- Edit: Mie
- Beta: Chanh (tiemnhachanh)
- --------------------------
Thời tiết hôm nay thật sự không được tốt cho lắm, từ lúc ra cửa Ngôn Hạ đã nhận ra được nên không quên mang theo dù của mình. Cô chỉ không ngờ hôm nay trời lại mưa to đến vậy.
Sau khi ra khỏi nhà xưởng Ngôn Hạ nhìn trời mưa như trút nước, đem bản vẽ cất vào túi rồi ôm chặt chiếc túi trong tay, cúi đầu lao vào màn mưa.
Đúng là nằm ngoài dự đoán của Ngôn Hạ, cho dù cô có che ô nhưng với trời mưa gió lớn thế này thì cũng như không, tới khi đến được nhà xe thì quần áo của cô đã bị ướt một nửa. Ngôn Hạ nhìn thoáng qua túi văn kiện đang ôm trong lòng, may mà bản vẽ không bị làm sao.
Mưa vẫn còn rơi, nhìn tình hình này chắc không thể nào tạnh mưa trong một thời gian ngắn được. Quần áo không may bị ướt một nửa, chẳng qua do đồ mùa đông khá dày nên nước mưa mới không thấm được vào da thịt bên trong. Có điều khi bị gió thổi qua, hai chân cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Ngôn Hạ dậm chân một cái rồi nhìn xung quanh, nhà xe chỉ có mỗi mình cô đứng lẻ loi, cô bỗng nhiên có dự cảm không tốt cho lắm.
Quả nhiên không lâu sau, có một người đàn ông mặc đồ lao động trên tay xách theo một bình nước khoáng lớn đi tới. Tuy chỉ là bình nước khoáng được đóng gói bình thường, có thể nhìn thấy được ở trong siêu thị hay những quầy hàng nhỏ ven đường. Nhưng Ngôn Hạ đoán bên trong bình không phải là nước mà là rượu trắng.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không biết được điều này. Trong ấn tượng của cô, rượu của ba đều đến từ những nhà máy rượu mà cô thậm chí còn không thể nhớ nổi tên. Không giống hiện tại, cực kỳ đơn giản, không cần biết rượu trắng được sản xuất từ đâu cũng có thể làm cho ông thoả mãn.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Người đàn ông chắc là nhân viên công tác của nhà xe, nhìn thấy Ngôn Hạ thì tốt bụng nhắc nhở cô: “Đừng đợi nữa, chuyến xe cuối cùng đã rời bến từ sớm rồi.”
Điềm báo xấu quả nhiên đã thành sự thật, không có nhiều chuyến xe buýt đi tới ngoại ô, mà chuyến cuối cùng đã khởi hành từ sớm. Lúc đến nhà xưởng, Ngôn Hạ còn nhắc nhở bản thân phải chú ý thời gian, không ngờ vẫn không kịp giờ.
Nhân viên công tác mở ra chiếc ô, trước khi đi còn nhắc nhở: “ Ở đây rất hẻo lánh, không có taxi hay xe tư nhân qua lại đâu, cô gái nhỏ tốt nhất cô nên gọi người tới đón về.”
Ngôn Hạ cảm ơn, đợi đến lúc không nhìn thấy chiếc ô đen của nhân viên công tác trong mưa bụi mờ mịt nữa, cô mới không kiềm chế được mà cáu kỉnh ngồi xuống ghế ở nhà xe.
Thấp giọng mắng một câu. Ngay từ ngày đầu nhận được cái đơn hàng này, Ngôn Hạ đã cảm thấy phiền toái rồi. Khách hàng là một cặp vợ chồng mới cưới thường xuyên bất đồng ý kiến, nay phương án này mai lại đổi sang phương án khác. Giống như lần này, ngay từ đầu đã nói rõ là không cần xây phòng sách nhưng hôm nay lại đổi ý.
Căn phòng cũng đã khởi công xây dựng rồi, Ngôn Hạ nhịn xuống tính khí của mình, bàn với khách hàng về những bất tiện khi thay đổi thiết kế. Mà người đàn ông với mái đầu đã trọc một nửa còn chưa bước vào tuổi trung niên đã hất mắt nhìn, không kiên nhẫn nói: “ Đây là vấn đề mà các người cần phải giải quyết. Tôi chỉ phụ trách việc nói ra suy nghĩ của mình“.
