“Chuyện đó xảy ra trong một đêm, sau đó cha nàng mặc kệ thân thể trọng thương ôm tiểu cô nương chạy trốn khỏi cừu nhân đang truy sát. Cuộc chạy trốn này cứ diễn ra trong bảy tám năm, mỗi một ngày đêm tiểu cô nương đó đều là vượt qua đuổi giết cùng đào mệnh, cha nàng vẫn tận tâm bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu một điểm thương tổn. Đến một ngày, cha nàng mang theo nữ nhi chạy trốn đến một địa phương, địa phương này có rất nhiều cao thủ nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục chạy. Bất quá, vị tiểu cô nương kia phát hiện chỗ này có dược phẩm có thể trị thương cho cha nàng, vì vậy nàng tiện tay ăn trộm một ít…”
Helen cười cười, hình dáng rất bình thản.
“Kết quả… ai, sau đó tiểu cô nương kia mới biết được nàng đã trộm thứ không nên trộm khiến vài vị tuyệt đỉnh cao thủ truy giết hai cha con họ hàng nghìn dặm. Một mặt đào vong, một mặt ứng phó cao thủ truy tới, cuối cùng tại một cảng khẩu cạnh hải vực, cha nàng để cho sủng vật bảo vệ nữ nhi rồi ông một mình đánh lạc hướng truy binh.”
Đỗ Trần lẳng lặng nghe, trong lòng thầm suy nghĩ nếu Helen nói chính là chuyện xưa của nàng, vậy trận động đất và thủy tai ở cảng Antwerp chính là do hai cha con nàng gây ra.
Về địa phương có rất nhiều cao thủ kia nhất định là Đấu thần học viện.
Dược phẩm…
Phòng thí nghiệm giả kim thuật của Phillip!
Tất cả dược phẩm của Đấu thần đảo đều có xuất xứ ở đó.
Helen nói tiếp:
“Tiếp đó cha nàng bị bắt, nữ nhi cũng bị bắt, nhưng vị cao thủ truy bắt tiểu cô nương đó cũng gặp phiền toái - để tù nhân của hắn trốn thoát. Francis, bạn đoán mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào?”
Đỗ Trần thầm lắc đầu, trả lời:
“Tiểu cô nương kia nhất định phải tìm mọi biện pháp để cứu cha nàng.”
Helen nở nụ cười.
“Đúng vậy, mẫu thân nàng đã vì nàng mà chết, nếu nàng không cứu cha thì nàng sẽ ân hận cả đời!”
Nha đầu kia là vì cứu cha, vậy thì chuyện nàng gây ra cũng không quá đáng. Nếu đổi lại là ta sợ rằng ta còn làm ra chuyện kinh khủng hơn.
Ác ý của Đỗ Trần với Helen đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng cái này tuyệt đối không thể là lý do để giúp Helen, Đỗ Trần vẫn chưa muốn chết!
Ngẩng đầu nhìn trăng Helen thấp giọng nói:
“Chuyện xưa này mình chỉ biết như vậy, Francis, bạn có thể nói cho mình kết cục của câu chuyện này được không?”
Đỗ Trần cười nhẹ, sau đó nghiêm mặt nói:
“Ta đối với cố sự này không có hứng thú, không muốn biết kết cục của nó.”
Nói xong, Đỗ Trần tăng tốc tiến về phía trước.
Helen sững sờ đứng lại, cũng không đi theo Đỗ Trần. Sau khi Đỗ Trần đi được một đoạn thì một con rắn màu vàng bò ra từ ống tay áo của nàng, dọc theo tay nàng bò lên vai, nó dùng xà ngữ nói:
“Tiểu thư, câu nói cuối cùng của hắn có ý gì vậy?”
Helen cũng dùng xà ngữ đáp:
“Hắn nói, hắn sẽ không giúp chúng ta cứu cha nhưng hắn cũng sẽ không ngăn cản, tốt nhất từ giờ trở đi ta đừng có xuất hiện trước mặt hắn!”
Con rắn màu vàng phun ra xà ngữ:
“Ngôn ngữ của loài người…. Chết tiệt! Loài rắn chúng ra nghe chả hiểu gì cả!”
Helen nhìn chằm chằm vào lưng Đỗ Trần, nhăn mặt nói:
“Susan, chúng ta thật sự phải tự lực cánh sinh rồi, hãy nói cho đồng bào của ngươi chuẩn bị bắt đầu đi.”
………..
Rời khỏi Helen, Đỗ Trần cau mày đi lên Ôn Tuyền sơn, không ngừng cảm thán.
Nghe được ý tứ của Helen thì phụ tử các nàng vì ở giả kim thất của Phillip trộm cái gì đó nên mới bị truy giết, nếu không thành phần lãnh đạo của Đấu Thần đảo sẽ mắt nhắm mắt mở với họ.
Cuối cùng thì nàng trộm cái gì quan trọng của Phillip?
Còn có Mayfair, Bác Bì đấu thần, Arthur…
Chết tiệt, hình như mọi chuyện gần đây đều liên quan đến giả kim thất của Phillip.
