Liễm Mi

Chương 2: Chương 2




Thời điểm nói đến chữ “giết” kia, ánh mắt Từ Tình thẳng tắp rơi xuống một nơi nào đó ở phía trước, nắm tay siết chặt, toàn thân run rẩy không ngừng. Rồi sau đó lại cúi đầu ho khan, đôi con ngươi mở thật to, biểu tình hốt hoảng, khuôn mặt dữ tợn.

Lâm Dược bị bộ dáng này của y làm cho hoảng sợ, vội vàng xông lên phía trước, đưa tay vuốt vuốt lưng y, ôn nhu khuyên nhủ: “Thân thể ngươi không tốt, ngàn vạn lần đừng tùy tiện tức giận.”

Đáng tiếc Từ Tình chẳng chút mảy may lĩnh tình, hung hăng trừng mắt với cậu, một phát hất tay cậu ra.

Lâm Dược thở dài một hơi, cười khổ vài tiếng, tiếp tục mềm nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: “Đều là lỗi của ta. Sớm biết ngươi sẽ tức giận như vậy, ta đã không nhắc đến cái tên giáo chủ hỗn đản không chuyện ác nào không làm kia rồi!”

“Không chuyện ác nào không làm? Ngươi biết được chuyện ác giáo chủ từng làm?”

“Đương nhiên!” Lâm Dược vốn định nói là chính cha của ta đã bị người trong ma giáo bắt đi, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời sắp ra khỏi miệng, đáp: “Ta cho dù có ngu ngốc thế nào, cũng nhìn ra được ngươi bị hắn hãm hại thê thảm.”

“Phải a.” Từ Tình cười sầu thảm, thanh âm trầm thấp nỉ non, hữu khí vô lực thì thầm: “Cả đời này của ta, tất cả đều hủy trong tay hắn.”

Nghe vậy, Lâm Dược bỗng nhiên thấy ngực như nghẹn lại, thật sự là đau lòng muốn chết, nhịn không được giật giật tay áo của y, tràn đầy căm phẫn kêu lên: “Cái tên sắc lão đầu[1] kia thực quá ghê tởm! Cho dù thích ngươi như thế nào, cũng không nên cưỡng đoạt dân nam, còn dám nhốt ngươi ở trong này nữa! Nếu không phải võ công của ta yếu kém, lúc này đã sớm chạy tới liều mạng với lão…”

Lâm Dược càng nói càng hăng, Từ Tình nghe được lại giật mình không thôi, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được bật thốt: “Làm sao ngươi biết… Giáo chủ là một lão già?”

“Hả? Ơ, ta nghe nói giáo chủ võ công cao cường, hơn mười năm trước một tay sáng lập ra ma giáo này, nói vậy chẳng phải đã lớn tuổi rồi sao?”

“…” Mắt Từ Tình nháy cũng không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm Lâm Dược, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, một hồi lâu sau mới kềm lại cảm xúc, thản nhiên mở miệng nói: “Giáo chủ cầm tinh con hổ, năm nay bất quá mới ba mươi hai tuổi, tuyệt không già.”

“Ý? Tuổi vậy chưa tính là già à?” Nghe vậy, Lâm Dược không chút nghĩ ngợi hỏi lại một câu.

Từ Tình bị cậu làm cho nghẹn họng không nói ra lời, sắc mặt âm u, cực kỳ cổ quái. Một lát sau, lại đột nhiên khẽ cong khóe miệng, phì một tiếng bật cười, đứt quãng đáp: “Đối với ngươi mà nói… Đích thật là già rồi…”

Một bên nói, một bên nâng tay che đi nửa gương mặt, cười không ngừng, cười đến ho khan cũng không chịu dừng lại.

Y vốn có bộ dáng yếu đuối, như lung lay sắp ngã, giờ phút này lại vừa cười vừa ho khan, càng có vẻ chật vật, vô cùng khiến người ta sợ hãi.

Lâm Dược ngơ ngác ở đứng bên cạnh, không hiểu gì cả.