Trong lòng Ngôn Hạ thầm cảm thấy may mắn ba lần liên tiếp vì đã không đem bản hợp đồng trong tay đập vào đầu ông ta. Thời gian đầu mới vào nghề do không kìm nén được tính nóng nảy của mình, cô đã nhiều lần ném đi mặt mũi của khách hàng, hậu quả sau đó không cần nói cũng biết.
Cho nên tính tình bây giờ của cô so với mấy năm trước, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nếu không vì cái đơn hàng này, cô cũng không bị mắc kẹt ở đây. Ngôn Hạ tìm xem thông tin địa chỉ, sau đó gọi cho Trình Trác Nhiên. Trình Trác Nhiên là bạn cùng lớp đại học với cô, học chuyên ngành thú y, tính cách lẫn tính tình đều cực kì tốt.
Dĩ nhiên nếu tính cách không tốt thì sẽ không chịu đựng nổi tính tình xấu của Ngôn Hạ.
Trình Trác Nhiên không trả lời điện thoại ngay, sau khi chuông reo qua hai lần đến lần thứ ba, cậu ấy mới bắt máy. Không biết do tiếng ồn ở đầu dây bên kia hay do tiếng mưa rơi dày đặc ở chỗ cô mà trong điện thoại không ngừng truyền tới tiếng ồn chói tai.
“Trình Trác Nhiên.” Ngôn Hạ không quan tâm đến những tiếng ồn đó mà trực tiếp nói thẳng: “Mình đang bị mắc kẹt ở vùng ngoại ô phía bắc của Giang thành“.
Vang lên cùng lúc với lời nói của cô là tiếng va chạm của máy móc bên phía Trình Trác Nhiên - lanh lảnh, rõ ràng.
“Mình đang có một ca phẫu thuật khẩn cấp.” Giọng Trình Trác Nhiên không giấu được lo lắng.
Ngôn Hạ mang giày cao gót cả ngày, hai chân lúc này đã nhức mỏi không chịu nổi. Hiện tại cũng không có người, cô hơi ngồi xổm xuống để giảm bớt một chút đau đớn ở hai chân.
“Được rồi, nhanh cứu chó mèo của cậu trước đi.” Lúc hơi ngồi xổm xuống, không biết vì sao mà cảm giác đau đớn ở lòng bàn chân càng ngày càng rõ. Cô chỉ có thể cau mày rồi đứng lên, lại bắt đầu nghĩ cách khác.
Trình Trác Nhiên nói đang khẩn cấp, nhưng vẫn cứ dong dài hỏi cô phải làm sao bây giờ.
“Bây giờ thì biết làm sao được, phải tìm người đến đón đã.” Mưa càng lúc càng nặng hạt, tầm nhìn trước mắt cơ hồ đã không thấy rõ được nữa nhưng từ trong tiếng mưa rơi, Ngôn Hạ vẫn có thể nghe thấy tiếng xe chạy tới, cô nói một câu với Trình Trác Nhiên cho cậu khỏi lo lắng rồi cúp máy.
Thính lực của Ngôn Hạ sẽ chưa bao giờ đánh lừa cô cả. Đúng thật là từ rất xa có một chiếc ô tô đang chạy tới, thân xe có đường cong đẹp mắt. Ngôn Hạ không hay nghiên cứu về xe, cô chỉ nhận ra đây là chiếc Porsche. Vào ngày mưa, thân xe màu trắng phảng phất như bị che phủ bởi một tầng bóng mờ, khiến chiếc xe trở nên u ám hẳn đi.
Đứng bên mép đường nhà xe cùng với chiếc ô của mình, Ngôn Hạ vẫy tay với chiếc xe. Sợ người ngồi ở ghế lái không thấy rõ mình, cô cố tình vẫy tay với biên độ mạnh hơn.