………
Đỉnh Ôn Tuyền Sơn là hạch tâm của Đấu thần học viện, ở trung ương có một suối nước nóng, xung quanh suối nước nóng tập trung hầu hết các bộ môn trọng yếu của học viện, mà ở bên ngoài những công trình đó là một mảnh sân rộng.
Những người mới gia nhập sẽ gặp nhau tại phòng họp trong tòa nhà ba tầng của giáo viên. Khi Đỗ Trần tới nơi này thì bên trong đã có rất nhiều người, hắn vừa vào cửa thì Jason mập mạp đã thân thiết ra đón.
“Francis, tới đây nhanh nào, ta sẽ giới thiệu với bạn về Đệ Tử Hội.”
Hắn dẫn Đỗ Trần đến vị trí gần cửa nhất, vị trí của học sinh mới, rồi cười nói:
“Vị này là chủ tịch của Đệ Tử Hội, Kenny. Vị này là… ai, đây là thủ lĩnh!” - Hắn chỉ vào một thiếu niên tóc tím ngắn, cười nói - “Quên nói cho ngươi biết, chúng ta được phân tới giám sát bộ, đây là học trưởng (school leader) Louise, trưởng nhóm của chúng ta.”
Nói xong Jason cố ý đề cao thanh âm.
“Hắn cũng chính là cháu của giáo vụ Ricardo!”
“Ca ngợi Ricardo đấu thần, sau này xin học trưởng chiếu cố nhiều hơn.” - Đỗ Trần tiến lên tỏ ý muốn bắt tay với Louise.
Louise cũng rất ngạo nghễ gật đầu tựa hồ không thấy Đỗ Trần tiến đến, hắn đưa hữu thủ ra.
“Ngồi xuống đi, về sau đừng đem giám sát bộ ra dọa người nữa!” - Nói xong hắn quay đầu đi không hề để ý đến Đỗ Trần.
Con thỏ cuồng vọng!
Đỗ Trần thu tay lại, ghé mắt đánh giá Louise và nói chuyện với mọi người. Tên tiểu tử Louise này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc màu tím, mặt trắng, thân mình là ba cấp hoàng y vũ đấu sỹ chiến giáp, nhìn qua có vẻ anh tuấn nhưng khí chất của hắn làm người ta hết sức chán ghét.
Cao ngạo, mục hạ vô nhân.
Jason cũng đồng dạng bị Louise bỏ qua, bất quá hắn vẫn mỉm cười như thường, hắn giải thích khẽ với Đỗ Trần:
“Tính tình của Louise bình thường vẫn vậy, hắn là người ở Nhã Cầm đại lục, là bá tước được công nhận trên cả ba đại lục.”
Khó trách tiểu tử này lại cao ngạo như thế, được ban tặng tước vị bá tước trên cả ba đại lục, ý nghĩa là mặt trời chiếu sáng ở đâu thì hắn được hưởng độc quyền bá tước tại đó, bất kể người khác ra sao, trừ khi đối phương cũng được ban tặng tước vị.
Đơn giản mà nói, hắn là quý tộc trong quý tộc. Trong mắt hắn, Francis là hậu duệ của thần nên thân phận tương đồng với hắn, quý tộc bình thường và bình dân ngay cả tư cách nói chuyện với hắn cũng không có.
Ở dưới một thượng cấp như vậy thật là đen đủi! Đỗ Trần thấp giọng hỏi:
“Jason, giám sát bộ có nhiệm vụ làm gì vậy?”
“Nói đơn giản, tất cả đệ tử có ba phần, giống khảo thí lúc nhập học giống nhau, văn võ và nhân phẩm, mà giám sát bộ làm nhiệm vụ trợ giúp các sư phụ kiểm tra nhân phẩm của đệ tử.” - Jason thì thầm bên tai Đỗ Trần, cười hì hì rồi nói tiếp - “Quyền lợi lớn đấy chứ?”
“Hả? Thật à?” - Đỗ Trần cũng cười theo.
Không lâu sau Helen cũng tới hội trường, mọi người vui vẻ tiến hành lễ gặp mặt, sau đó các bộ trưởng mang theo tân sinh đến chỗ của mình.
Louise liếc mắt nhìn mười mấy người, trong đó chú trọng đến Đỗ Trần.
“Công tác thường này của chúng ta rất phức tạp, ta không muốn nói nhiều lời, bây giờ ta đưa các ngươi đi làm nhiệm vụ thứ nhất, các ngươi làm qua một lần sẽ biết!” - Ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Đỗ Trần - “Với người của giám sát bộ chúng ta điều quan trọng nhất phải nhớ là không được lạm dụng chức quyền. Nhớ kỹ điều này cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”
Hắn nhìn mình làm cái quái gì thế? Đỗ Trần nghi hoặc trong lòng.
Lúc này Louise lại nói:
“Ziege viện trưởng quy định, đệ tử trên đảo tuyệt đối không được chơi gái và đánh bạc, nhưng ta vừa nhận được tin tức có vài học sinh mới tại Liệt Hỏa Cốc trong ngày đầu tiên sau lễ khai học, cũng chính là ngày hôm nay, đã đến kỹ viện.”
Liệt Hỏa Cốc… đến kỹ viện… Louise nhìn mình chằm chằm.
Ặc, loại chuyện này chắc chắn là do Steven đại ca gây ra rồi!