Hậu viện Tả tướng phủ, hơn mười hắc y nhân bịt mặt đứng bất động, toàn thân chỉ để lộ đôi mắt nhìn tứ phía, ánh mắt u hồn từ địa ngục, đỏ sẫm màu máu. Dưới ánh chiều tà, trông bọn họ càng toát lên vẻ quỷ dị, bầu không khí xung quanh xơ xác, tiêu điều.
Tả tướng nghiêm trang, trầm giọng nói: “Các vị từ nhỏ đã lớn lên trong phủ của ta, đều cùng thề thốt híếu trung Vương gia chúng ta, hiện giờ Hoàng hậu nương nương không may, chỉ để lại ngoại tôn của ta, đương kim Nhị hoàng tử Hiên Viên Liễm Trần cùng Lục hòang tử Hiên Viên Liễm Âm, từ hôm nay trở đi, hai vị hoàng tử sẽ ở trong phủ cùng ta, các ngươi phải tận tâm tận lực bảo vệ tốt hai vị hoàng tử, từ nay về sau, người các ngươi phải hiếu trung chính là hai vị hoàng tử, đã rõ chứ?”
“Rõ” – tất cả cùng đồng thanh đáp.
“Bây giờ, nhị vị hòang tử sẽ chọn ra một ảnh vệ bên mình, chức ảnh vệ này chắc các ngươi đều đã bíêt, ta cũng không phải nói rườm rà!” – Tả tướng nói xong liền quay đầu nói với hai vị hoàng tử: “Trần nhi, Âm nhi, các con tự chọn cho mình đi!”
“Dạ!” Hai tiểu hoàng tử đi vào giữa, nhìn phải nhìn trái, hơn mười người đều khăn che kín mặt, kì thật cũng nhìn chẳng được gì, nhưng tiểu hài tử tâm tính tò mò, nhìn nhìn ngó ngó người này người nọ, lại lấy tay chỉ chỉ chọt chọt đấm đấm, nhưng tất thảy hắc y nhân đều lặng im như tượng, không chút sứt mẻ, hai người chớp mắt nhướng mày cảm thấy thú vị.
Tả tướng hơi nhíu mày, trầm giọng kêu: “Trần nhi, Âm nhi!” Hiên Viên Liễm Trần cùng Hiên Viên Liễm Âm nhìn nhau, bướng bỉnh cúi đầu lè lưỡi, cũng ngoan ngoãn đi tới chọn lựa.
Liễm Trần đến gần một hắc y nhân dáng người gầy yếu, khẽ nắm một chút góc áo của y nói: “Ngươi ngồi xuống, ta xem xem!”
Người nọ ngồi xuống, khăn đen che mặt chỉ lộ ra đôi mắt đen láy ngây thơ, ánh mắt giống như đứa trẻ sơ sinh. Bàn tay nhỏ bé xoa xoa cặp mắt ấy, miệng thì thầm: “Bảo bảo!” (2)
Cầm tay nâng người nọ đứng dậy, quay đầu nói với Tả tướng: “Ngoại công, con muốn y!”
Tả tướng gật đầu, Liễm Trần nắm tay người kia, chậm rãi hướng về gian phòng của mình. Vào trong phòng, Liễm Trần xoay người:”Ngồi xuống!”
Y liền ngồi xuống. Liễm Trần gỡ khăn che mặt y ra, chỉ thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn dật, ngọc ngà hiện ra trước mắt. Hắn khẽ vuốt lên làn da mềm mại như trẻ con, bàn tay đưa qua đưa lại, đột nhiên tiến đến, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt y, miệng thì thầm:”Bảo bảo!”
Y bỗng toàn thân run rẩy, mặt liền đỏ ửng.
“Ngươi tên gì?” – Liễm Trần đang nâng mặt hắn hỏi.
“Ly!” – Người kia nhẹ giọng.
“Ngươi họ gì?”
“….” Ly trầm mặc, mình họ gì ư? Chính mình cũng không biết. Từ nhỏ đã không cha không mẹ, trên phố làm hành khất, may mắn gặp được Tả tướng đại nhân nhân từ, mang về, huấn luyện thành vệ sĩ, nếu không đã sớm bỏ xác vì đói nơi đầu đường xó chợ giữa mùa đông lạnh. Mà ngay cả tên cũng là để huynh đệ trong nhóm tiện xưng hô, là y tự đặt, làm sao có họ được?
“Ngươi không có họ à?” – Liễm Trần thông cảm nói.
Ly gật gật đầu.
“Ngươi theo họ ta đi, họ Hiên Viên, gọi ngươi là Hiên Viên Ly, được chứ?” Liễm Trần hưng phấn hỏi.
