Liếm Mật

Chương 6: Chương 6




- Edit: Mie

- Beta: Una

- --------------------------

Nam sinh theo tầm mắt của anh nhìn qua sau đó tặc lưỡi.

Giọng nói lãnh đạm của Dụ Bạc vang lên bên tai hắn, anh hỏi: “Cậu biết tên đó?”

Nam sinh biết người mà Dụ Bạc hỏi chính là Trần Văn, hắn nói: “Sao lại không biết được, tên đó chính là nhân vật làm mưa làm gió ở trường cấp 2 chúng ta học, không phải gần đây Ngôn Hạ đang theo đuổi cậu sao, sao lại ở cùng một chỗ với Trần Văn thế?“. Lời nói thô tục của hắn khiến Dụ Bạc hơi hơi nhíu mày.

Sau khi hắn nói xong, nghĩ lại một chút liền xấu hổ mà nhìn Dụ Bạc cười cười.

“Học bá, cậu đừng để việc này trong lòng. loại thiên kim tiểu thư nhà giàu như Ngôn Hạ tính tình vốn bốc đồng, nay thích cái này ngày mai lại thích cái khác, thay đổi thất thường không cố định.”

“Hơn nữa người như cô ấy, chỉ cần một lọ nước hoa cũng bằng vài năm học phí của chúng ta rồi, căn bản đều không phải người cùng một thế giới.”

Tầm mắt của Dụ Bạc thoáng rời đi, anh hơi hơi nghiêng tai, bộ dạng giống như đang nghiêm túc lắng nghe.

Tiếng chuông nặng nề trong hội trường vang lên báo hiệu các tiết mục sắp kết thúc. Dụ Bạc đảo mắt nhìn qua, Trần Văn đã rời đi chỉ còn lại mình Ngôn Hạ, cô dựa vào tường, mệt mỏi mà ngồi xổm xuống, dường như cô đang rất khó chịu.

Cô thấy khó chịu vì Trần Văn sao?

Dụ Bạc rũ mi mắt muốn che đi một tầng băng mỏng, anh nói với nam sinh là mình cần phải đi.

***

Trận cảm mạo này của Ngôn Hạ ùn ùn kéo đến mà lúc rời đi cũng rất nhanh. Ngày hôm sau tới bệnh viện truyền xong một chai nước muối cô đã hoàn toàn bình phục, nhìn không thấy chút dấu hiệu sinh bệnh nào.

Có lẽ những gì không vừa ý lúc trước đều theo trận bệnh này mà biến mất. Khách hàng của Ngôn Hạ cũng không đưa ra những ý kiến kì quái gì đối với bản vẽ thiết kế lần này, khả năng cao có thể là do sắp tới thời gian bị lùi lại, hôn lễ của bọn họ đang đến rất gần.

Trong quá trình trang trí, Ngôn Hạ không cần thiết lúc nào cũng phải quan sát mọi thứ, nhưng cứ cách vài ngày cô lại phải ghé qua để kiểm tra tiến độ.

Bên trong phòng được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, tất cả đồ đạc đều là do một tay nữ khách hàng mua sắm, nhưng nam khách hàng lại ghét bỏ gu thẩm mĩ của nữ khách hàng. Không biết bọn họ đã thương lượng như thế nào, hoặc là đã trải qua một trận cãi vã rồi mới giao cho lại cho bên công ty thiết kế.

Bọn họ chi trả chi phí không quá cao nhưng lại yêu cầu rất nhiều thứ, tao nhã và giản dị, xa hoa và đơn giản, tất cả đều phải kết hợp với nhau trong một căn phòng, phải giống với tiêu chuẩn của bên A nên điều này rất khó thực hiện.

Tuy nhiên quá trình lựa chọn không hề gặp khó khăn giống như trong tưởng tượng, có thể là do người đưa ra yêu cầu không biết chắc chắn được mình muốn cái gì.

Tất cả rèm cửa, giá sách và sofa đều được mua với giá xấp xỉ nhau, còn lại là những bức tranh được treo trong phòng khách phòng ngủ và một ít đồ trang trí vẫn chưa quyết định được để ở đâu.

Thời điểm đi chọn tranh Ngôn Hạ đi cùng Trình Trác Nhiên. Cậu phàn nàn với cô về việc chú chó lông vàng ở nhà đã cắn rách bức tranh bằng vải, mọi góc cạnh đều có dấu răng và dấu chân của nó nên anh phải mua thêm vài bức nữa về, treo ở nơi mà con chó nhỏ đó không thể chạm móng vuốt tới được.