Tuy rằng cậu ở cùng Từ Tình đã hơn nửa tháng, lại không chút nào hiểu được tâm tư của đối phương, rõ ràng một khắc trước còn lạnh lùng tràn đầy hận ý, vậy mà trong nháy mắt liền cười to không dứt là sao?

Y đến tột cùng… Là cười cái gì?

Lâm Dược liên tiếp hỏi mấy lần, cũng không thấy Từ Tình trả lời, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng, không nói một lời nhìn y đăm đăm.

Đợi một lúc lâu, rốt cuộc Từ Tình mới ngưng cười, khẽ thở hổn hển, như cười như không liếc Lâm Dược một cái, nói: “Ngươi nếu quét xong, cũng nên rời khỏi chỗ này đi. Giáo chủ mặc dù là một lão già, tính tình lại rất nóng nảy, nếu nhìn thấy mặt ngươi, có thể tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, lại cười rộ lên, xoay người trở vào trong nhà.

Lâm Dược kìm lòng không đậu theo sát hai bước, yên lặng nhìn bóng lưng kia, mặc dù không biết Từ Tình tại sao phải cười, nhưng trái tim lại nhịn không được mà đập rộn lên, hơi thở hỗn loạn.

Bản thân mình rốt cuộc là mắc cái chứng gì vậy?

Cha mất tích còn chưa tìm được, lại ở chỗ này nổi máu hoa si[2], thật sự đáng đánh.

Nghĩ nghĩ, lại đưa tay gõ trán mình, khiêng cây chổi rời khỏi rừng cây. Dọc theo đường đi, vừa bước vừa cân nhắc cha của cậu rốt cuộc bị nhốt ở đâu, đương lúc xuất thần, chợt nghe sau lưng có người gọi một tiếng: “Tiểu Dược.”

“Hả? A a!” Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, vội vàng nắm chặt cây chổi vung vẩy lung tung, miệng hô to: “Ta một mực quét rác ở chỗ này, không có làm chuyện xấu gì hết!”

Lúc vừa thét lên được một nửa, đột nhiên nhớ tới thanh âm mới rồi rất quen tai, nhìn lại, không khỏi vui mừng quá đỗi. Nguyên lai, phía sau có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú đang đứng, dịu dàng khẽ cười —— chính là ca ca của cậu, Lâm Trầm

“Đại ca,” Lâm Dược không chút nghĩ ngợi nhào tới, ôm tay Lâm Trầm, kêu lên: “Sao ca lại ở chỗ này?”

Lâm Trầm nhìn xung quanh, sau khi xác định gần đó cũng không có người nào khác, mới cười đáp: “Cha vẫn luôn không rõ tăm tích, đệ tiểu tử thúi này lại bỏ nhà ra đi, ta đương nhiên phải đến nơi này tìm người chứ.”

Ngữ khí kia dịu dàng mềm mại, hàm chứa hết thảy cưng chiều.

Lâm Dược bất giác nhích gần về phía y, hỏi: “Đại ca làm thế nào lại trà trộn vào được ma giáo? Bọn chúng không lẽ cũng để cho ca quét rác sao?”

“Đương nhiên không phải, ta phụ trách nấu nước đốn củi.”

“A? Đây chẳng phải còn vất vả hơn so với đệ sao? Đường đường minh chủ võ lâm lại đi làm loại chuyện này, quả thực…” Lâm Dược càng nghĩ càng giận, lập tức chửi ầm lên.

Lâm Trầm lại chỉ cười cười, khinh miêu đạm tả vài câu cho qua, rồi sau đó đưa tay sờ sờ tóc Lâm Dược, hỏi: “Đệ ở trong ma giáo thám thính lâu như vậy, có phát hiện được tung tích của cha hay không?”

“Không có a, ma giáo này giống như cái mê cung, đệ dò khắp xung quanh vài lần, đến ngay cả địa lao ở đâu cũng tìm không thấy.”

“Hử?” Lâm Trầm nhíu nhíu mày, híp mắt hỏi: “Đệ cả ngày chạy tới chạy lui, chưa từng khiến ai hoài nghi?”