Tốc độ xe thoạt nhìn không hề giảm, Ngôn Hạ nghĩ có khi người bên trong tưởng cô muốn ăn vạ. Bị suy nghĩ bất thình lình của bản thân chọc cười nên cô không phát hiện ra chiếc xe kia đã ngừng lại trước mặt cô.
Cửa kính hạ xuống một nửa Ngôn Hạ mới hoàn hồn lại, cẩn thận đi qua chỗ nước đọng trước thềm. Cô còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì nhìn thấy người ngồi trong xe.
Trời mưa to khiến cho mọi thứ xung quanh đều có hơi nước ngưng tụ lại, trở nên mờ mịt. Người ngồi trong xe rất trắng, trắng đến mức không phù hợp với những màu sắc xung quanh. Mi dài môi mỏng, đường nét trên khuôn mặt thanh tú nhưng cũng sắc bén, giống như một con dao đẹp đẽ. Phép so sánh này đã xuất hiện trong đầu Ngôn Hạ từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Cô không nhớ rõ lần cuối nhìn thấy là khi nào, là 6 hay 7 năm gì đó?
Tuy nhiên phản ứng từ tiềm thức của cô vẫn nhanh như cũ, Ngôn Hạ lùi về sau hai bước, đem lời định nói trong miệng đổi thành xin lỗi.
“Ngại quá, tôi nhìn lầm rồi.” Nụ cười trên môi cũng nhạt đi vài phần, ngữ điệu xa cách.
Người trong xe hơi nhướng mi đáp lại, nước da trắng bệch càng làm nổi bật lên con ngươi đen láy. Anh liếc nhìn Ngôn Hạ một cái, xem dáng vẻ dường như là không nhận ra cô, chỉ hời hợt gật đầu một cái cũng không lên tiếng đã kéo cửa kính lên. Mưa tầm tã nhanh chóng làm mờ cửa kính xe, Ngôn Hạ nhìn chiếc Porsche chạy đi khỏi tầm mắt, không có dấu hiệu quay lại.
Ngôn Hạ đứng chờ ở trạm xe, nhìn theo hướng rời đi của xe một hồi, sau đó đột nhiên nổi giận. Người đó là thật sự không nhận ra cô, hay đã nhận ra rồi nhưng cố tình vờ như không quen biết, rồi bỏ cô ở lại đây tự sinh tự diệt trong cơn mưa tầm tã này. Trước kia người đó không phải kiểu người như vậy.
Sau ba phút tự mình hờn dỗi Ngôn Hạ cầm cán ô dài bỗng bật cười, cũng đã chia tay lâu vậy rồi, mối quan hệ so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn, cô còn ở đây tức giận cái gì chứ.
Đều do Dụ Bạc, khi quen nhau đối xử với cô quá tốt. Thế nên trong những năm tháng sau đó dù có việc hay phạm lỗi gì cô đều giao cho anh giải quyết, vì anh nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà giúp cô.
Cuối cùng, Ngôn Hạ vẫn do Trình Trác Nhiên đón về. Sau khi giải phẫu xong, cậu không yên tâm nên trực tiếp lái xe đến, đi được một nửa mới nhớ để Ngôn Hạ phát định vị. Ngôn Hạ hoài nghi với tính cách hay quên của Trình Trác Nhiên, có khi một ngày nào đó cậu sẽ bỏ quên dụng cụ phẫu thuật trong cơ thể của động vật luôn hay không. Điều này thật sự có hại cho động vật lắm nha. Ngôn Hạ nói cảm ơn trước với Trình Trác Nhiên vì đến đón cô, rồi đem định vị gửi cho cậu.
Ngày hôm đó cô về nhà rất muộn, cô đồng ý sẽ mời cậu cùng ăn tôm hùng đất vào ngày khác. Ngây người ở ngoài trời mưa mấy tiếng đồng hồ, cơ thể cô lạnh đến mức không còn cảm giác cho đến khi được ngâm mình vào bồn nước nóng, cô mới có cảm giác bản thân sống lại.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Lo lắng ngày mai sẽ bị cảm, Ngôn Hạ uống viên thuốc cảm trước khi đi ngủ, đáng tiếc là không có tác dụng gì. Hôm sau thức dậy, cổ họng cô khô khốc, đầu óc choáng váng, các triệu chứng của bệnh cảm rất rõ ràng. Nhưng cô vẫn không nỡ xin nghỉ phép, vậy nên cô chỉ đơn giản mà mang theo một liều lớn thuốc trị cảm, uống một ly nước ấm rồi mới đi làm.