Trình Trác Nhiên là bác sĩ thú y, nhưng trong nhà chỉ nuôi một con chó lông vàng cùng một con mèo chân ngắn. Chú chó lông vàng là thành viên mới gia nhập gần đây.

Có rất nhiều người trong khu vực đồ nội thất, nhưng vẫn chưa đủ để tạo ra không khí ấm áp. Ngôn Hạ đội một chiếc mũ Beret màu xanh biển trên đầu cùng với khăn quàng cổ màu trắng gạo trông rất ấm áp, cộng thêm với phong cách trang điểm, thoạt nhìn khiến tất cả sự sắc sảo của cô bị mài đi rất nhiều. Cô bây giờ giống như là một cô gái dịu dàng.

Ngôn Hạ nhìn trúng một bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng*, hình ảnh màu sắc đều sặc sỡ, tươi đẹp đan xen vào nhau, phác họa ra một bức tranh đêm tuyết, người trong tranh không rõ là nam hay nữ đang cầm ô đi trên đường, một mình đi từ từ qua con phố dài. Những sắc thái sặc sỡ đó toàn bộ đều phát ra từ bầu trời đêm cùng với chiếc ô của người trong tranh.

(*trường phái ấn tượng: một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris vào cuối thế kỉ 19. Đây là 1 trong số 14 trường phái mỹ thuật hiện đại. Những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng được vẽ bằng những nét cọ mảnh, nhỏ, song vẫn có thể nhìn thấy rõ, bố cục thoáng, kèm theo sự pha trộn không hạn chế giữa các màu với nhau và nhấn mạnh độ miêu tả chính xác về sự thay đổi chất lượng của ánh sáng trong tranh (thường để làm nổi bật rõ ảnh hưởng của dòng thời gian), vật mẫu đời thường, và góc nhìn khác lạ. Hai ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: bức tranh được vẽ rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung cảnh. Tiếp theo sau là thể hiện một cái nhìn mới, nhanh và không định kiến.)

Trình Trác Nhiên không hiểu về hội họa, thậm chí có thể nói là không có chút tế bào nghệ thuật nào trong người, cậu chỉ làm theo trực giác mách bảo rằng những bức tranh mà Ngôn Hạ lựa chọn đều rất tốt. Vì thế cậu nhắm mắt mà mua rất nhiều bức tranh. Lúc cậu chuẩn bị bỏ tiền ra mua bức họa này, lại bị Ngôn Hạ liếc mắt một cái.

“Này, có phải cậu quên rằng mình cũng muốn mua nó?”

Vì thế cô chỉ bức họa này, hỏi giá cả từ nữ nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng. Nữ nhân viên nhìn thoáng qua bức họa rồi báo ra một cái giá.

Ngôn Hạ hơi nhíu mày, cô nhìn tấm biển cấm trả giá treo trong cửa hàng, cuối cùng chọn ra bức tranh phù hợp với túi tiền của mình, tiền thừa còn lại cô chọn thêm một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Ngôn Hạ cẩn thận tính toán chi phí trong lòng, mặc dù số chi phí không như dự tính ban đầu, nhưng cũng không khác là bao. Điều này làm cho tâm tình Ngôn Hạ tốt hơn rất nhiều.

Cô phát hiện ra dạo gần đây cô rất dễ dàng vui vẻ vì một chút việc nhỏ, đây có phải cũng được xem là một loại tiến bộ hay không.

Trên đường về lại phòng làm việc, Ngôn Hạ nghĩ rằng thời gian hoàn thành dự án này nhiều nhất cũng là một tháng, sau này cô không cần gặp lại đôi vợ chồng này nữa, nghĩ như thế trong lòng cô lại vui vẻ thêm vài phần.

Phòng làm việc không có nhiều người lắm, một nữ đồng nghiệp đang đếm xem có bao nhiêu người để gọi trà sữa. Nhìn thấy Ngôn Hạ, nữ đồng nghiệp tự nhiên hỏi cô có muốn uống một ly không. Ngôn Hạ lắc đầu từ chối.

Cùng với người đến giao trà sữa bước vào, còn có chủ nhiệm Tôn, ông đi đến trước mặt Ngôn Hạ, hỏi xem điện thoại cô còn pin hay không.

Ngôn Hạ nghi hoặc mở điện thoại di động ra, pin còn 56%.