“Dĩ nhiên, đệ đệ của ca thông minh thế này, làm sao lại bị người ta phát hiện?”

“Cũng không gặp chuyện gì lạ?”

Lâm Dược trong lòng chợt nảy, lập tức nhớ đến gương mặt tái nhợt của Từ Tình, cậu do dự một hồi, rốt cuộc chỉ cười khan nói: “… Không có.”

“Thế sao? Vậy đúng là thật quái lạ.”

“Hả? Có ý gì?”

Lâm Trầm rũ mắt xuống, sâu kín nói: “Chúng ta từ trước tới nay vẫn không phát hiện ra tung tích của ma giáo, hiện giờ lại dễ dàng trà trộn vào như vậy, hơn nữa canh phòng trong giáo lỏng lẻo, rời rạc, ngay cả một kẻ quét rác như đệ cũng có thể chạy lung tung khắp nơi như vậy, chẳng lẽ không kỳ quái sao?”

“Có thể là vì giáo chủ đang bế quan luyện công, cho nên mới không có thủ vệ?”

“Chỉ hy vọng như thế.” Lâm Trầm nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Chỉ sợ, có âm mưu gì trong đó…”

“Đại ca?”

“Hả?” Lâm Trầm liếc Lâm Dược một cái, đột nhiên khẽ cười, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm chút hương vị ngại ngùng, ánh mắt cũng cực kỳ kiên định: “Không sao, cho dù là cạm bẫy, ta cũng còn nhiều biện pháp… Tương kế tựu kế.”

Lâm Dược chấn động toàn thân, sống lưng bỗng chốc chợt lạnh.

Đại ca này của cậu tuy rằng võ công cao cường, tính tình ấy vậy mà lại rất hòa nhã dịu dàng, vĩnh viễn đều giữ bộ dáng ôn nhu trầm tĩnh. Thế nhưng dạo gần đây không biết làm sao nữa, miệng cười càng sáng lạn, càng khiến người khác thấy nổi da gà.

Nhất định là do cái tên họ Lý vô lại kia làm hại!

Lâm Dược nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đem toàn bộ sai lầm đều đổ hết lên đầu người nào đó, nếu tên kia không sống chết quấn lấy đại ca cậu không tha, thì mọi chuyện cũng không trở thành thế này.

Cho nên, chỉ có mau chóng tìm ra tung tích cha của cậu, mới có biện pháp tống cổ cái tên vô lại kia đi.

Cũng vì nguyên nhân này mà mấy ngày kế tiếp, Lâm Dược trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, thành thật đi theo đại ca của cậu tìm hiểu tin tức, không chạy tới chỗ của Từ Tình nữa.

Nhưng không được mấy ngày, liền chịu không nổi nỗi khổ tương tư, lại trộm chạy vào mảnh rừng kia.

Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy Từ Tình vẫn ngâm ở trong nước giống như mọi lần, mày hơi nhíu lại, bộ dáng yếu ớt mỏng manh. Cho dù nhìn thấy Lâm Dược cũng chỉ đảo mắt xem thường một cái, hoàn toàn không thèm để ý.

Ấy thế mà Lâm Dược vừa gặp y đã cảm thấy vui mừng, nhịn không được chạy tới quấn lấy y nói chuyện phiếm, nói hết một đống chuyện vô nghĩa này đến chuyện linh tinh khác, còn hở chút lại đỏ mặt, toàn bộ tâm tư đều viết lên trên mặt.

Từ Tình thì từ đầu tới cuối đều nghiêm mặt, chỉ khi nhắc tới cái gã giáo chủ tội ác tày đình đó thì mới có phản ứng —— lúc nghiến răng nghiến lợi, khi lại ầm ĩ cười to, thật sự quái dị đến cùng cực.

Lâm Dược bị y làm cho không hiểu gì hết, hết sức dè dặt sợ mình lỡ nói sai lời nào, đương lúc mờ mịt, chợt thấy Từ Tình biến sắc, mở to hai mắt nhìn về phía trước. Cậu vội vàng thay đổi tầm mắt trông qua, bên tai lại truyền đến một âm thanh kỳ lạ, ngay tiếp đó liền thấy một hắc y nhân từ trong rừng cây nhảy ra, trường kiếm trong tay vung lên, thẳng tắp đánh về phía Từ Tình.

