hạ cũng hiểu được, nên ngay cả việc nắm tay hay hôn môi cũng đều không công khai.
Cô thực sự rất thích Dụ Bạc, cho nên cách cô đối xử với anh đều là nhân nhượng, cam tâm tình nguyện, lòng luôn tràn đầy vui mừng.
Ngoại trừ một điều, Ngôn Hạ không thể chịu đựng được Dụ Bạc, anh có khuynh hướng cuồng khống chế người khác.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Ngôn Hạ rất thoải mái, cha mẹ cô giáo dục cô theo phương thức dân chủ, chưa từng bắt ép cô làm những việc không thích. Trên thực tế, loại phương thức giáo dục này, nói dễ nghe là dân chủ, nói khó nghe chính là nuôi thả, chỉ vì thời gian cha mẹ Ngôn Hạ dành cho gia đình thật sự quá ít.
Ngôn Hạ trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, tự do đối với cô giống như là không khí để sống, nếu có một ngày bị mất đi, cô có khả năng sẽ không hít thở nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, không khí của cô sẽ bị người bên cạnh từng chút lấy đi, chỉ chừa lại một ít đến đáng thương, không khí của cô trở nên cằn cỗi, chỉ là chưa đến mức khiến cô đột ngột chết đi.
- --------------------------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để chúng tớ có thêm động lực nha!