Sắc mặt của chủ nhiệm Tôn có phần bất ngờ: “Vậy vì sao lại không trả lời cuộc gọi của tôi?”

Ngôn Hạ mở đến phần tin nhắn chưa đọc, một số tin chưa được thông báo liền hiện ra.

Nét mặt chủ nhiệm Tôn dịu đi, ông gõ bàn Ngôn Hạ, kêu cô đến văn phòng ông một chuyến.

Thật khó tưởng tượng rằng văn phòng của chủ nhiệm Tôn là văn phòng của một nhà thiết kế, bởi vì tất cả đồ trang trí bên trong đều lộ ra vẻ không hài hòa. Đặc biệt là chiếc đèn nhỏ được tạo ra từ đồng treo ở giữa phòng, như thể nó được lấy từ ngôi nhà của một vị công tước thời trung cổ. Ngôn Hạ chỉ cảm thấy trên dưới trái phải của chiếc đèn đó cùng với cây bấc đèn* bên cạnh đều tràn ngập bốn chữ, không hề ăn khớp.

(*cây bấc đèn: cây cỏ sống nhiều năm, thường mọc thành từng cụm dày. Thân nhỏ, tròn, cứng và cao khoảng 35 – 100cm. Thân có màu xanh nhạt, đường kính khoảng 1 – 2mm và có vạch dọc ở mặt ngoài. Lá tiêu giảm nhiều chỉ còn lại một số bẹ ở gốc thân.)

Trên thực tế, Ngôn Hạ đã cảm thấy nghi ngờ ngay lần đầu bước vào văn phòng. Mà chỉ với một câu 'Cô không biết rằng không liên quan đến nhau cũng là một loại vẻ đẹp sao' của chủ nhiệm Tôn đã khéo léo đem nghi hoặc của cô bật về.

Sau này, khi tiếp xúc ở nhiều khía cạnh, cô mới biết chủ nhiệm Tôn không phải là người kiên nhẫn với việc sắp xếp mọi thứ sao cho thật cân đối. Cô rốt cuộc cũng hiểu được, người có thể cùng với lão sư của cô mở phòng làm việc tất nhiên không phải là một người quan tâm đến quy củ.

Có rất nhiều thiên tài họ càng quái gở thì mới có thể thu hút lẫn nhau.

Chủ nhiệm Tôn tìm cô là vì công việc mới, triển lãm tranh của Thang Đức sẽ được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Giang Thành vào tháng 12, ông đem công việc triển lãm tranh giao cho cô, cũng dặn dò cô phải học tập nhiều một chút.

Ngôn Hạ đã từng nghe nói về Thang Đức, khi còn học đại học bạn cùng lớp từng tổ chức đi thăm quan triển lãm tranh của ông ấy, các bạn học đều thích bức tranh 'Thiếu nữ thiên nga' nổi danh của ông, mà vào chiều ngày đó, cô lại bồi hồi ở dưới lầu một, sững sờ không nói nên lời đứng trước một gốc cây xanh.

Không nói rõ được là cô yêu thích bức họa này, hay là yêu thích cái cây giống với cây xanh ngoài phòng luyện múa.

Ngôn Hạ nhận công việc này, hôm nay đúng lúc có thời gian, cô liền trực tiếp bắt taxi đi tới bảo tàng nghệ thuật. Thật không may cho cô, người quản lí bảo tàng nói rằng Thang Đức hiện giờ không ở trong nước, cũng không rõ khi nào mới tới đây.

Ngôn Hạ cảm thấy tiếc nuối. Người quản lí nói nếu có tin tức, anh ta sẽ liên lạc lại với Ngôn Hạ trước tiên.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Thời tiết rất nhanh đã vào đông, Ngôn Hạ vừa đi ra khỏi sân vân động, bầu trời bên ngoài đã đổ mưa, rất nhanh đã làm mặt đất khô ráo bị ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị bắt taxi trở về, cô phát hiện có tiếng mèo kêu rất nhỏ ở sau lưng. Sau đó bên chân cô liền truyền tới một động tĩnh nho nhỏ.

Một bé mèo con bị nước mưa xối ướt cả người không biết từ lúc nào đã ở bên chân Ngôn Hạ, cọ cọ vào giày cô, phát ra một tiếng 'meo' nho nhỏ mà cô vừa nghe được.