Thích khách!?

Tại sao lại giết Từ Tình?

Lâm Dược giật mình, tuy rằng nghi hoặc nhưng thân thể đã hành động trước, vội vàng xông lên cứu người.

Khổ nỗi võ công của cậu rõ ràng không địch nổi hắc y nhân kia, trong tay lại chỉ có một cây chổi to, sau một hồi đánh nhau, chẳng mấy chốc đã rơi xuống thế hạ phong, liên tiếp thối lui.

Lâm Dược hết cách, chỉ đành phải quay đầu lại hô to về phía Từ Tình: “Chạy mau!”

Nào ngờ Từ Tình có tai như điếc, vẫn như cũ lẳng lặng đứng trong nước, con ngươi đen huyền sâu kín âm trầm, đáy mắt vô bi mà cũng vô hỉ[3].

Lâm Dược bị y làm cho tức giận muốn chết, càng thêm chống đỡ không nổi thế công của hắc y nhân kia, chỉ một thoáng không tập trung, trên cánh tay đã rách một đường thật dài, đau đến kêu oai oái.

Từ Tình lại thủy chung không có chút phản ứng nào.

Cho dù mắt thấy lợi kiếm đâm về phía mình, y cũng chỉ lạnh lùng trừng lớn con ngươi, không tránh không né.

Lâm Dược từ xa nhìn thấy, sợ đến mức tim thiếu chút nữa là ngừng đập, trong nhất thời cái khó ló cái khôn, bất chấp tất cả mà nhào tới ôm eo hắc y nhân kia.

Dù vậy, hai má của Từ Tình vẫn bị mũi kiếm sượt qua một chút, máu tươi chảy ròng ròng.

Mà hắc y nhân kia thì khẽ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên xuất chưởng đẩy Lâm Dược ra, dưới chân điểm nhẹ, thu kiếm lại, lên xuống vài cái liền biến mất trong rừng cây.

Lâm Dược thở hổn hển, còn chưa hết hoảng hồn té ngã xuống đất, hoàn toàn không rõ hắc y nhân kia tới làm gì. Ám sát một Từ Tình mong manh? Hay là…

Cậu hồi tưởng lại đường lối võ công của người nọ, mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn đã bị vết máu bên má Từ Tình hấp dẫn lực chú ý.

“Có đau không?” Lâm Dược bình thường đều không dám đến gần Từ Tình, lúc này thế nhưng lại đánh bạo sờ lên gương mặt của y, hỏi: “Tại sao vừa nãy ngươi không né? Cố ý muốn chết sao?”

Từ Tình nhắm hai mắt lại, “ào” một tiếng từ trong nước đứng lên, nâng tay vuốt lại mái tóc dài ướt sũng, lành lạnh đáp: “Phải, nếu chết được càng tốt.”

“Ngươi…” Lâm Dược vừa nổi giận, vết thương trên tay liền đau nhói, sau khi oai oái kêu to một hồi, mới cười khổ nói: “Nói vậy, hóa ra là ta xen vào việc của người khác sao?”

Từ Tình thản nhiên quét mắt liếc cậu một cái, lại rất nghiêm túc gật gật đầu, thanh âm lạnh lùng: “Ta cho tới bây giờ đều không cần ngươi cứu ta.”

Một mặt nói, một mặt lấy xiêm y ra mặc vào, cúi đầu ho khan.

Lâm Dược vừa tức vừa đau lòng, thở phì phì kêu: “Ngươi chán ghét ta cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải yêu quý tính mạng của mình chứ! Lần tới nếu lại gặp phải loại sự tình này, hẳn phải lập tức chạy trốn mới đúng. Còn nữa, rốt cuộc ngươi có uống thuốc đàng hoàng hay không? Như thế nào mà ngâm trong hàn đàm lâu đến vậy, ngược lại càng lúc càng ho dữ dội là sao?”