Đang lúc pha cà phê ở phòng nước, đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt của cô không được khỏe liền quan tâm hỏi han cô có phải cơ thể đang không khỏe không.
Ngôn Hạ sờ trán rồi gật gật đầu, tóc mái đã lâu chưa được cắt giờ dài ra chọc vào mắt, cô dứt khoát đem tóc gạt sang hai bên cho đỡ khó chịu.
“Hôm qua bị mắc mưa nên chắc là cảm rồi.” Ngôn Hạ rót đầy cà phê và nói với đồng nghiệp.
“Đang bị cảm thì không nên uống cà phê đâu, sẽ càng nghiêm trọng hơn đó.”
Tay lấy cà phê của Ngôn Hạ dừng lại, nghi ngờ hỏi có thật không. Cô rất ít khi bị bệnh, mấy năm gần đây cô không cho phép bản thân đổ bệnh nên không biết mấy điều cấm kị này.
Đồng nghiệp khẳng định: “Tất nhiên là thật rồi, lừa cậu làm gì chứ.”
Đáng tiếc cho tách cà phê mới pha, sắp bị cháy khét đến nơi rồi. May mắn là lúc cô rót cà phê không bị cô gái nhỏ phòng hành chính nhìn thấy. Thương hiệu cà phê này là do thần tượng của cô gái nhỏ làm đại diện, nên đối với sản phẩm của thần tượng mình tự nhiên cũng yêu thích hơn.
Đồng nghiệp mở bao bì đóng gói ra, trên mặt bao bì là hình ảnh vị thần tượng đẹp trai đang nở nụ cười được coi là gương mặt mối tình đầu của cô gái nhỏ ở phòng hành chính. Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng tự nhiên mà chuyển sang chủ đề về mối tình đầu, đồng nghiệp hỏi Ngôn Hạ mối tình đầu của cô bắt đầu từ khi nào.
Ngôn Hạ biết luôn có một số người như thế này, hay đi nghe ngóng chuyện đời tư của người khác. Buôn chuyện vốn là bản chất của phụ nữ, câu này dùng trên người vị đồng nghiệp này rất thích hợp. Cô không thích nói quá nhiều với những người không thân quen, đặc biệt là về chuyện riêng tư của mình.
Có lẽ vì hôm nay bị bệnh nên cô không kìm nén được tính cáu kỉnh của mình, mặc dù biết rõ đồng nghiệp không có ác ý.
Ngôn Hạ cố gắng không để cho sắc mặt trở nên quá khó coi, sau khi nói một câu đã quên rồi. Cô lại lần nữa đổ đầy ly nước ấm rồi quay trở về phòng làm việc.
Tác dụng của thuốc cảm và nước ấm cũng không quá rõ, bản vẽ thiết kế sửa chữa nửa ngày vẫn không sửa được. Ly nước ấm cô chỉ mới uống một nửa, nửa còn lại đã sớm nguội lạnh. Ngôn Hạ nằm dài trên bàn, quyết định để đầu óc thư giãn dành ra vài phút đồng hồ nghỉ ngơi.
Trong vài phút này, suy nghĩ của Ngôn Hạ không khống chế được mà nhớ lại buổi sáng trong phòng nước.
Khi đồng nghiệp hỏi cô về mối tình đầu, cô nói cô đã quên đó chắc chắn là một lời nói dối.
Ngôn Hạ nhớ rất rõ, lúc đó cô mới vừa nhập học vào lớp 10, cô đã hùng hồn tuyên bố muốn theo đuổi người đứng đầu khối của trường trung học Cửu Trung.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo trước: Nam chính thật sự rất xấu xa, không phải là người tốt. Nữ chính cũng rất biết làm ra vẻ, rất biết già mồm cãi láo.
- --------------------------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để bọn mình có thêm động lực nha!