Cô bước về phía trước, con mèo nhỏ này liền đi theo cô, bước chân nghiêng ngả lảo đảo. Ngôn Hạ cảm thấy chỉ cần cô đi nhanh một chút thì con mèo nhỏ này tuyệt đối sẽ không theo kịp.

Nhìn bước chân không ổn định của sinh vật nhỏ bé này, Ngôn Hạ rốt cuộc cũng ngồi xổm xuống, nhìn vào con mắt giống như lá xanh mới mọc của mèo con xinh đẹp, cô nói: “Em là đang nghĩ muốn đi theo chị sao.”

Bộ lông của mèo con bị xối ướt càng làm hiện rõ dáng vẻ gầy trơ xương của nó, mèo con kêu lên một tiếng tinh tế như là đáp lại lời của cô. Ngôn Hạ ôm nó lên, cũng không quan tâm đến việc nó sẽ làm áo khoác bành tô của mình bị dính mùi hôi.

Lúc bế nó lên cô mới phát hiện, cái chân trước bên trái của mèo nhỏ có vết máu loang lổ, đã cùng bộ lông dính lại một chỗ. Chẳng trách thời điểm nó đi đường bước chân lại không được vững, như thể nó sẽ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.

Vì thế, trước khi Trình Trác Nhiên đóng cửa phòng khám thú y, lại phải nghênh đón thêm một vị khách.

Ngôn Hạ đặt chiếc ô cán dài ở cửa, nhân viên phòng khám nhận ra cô là khách quen liền trực tiếp nói cho cô biết vị trí của Trình Trác Nhiên, cô liền ôm con mèo nhỏ đi tìm cậu.

Con mèo nhỏ này cực kỳ ngoan ngoãn, sau khi được cô ôm vào trong ngực, liền an tĩnh mà nằm ở trên khuỷu tay cô, ngẫu nhiên nhỏ giọng kêu to một chút, là do Ngôn Hạ không cẩn thận đụng tới miệng vết thương làm đau nó.

Trình Trác Nhiên vừa cởi chiếc áo blouse trắng xuống khoác trên lưng ghế, lúc nhìn đến con mèo mà Ngôn Hạ ôm trong lòng, cậu đau đầu vỗ trán, nói với Ngôn Hạ mỗi khi cô tới đều không có chuyện gì tốt. Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn nhanh chóng mặc áo vào, rửa tay sạch sẽ, kiểm tra cho con mèo nhỏ.

Ngôn Hạ ở bên cạnh, nói ngắn gọn về quá trình của chuyện này.

Trình Trác Nhiên kiểm tra xong, nói với Ngôn Hạ là phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ.

Ngôn Hạ gật đầu, nói với mèo nhỏ vẫn đang ướt dầm dề: “Chúng ta sẽ làm một cái phẫu thuật nhỏ, làm xong chân sẽ không bị đau nữa.”

Cậu chưa từng nhìn thấy một mặt ôn nhu như vậy của cô, trong ấn tượng của cậu Ngôn Hạ lúc nào cũng sắc sảo và phô trương.

“Cậu muốn nuôi nó sao?” Trình Trác Nhiên hỏi cô trước buổi phẫu thuật.

“Mình đã nhặt nó về rồi, lẽ nào còn có thể vứt cho cậu nuôi sao?” Ngôn Hạ nói.

Trình Trác Nhiên lắc đầu: “Mình chỉ cảm thấy kì lạ thôi, thời đại học có người tặng cho cậu một con mèo mới sinh ra không bao lâu, nó xinh xắn dịu ngoan, cậu cũng không thèm nuôi. Hiện tại lại nhặt một con ở ngoài đường về nuôi.”

Ngôn Hạ dùng khăn giấy lau nước mưa dính trên áo khoác của mình, chỗ khuỷu tay rõ ràng bị thấm nước rất nhiều.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nói: “Lúc đó ngay cả việc nuôi chính mình còn khó khăn, làm sao có thể nuôi thêm động vật đây?”

Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh nhắc đến tình trạng lúc đó, cả người không còn gai góc nữa, Trình Trác Nhiên biết thật ra cô đã thay đổi rất nhiều.

Cậu đem con mèo nhỏ vào phòng giải phẫu làm phẫu thuật, Ngôn Hạ ở bên ngoài chờ, thuận tiện nếm thử quả anh đào mà cô gái nhỏ hộ sĩ đưa, bên ngoài có màu đỏ thẫm thoạt nhìn rất ngọt.