Từ Tình không nói, chỉ tiếp tục cúi đầu ho khan, khụ khụ liên tục, khóe miệng thậm chí còn chảy ra tơ máu. Thế nhưng y chẳng hề để ý mà chỉ thờ ơ nâng tay lên lau một chút, đôi mắt mờ mịt mênh mang nhìn chằm chằm về phía trước, hơi thở mỏng manh nhẹ nhàng cất tiếng: “Cái mạng này… có gì đáng để yêu quý? Người trọng yếu cũng đã mất, ta đây cái kẻ chết tiệt chân chính lại còn sống sờ sờ, buồn cười biết bao nhiêu.”

Lúc nói chuyện, dung nhan tái nhợt trước mắt dần dần vặn vẹo, con ngươi đen sâu thẳm như nước, vừa không giống khóc cũng không giống cười, thật sự khủng bố vô cùng.Lâm Dược đương nhiên là cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cậu chẳng những không có lùi bước, ngược lại còn tiến lên vài bước, đưa tay đấm qua một quyền.

Từ Tình bất thình lình bị cậu đánh, nhất thời kinh ngạc đến cực điểm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói không ra lời.

Lâm Dược biết mình có chút xúc động, nhưng một chút cũng không lùi bước, gần như là trực diện đối mặt với Từ Tình, từng chữ từng chữ thốt ra: “Tìm cái chết thực sự rất đơn giản, tùy tiện đâm một kiếm là có thể giải quyết tánh mạng. Bản thân ngươi thì tiêu dao khoái hoạt, nhưng người thích ngươi phải làm sao bây giờ? Một gia hỏa ngay cả dũng khí sống sót cũng không có, chỉ một lòng muốn chết, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ nhát gan yếu đuối vô năng mà thôi.”

Cậu nói đến hiên ngang lẫm liệt, rõ ràng mạch lạc, Từ Tình lại nghe tới sửng sốt, nhất thời á khẩu không trả lời được. Cách một lúc lâu sau mới khẽ nhếch khóe miệng, dường như trào phúng mà cười, khàn giọng đáp: “Đúng vậy, ta từ trước tới nay đều là một kẻ nhát gan. Huống chi, trên đời này sớm đã không còn người thích ta.”

Y thường ngày vốn sở hữu ngũ quan cực kỳ tuấn tú xinh đẹp, nhưng bởi vì bệnh nặng quấn thân, cả khuôn mặt đều gầy yếu đến dọa người, hai tròng mắt lại càng trống rỗng vô hồn, bộ dáng không khác gì quỷ quái.

Nhưng Lâm Dược lại không biết trúng loại tà gì, càng nhìn càng thấy mê muội, trái tim thình thịch đập loạn nhịp, kìm lòng không đậu mà bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Từ Tình, bật thốt lên: “Ai nói không có? Ta… ta thích ngươi.”

Dứt lời, cả hai người đều sửng sốt.

Từ Tình nhìn Lâm Dược chằm chằm, đáy mắt ám quang lưu chuyển, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Lâm Dược thì lập tức đỏ mặt, nhìn cũng không dám nhìn y một cái, lắp bắp nói: “Ta ta ta… Còn chưa quét xong, đi trước đây.”

Vừa nói, vừa xoay người muốn đi, nhưng cái tay kia lại không chịu nghe lời, vẫn như cũ níu chặt lấy tay Từ Tình không buông.

Vì thế, mặt cậu càng đỏ thêm tưng bừng, bàn tay nhúc nhích từng ngón từng ngón dời đi, sau đó cúi đầu, như bỏ trốn mà chạy ào về hướng bìa rừng. Còn đi chưa được vài bước, lại quay đầu nhìn về phía Từ Tình, đặc biệt dặn dò: “Thân thể ngươi không tốt, nhớ phải chăm sóc bản thân đàng hoàng.”

Nói còn chưa xong, đã vấp phải tảng đá, rầm một cái nằm đo đất.

Sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ cố nén của Từ Tình.