Trong lòng bỗng ngập tràn hơi ấm, Ly gật gật đầu.
“Ngươi về sau sẽ là người của ta!” Liễm Trần ra vẻ một tiểu đại nhân: “Về sau ta nói gì, ngươi đều phải nghe. Hiểu chưa?”
“Vâng!” –Ly đáp. Từ nay về sau, ta là người của hắn, bé con đáng yêu này là chủ nhân của ta. Ly chợt mỉm cười.
“Ly, ta mệt, buồn ngủ!”- Liễm Trần ngáp một cái, nói xong liền cởi y phục, đi đến giường. Bắt gặp Ly đứng sững sờ tại chỗ, Liễm Trần vỗ vỗ lên giường “Ly, mau tới đây! Ngủ cùng ta, ta không thích ngủ một mình!” Từ nhỏ đã không dám ngủ một mình, lúc nào cũng có tiểu thái giám Tiểu Lý Tử cùng hắn ngủ. Nhưng Tiểu Lý Tử lúc trước vì hầu hạ hắn, bị Đại hoàng tử đánh đến trọng thương, cách đây mấy ngày bị thương năng không được chữa trị đã chết, Liễm Trần khóc rất lâu, buổi tối lại càng không dám ngủ một mình, mấy ngày nay đều là Liễm Âm cùng hắn ngủ. Tuy là vẫn còn sợ, nhưng hiện tại đã có Ly cùng mình ngủ, Ly là người lớn, mình cũng không phải sợ. Nghĩ vậy, Liễm Trần vui vẻ nhìn Ly, nở nụ cười!
Nhìn nụ cười lúm đồng tiền của hắn, Ly giật mình, cảm thấy tâm thần rung động. Liễm Trần lại dẩu cái môi nhỏ nhắn thúc dục, Ly mới chậm rãi cởi bỏ y phụ trên người, nằm bên cạnh hắn, một cử động cũng không dám.
“Ly, ngươi sợ quỷ không?” Liễm trần nhỏ giọng hỏi.
“......”
“Ly, ta sợ lắm! Ly, ngươi nói xem Tiểu Lý Tử bị đại ca đánh chết, có thể biến thành quỷ không?” Liễm Trần áp thân thể nhỏ nhắn của mình sát vào y.
“Không có quỷ!” Ly nhẹ nhàng nói.
“Nhưng ta vẫn còn sợ!” Liễm Trần lại rúc vào người y.
“Không sợ...... Có ta!” Ly thở dài, ôm lấy thân thể Liễm Trần vào lòng, tiểu tử kia cảm thấy thật mỹ mãn, dựa vào ngực Ly ngủ say, chỉ chốc lát sau một tràng tiếng thở đều đặn vang lên.
Ly vỗ về đứa bé trong lòng, ngập tràn say mê….
Năm đó, Hiên Viên Liễm Trần mười tuổi, Ly mười tám tuổi.
Tên thích khách lén lút bắn một tràng phi tiêu xanh lam về phía Liễm Trần, Liễm Âm, lúc ấy đang chơi đùa, Ly vội chụp lấy Liễm Âm, nhưng không kịp ngăn phi tiêu bay về phía Liễm Trần, liền phi thân ra trước mặt Liễm Trần, ba phi tiêu cùng lúc đâm vào sau lưng y. Cố gắng dồn hết chân khí, Ly giơ thanh bảo kíêm trong tay về phía kẻ phát phi tiêu, kẻ kia trốn tránh không kịp, miệng phun máu tươi ngã xuống đất, Ly cũng ngã xuống mặt đất, bên tai văng vẳng tiếng Liễm Trần đầy tuyệt vọng hô to: “Ly….”
Không biết đã mê man bao lâu, bên tai Ly vẫn truyền đến tiếng than khóc “Ly, ngươi không được chết, ta sợ lắm! Ly….. Ô….”
Là Liễm Trần. Ly cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt cứ như có trọng vật đè lên, không thể nào mở ra được. Một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt mình “Ly, ngươi nhanh tỉnh lại, ngươi không được chết…… Ô….. Ngoại công nói ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại, sao giờ lại chưa tỉnh a? ……………Ô……… Ly, ngươi không được chết……”
Ly sử dụng toàn lực, sau một lúc lâu, vất vả lắm mới mở mắt được, muốn mở miệng an ủi Liễm Trần đừng khóc, nhưng miệng lại tràn ra âm thanh khản đặc khó nghe.
Liễm Trần kinh hỉ (3) nhìn Ly, rồi liền bổ nhào vào người y, Ly đau đến nhíu mày, Liễm Trần hoảng sợ thối lui, “Ly, ngươi không sao chứ!”