Ngôn Hạ thực ra rất thích động vật nhỏ, chó, mèo, cá vàng và vẹt, cô đều rất thích. Tiếc là mẹ của cô không thích chúng.

Mẹ của Ngôn Hạ là một người phụ nữ dịu dàng, yêu thích những bức tranh trừu tượng và múa ba lê, bà là một diễn viên múa trời sinh, từ nhỏ Ngôn Hạ đã được mẹ bồi dưỡng theo con đường này, nhưng đáng tiếc là Ngôn Hạ bị nuôi dạy sai lệch.

Bởi vì mẹ cô không thích, cho nên trong nhà Ngôn Hạ trước nay chưa từng xuất hiện những động vật nhỏ. Mặc dù ở trong nhà không có, nhưng không ngăn được việc Ngôn Hạ nuôi nấng chúng ở bên ngoài.

Trong khuôn viên trường trung học, dì trông coi ký túc xá nữ có nuôi hai con mèo, một con mèo đốm và một con mèo màu đen tuyền, không, cũng không thể nói là màu đen tuyền được, trên bụng của nó có một mảng lông trắng như tuyết.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Ngôn Hạ thích con mèo đốm hoa kia hơn, béo tốt mập mạp lại không sợ người lạ, cô thường xuyên mang theo đồ ăn vặt nuôi nấng nó. Sau này, ở sân vận động dưới lầu, có một cái cây lớn lên rất cao, dưới tán cây nở ra nhiều loài hoa không rõ nguồn gốc, cô nhìn thấy Dụ Bạc và con mèo hoa đốm đó.

Chàng trai luôn tỏ ra lãnh đạm trước mặt cô, thiếu niên lúc nào cũng như xa cách vạn dặm giờ đây đang ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt ve con mèo đốm hoa.

Ánh mặt trời chiếu từ mái tóc xuống chiếc áo sơ mi trắng của anh, dệt nên một viền sáng vàng xung quanh hình bóng của anh. Mặc dù lúc ấy anh nghiêng người, nhìn không rõ vẻ mặt của anh khi ấy, nhưng cô chắc chắn biểu tình của Dụ Bạc nhất định rất ôn nhu.

Thật là kỳ quái, Ngôn Hạ nhớ lại thường ngày chỉ lúc cô lấy đồ ăn vặt ra, con mèo đốm mới có thể nghe theo, tùy ý cô vuốt ve bộ lông xinh đẹp của nó. Hiện tại, Dụ Bạc không hề mang theo đồ ăn gì trên tay lại có thể nhận được đãi ngộ này, thật là quá bất công.

Nhưng quan trọng nhất chính là, Dụ Bạc vậy mà cũng thích mèo. Cô cứ tưởng là con trai ở độ tuổi này chỉ coi bóng rổ và game là sở thích.

Mèo đốm cọ cọ tay của Dụ Bạc, phát ra âm thanh khò khè thoải mái. Thiếu niên lấy trong túi ra một thanh socola, lột bỏ giấy bạc, đưa đến bên miệng nó.

Trình Trác Nhiên nói là một cuộc phẫu thuật nhỏ, quả thật là phẫu thuật nhỏ, Ngôn Hạ cảm thấy thời gian còn chưa được bao lâu, cậu liền ôm con mèo nhỏ đi ra, đặt nó nằm trên thảm lông, trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Trình Trác Nhiên căn dặn cô những việc phải làm sau giải phẫu, Ngôn Hạ một bên nghe, một bên quan sát đến nó.

Có lẽ bị âm thanh nói chuyện làm ảnh hưởng đến, con mèo nhỏ năm trên thảm lật người vài cái, rồi hướng về phía Ngôn Hạ kêu lên.

Lúc này đã không còn sớm, tất cả đèn đường đều đã được bật sáng, Ngôn Hạ nghĩ có thể là nó đói bụng, nên cô mở ra túi xách, bên trong có một gói socola. Cô lấy ra một viên định đút cho nó.

Đang trong quá trình muốn đút viên socola vào miệng mèo con, thì Trình Trác Nhiên liền đưa tay bắt lấy viên kẹo đó.

“Mình thật sự tin rằng cậu quả thật chưa từng nuôi dưỡng mèo.” Trình Trác Nhiên nói tiếp, “Nếu ăn quá nhiều thứ này nó sẽ chết.”

- --------------------------

Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé.

Hãy nhấn 1 sao để chúng tớ có thêm động lực nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.