Lâm Dược giãy dụa bò dậy, không còn can đảm tiếp tục quay đầu lại nhìn y, chỉ cười khổ gõ gõ đầu mình, một đường đi thẳng về phía trước. Một lúc lâu sau, mới hậu tri hậu giác cảm thấy đau lâm râm trên cánh tay, vội vàng xé ống tay áo xuống băng bó miệng vết thương.

Kết quả vừa mới kêu đau vài cái, bên tai liền vang lên một tiếng cười khẽ

Lâm Dược biến sắc, vội vàng quay đầu xem xét chung quanh, hạ giọng kêu: “Họ Lý, ta biết ngươi đang ở gần đây! Mau lăn ra đây cho ta.”

“Ối chà chà, tiểu đệ, tai của ngươi thiệt là thính nha.” Lúc nói chuyện, chỉ thấy bóng cây lay động, một nam tử tuấn mỹ vận trang phục màu đen chậm rì rì đi ra, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Hắc y nhân vừa rồi quả nhiên là ngươi.” Lâm Dược không những không chào hỏi với hắn, trái lại còn tiến lên đá một cái, hung tợn quát: “Lý Phượng Lai, ngươi rốt cuộc là đang làm cái trò quỷ gì hả?”

Lý Phượng Lai híp mắt cười cười, chiết phiến[4] trong tay lúc lắc đung đưa, nghiêng đầu đáp: “Không có, ta bất quá chỉ là muốn mở mang tầm mắt chứng kiến một màn anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu đệ ngươi ngoài miệng ầm ĩ muốn cứu người, kỳ thật lại mỗi ngày chạy đi gặp mỹ nhân, mới vừa rồi còn phấn đấu quên mình mà đánh nhau với ta. Chậc chậc, nếu để đại ca ngươi hay, không biết sẽ nghĩ như thế nào?”

“Không được nói cho đại ca ta biết!” Dừng một chốc, có chút không được tự nhiên rũ mắt xuống, nói: “Ta với người trong rừng cây kia không có quan hệ gì hết. Ta, ta chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy y đã thích, nhịn không được mới ngày ngày chạy đi gặp y…”

“Ồ, thì ra là nhất kiến chung tình.” Lý Phượng Lai tỉnh ngộ gật đầu, cười hì hì nói: “Tựa như đại ca ngươi lúc trước vậy, chỉ liếc mắt một cái đã bị ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”

“Nói hưu nói vượn.” Lâm Dược trừng mắt, lại đá hắn một cước, thở phì phì hỏi: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Vừa rồi tại sao lại giả thích khách dọa người?”

“Đương nhiên là vì cứu người rồi! Đại ca ngươi vội vã đi điều tra tung tích cha của ngươi, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Cứu người với giả làm thích khách có liên quan gì?”

Lý Phượng Lai lại cười hắc hắc, chiết phiến trong tay cơ hồ che khuất một nửa gương mặt, âm thanh trầm thấp mềm mại, thật là mê người: “Người trong rừng nọ là nam sủng của giáo chủ, nhất định là rất quen thuộc với công việc trong giáo đúng chứ? Ngươi chỉ cần lừa được lòng tin của y, còn sợ tìm không thấy tung tích của cha ngươi? Nghe nói giáo chủ gần đây đang bế quan luyện công, ngươi vừa lúc có thể thừa dịp mà dễ dàng trà trộn vào. Huống chi biểu hiện cứu người của ngươi ban nãy anh dũng như vậy, khẳng định là không có vấn đề gì.”

Lâm Dược ngơ ngác mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bất giác sắc mặt đại biến, hết xanh lại đỏ, trông rất đẹp mắt.

“Chúng ta là người trong chính đạo, sao có thể làm chuyện vô sỉ như vậy?”

“Không làm? Ngươi, cái kẻ trong chính đạo này, còn không phải là giả vờ quét rác trà trộn vào sao?”

“Ta…”

“Hơn nữa, nếu ngươi là thật lòng thích đối phương, vậy cũng không thể xem như lừa gạt cảm tình của người ta được.” Lý Phượng Lai thâm trầm lay động chiết phiến, mặt mày tiêu sái, thái độ phong lưu, “Sau khi ngươi diễn xong màn này, vừa có thể cứu cha ngươi ra, vừa có thể ôm được mỹ nhân về, cớ sao lại không làm?”