Ly mỉm cười, Liễm Trần lại ức chế không được, lệ rơi mà nói: “Ly, ta rất sợ hãi, sợ ngươi giống Tiểu Lý Tử đều đã chết rồi, ta sợ lắm!”
Đưa tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Liễm Trần, nhẹ nhàng véo yêu,Liễm Trần cầm chặt tay y, làm dáng tiểu đại nhân, dẩu môi ra mệnh lệnh: “Ly, ngươi là của ta, không có sự cho phép của ta, không cho ngươi chết, hiểu chưa?”
Ly cười yếu ớt, đúng vậy, ta là của hắn, là của bé con, hắn không cho ta chết, ta sẽ không chết, ta muốn vĩnh viễn bên cạnh bé con! Vĩnh viễn bảo hộ hắn, vĩnh viễn yêu quý hắn….
Năm đó, Hiên Viên Liễm Trần mười hai tuổi, Ly hai mươi tuổi.
Bóng đêm thâm trầm, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng cảnh tượng ở tiền đình Tả tướng phủ lại vô cùng náo nhiệt, chén rượu sáng choang, “Hỉ” tự đỏ thẫm, tân nương đã ở trong phòng, vốn dĩ lúc này tân lang đã động phòng, giờ phút này lại một mình đứng yên tĩnh tại hoa viên lý, nhìn lên không trung, hướng trăng sáng nói: “Ly, ta không muốn thành thân, ta căn bản không biết nàng!” Thở dài, còn nói thêm: “Ly, không ai bức ngươi thành thân thật tốt!”
Ly ẩn ở góc, biết Liễm Trần là đang tự thuyết tự thoại (4), rất nhìêu lần, hắn cũng không cần mình trả lời, hắn đúng là rất cô đơn! Trong lòng chợt nhói, nắm chặt tay, rất muốn ôm hình bóng lẻ loi ấy thật chặt vào lòng.
Đã bao lâu rồi? Từ khi Liễm Trần lần đầu tiên có thị tẩm nha đầu hầu hạ, giường của hắn lđã không hề có vị trí của mình! Mỗi ngày cùng hắn ngủ đều là những thân thể xinh đẹp cực ôn hương nhuyễn ngọc (5). Mỗi lần ẩn nơi bí mật gần đó, Ly nhìn hắn cùng nữ nhân hoan ái, liền ghen tị, hận mình không thể xé nát nữ nhân ấy ra, lòng như bị ngàn đao đâm, đau triệt nội tâm! Hận kẻ đang hoan khoái trong lòng hắn không phải mình!
Hôm nay lại có một nữ nhân ngủ cùng hắn, nữ nhân này đường đường chính chính là ái thê của hắn, là có thể vĩnh viễn làm bạn đời của hắn!
“Ly, ngươi vì sao vẫn chưa thành thân?” Liễm trần đột nhiên nhìn về hướng Ly đang ẩn mình hỏi.
“......” Ly trầm mặc, lòng lại thầm thổ lộ: ta không thành thân, là bởi vì rất yêu ngươi, bé con của ta, Liễm Trần của ta, cuộc đời này ta chỉ yêu ngươi, ngươi sao lại cùng người khác thành thân?
“Ly?” Gặp Ly nửa ngày không nói lời nào, Liễm Trần có chút không kiên nhẫn.
“Không có người thích!” Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp của Ly vang lên.
“......” Liễm Trần cũng trầm mặc, trong lòng thật hâm mộ hắn, có thể không cần cùng người mình không thích thành thân. Còn mình vì sao phải cùng cô gái kia thành thân, chỉ vì cha và ca ca nàng là trọng thần trong triều, lấy nàng liền có thể được quyền cao chức trọng. Hắn thậm chí không biết cô gái kia bộ dạng tròn hay méo, lại phải cùng nàng làm bạn cả đời, từng ảo tưởng mình cùng người mình yêu thực sự sẽ trở thành bạn đời của nhau, nhưng người kia nơi nào đây? Đành thở dài một tiếng,
“Ly, ta nên vào thôi! Bằng không ngoại công sẽ nổi giận!” Liễm Trần vừa nói vừa chậm rãi bước đi thong thả hướng động phòng. Ly ẩn nơi bí mật gần đó ánh mắt dõi theo, tim, đau cực kỳ......
Năm đó, Hiên Viên Liễm Trần mười bảy tuổi, Ly hai mươi lăm tuổi.
Chú thích:
(1) Bảo bảo: là bé con, bé cưng, cục cưng
(2) kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ
(3) ôn hương nhuyễn ngọc: vừa mềm vừa thơm
(4) tự thuyết tự thoai: tự nói tự trả lời (tự kỉ =))~)