“…” Lâm Dược thật sự cực kỳ thống hận cái bộ dáng này của Lý Phượng Lai, nhưng lại không có cách nào nói ra lời phản bác, chỉ còn cách trân trân mà trừng mắt nhìn hắn.

Lý Phượng Lai vẫn miệng cười sáng lạn như trước, nhẹ nhàng lung lay chiết phiến trong tay, hỏi: “Như thế nào? Ta nói vô cùng có lý chứ? Tuy rằng hôm nay ta giúp ngươi một đại ân, bất quá ngươi không cần cảm ơn, chỉ cần gọi ta một tiếng “ca ca tốt” là được.”

Nói xong, đưa tay đẩy cằm Lâm Dược lên, giọng điệu khinh bạc đến cực điểm.

Lâm Dược tức giận tới mặt mũi trắng bệch, dùng hết sức đạp hắn một cước, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vô lại!”

Sau đó lắc lắc tay áo, xoay người lại chạy trở về rừng cây.

Lời nói kia của Lý Phượng Lai quả thật rất có lý.

Thế nhưng…

Thế nhưng, bất kể như thế nào cậu cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.

Nhất kiến chung tình cũng tốt, lâu ngày sinh tình cũng được, dù thế nào đi nữa cậu chính là yêu mến Từ Tình. Nếu đã thích người kia, làm gì có cái đạo lý liên hợp với người khác mà lừa dối y?

Nhưng nếu nói với Từ Tình chân tướng mọi việc, lại sợ ảnh hưởng đến kế hoạch cứu người.

Lâm Dược nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, bất tri bất giác, lại đi trở về bên hàn đàm. Nhưng Từ Tình cũng không ở dưới nước, mà trong thạch ốc lại mơ hồ truyền đến tiếng ho khan.

Lâm Dược trước kia chưa từng tiến vào gian phòng ốc kia, giờ phút này, bởi vì tâm thần hoảng hốt không yên, lại đưa tay đẩy cửa phòng ra, thật cẩn thận bước vào.

Trong phòng tối đen như mực.

Chỉ mơ hồ thấy được một cái bàn cùng một chiếc giường, thực sự là sơ sài đến cực điểm.

Mà Từ Tình thì đang nằm trên giường lớn, thân thể hơi cuộn tròn lại, ho khan không ngừng. Lúc y nhìn thấy Lâm Dược, cũng chỉ uể oải ngẩng đầu lên, giương giương đôi mắt, khàn giọng hỏi: “Vì sao lại trở lại?”

Lâm Dược há miệng thở dốc, căn bản không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.

Nói tên thích khách vừa rồi kỳ thật là giả?

Hay là nói, bản thân mình thực ra là gian tế trà trộn vào ma giáo?

Vô luận là cái nào cũng đều không thỏa đáng.

Đôi mi cậu chớp rồi lại chớp, bàn tay hết nắm rồi lại buông, cuối cùng chỉ tiến lên từng bước, hết sức nghiêm túc nói: “Ta thích ngươi.”

Từ Tình nghe xong lặng đi một chút, hừ lạnh đáp: “Vừa rồi ngươi đã nói qua.”

“Ta thật sự thích ngươi.” Lâm Dược lại lặp lại một lần, đột nhiên nghiêng thân về phía trước, xoay người hôn nhẹ lên má Từ Tình, sau đó cực kỳ mau chóng mà thối lui, từng chữ từng chữ một nói: “Ngươi nếu đã không thích lão giáo chủ kia, vậy thì dứt khoát cùng ta bỏ trốn đi, được không?”

_____________________

[1] Sắc lão đầu: lão già dê.

[2] Hoa si: mê gái, mê trai.

[3] Nguyên văn là “vô bi diệc vô hỉ”: không buồn cũng không vui, không có cảm xúc.

[4] Chiết phiến: quạt xếp, quạt giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.