Dịch Cốt còn đang ngẩn người - điều này đối với một cao thủ đỉnh phong mà nói, là tình huống phi thường hiếm thấy, hắn bị tiếng kêu hưng phấn của Đỗ Trần khiến cho sửng sốt, không khỏi hỏi:
- Thiếu gia, đại việc thiện gì?
Hắn mặc dù không biết chuyện bảo giám, nhưng theo Đỗ Trần thời gian dài như vậy, cũng biết bản thân thiếu gia đối với làm việc thiện là một loại sở thích, trình độ làm việc thiện cơ hồ điên cuồng, vừa thấy cơ hội làm việc thiện, liền như chính khách nhìn thấy quyền trượng, phiêu khách đang khát gặp được kỹ nữ, cơ hồ không tự chủ được lập tức lao đến.
- Không có gì, không có gì, chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Đỗ Trần cười khoát tay, nhưng ý nghĩ này khắc thật sâu trong lòng hắn - mặc dù có chút không thực tế, khi làm gặp khó khăn thật lớn, nhưng là, một khi lão tử thành công, thì đây là đại việc thiện.
Thu hồi tư sự, Đỗ Trần lại nhìn về hướng Thiên Vương sơn nói:
- Chờ sau khi cứu hồi hài tử của Garcia chúng ta sẽ lại nói tỉ mỉ, ngươi phải nhìn kỹ, sắp tới phiên chúng ta động thủ rồi.
- A!
Dịch Cốt lên tiếng, ánh mắt không có nhìn về hướng Thiên Vương sơn, mà nhìn hai tay mình một chút, sau đó liền ngây ngốc.
Thiên Vương sơn, Brockman mặc dù bản thân là bát cấp đấu thần, Trừu Cân càng là tông sư đương thời, nhưng đối thủ bất đắc dĩ thật quá nhiều, trong đó có Goethe cùng Brockman không phân cao thấp, lại có cửu cấp cao thủ của gia tộc St. Barton Hawkin.
Goethe trên chiến trường biểu hiện đích xác rất thông minh, ánh mắt hắn căn bản không hề nhìn về thú Seattle trong lòng Brockman, ngược lại nhìn vào hai cái rương không hề quan hệ, thỉnh thoảng, còn phái mẩy kẻ đắc lực dưới tay cường công địch nhân đang bảo vệ rương.
Điều này dánh lừa Brockman - mục tiêu của hải tộc kỳ thật là hai cái rương! Cho nên Brockman không nghĩ tới việc dùng Hohmann trong lòng để uy hiếp hải tộc, ngược lại hết sức bảo vệ tiểu tử kia, sợ trong loạn chiến sẽ thương tổn tới nó - phải mang tiểu tử kia bình an trở về, đây là mệnh lệnh của đại nhân Phillip.
- Di?
Xa xa đang chờ cơ hội đánh lén Brockman, cứu hồi Seattle, Đỗ Trần đột nhiên ý thức được có chút bất thường, hắn nhìn vào Hawkin đang bị áp chế, ưu thế mặc dù rõ ràng, nhưng trong thời gian ngắn Trừu Cân căn bản không cách nào thủ thắng, ngạc nhiên nói:
- Dịch Cốt, thực lực của ngươi hẳn là so với Hawkin mạnh hơn nhiều a - vừa rồi ngươi không có nỗ lực mấy thì trong thời gian ngắn đã đánh bại hắn! Mà ngươi bản thân cũng thừa nhận, nếu quyết đấu sinh tử, Trừu Cân có năng lực giết chết ngươi! Nhưng... bây giờ Hawkin hiển nhiên chống nổi cường địch lợi hại như Trừu Cân.
Dịch Cốt còn đáng sửng sốt, hắn còn đang nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, thẫn thờ nói:
- Thiếu gia, ta vừa rồi đã kinh ngạc phát hiện ra vấn đề này, một trận Thiên Vương sơn, Trừu Cân quả thật mạnh hơn ta một chút, nhưng, ngay vừa rồi, ta thắng Hawkin dễ dàng, nhưng bây giờ Trừu Cân cùng Hawkin... chẳng lẽ Trừu Cân bị thương, bị yếu đi?
Hắn lắc đầu:
- Không, điều này không có khả năng! Từ cách ra tay của hắn cho thấy, Trừu Cân so với một năm trước khi ra tay tại Thiên Vương sơn không hề khác biệt... thì phải là...
- Ngươi đã mạnh hơn?
- Là ta mạnh hơn?
Đỗ Trần cùng Dịch Cốt hai miệng đồng thanh nói! Đây là một cái kết luận khiến kẻ khác hoảng sợ.
- Ta đã mạnh hơn, nhưng bản thân còn không có ý thức được, đây là chuyện gì xảy ra?
Dịch Cốt suýt chút nữa kinh hãi kêu to lên. Phải biết rằng, đối với cao thủ đã bị vây ở đỉnh phong, để đi thêm một bước, bọn họ nguyện ý nỗ lực rất lớn, mạo hiểm tính mạng! Nhưng Dịch Cốt không có nỗ lực gì cả, thậm chí bản thân còn không có cảm giác đã mạnh hơn, điều này có thể không khiến hắn sợ hãi sao? Đây cơ hồ là thần tích không có khả năng.
Tiếp dó, hắn mê mang lẩm bẩm:
- Không có khả năng, từ mười năm trước ta đạt tới tự nhiên nguyên hồn cảnh giới thì gặp phải bình cảnh, mười năm qua cũng không có tiến thêm, sao có thể đột nhiên mạnh lên, hơn nữa mình không có ý thức được?
Hai người đang lâm vào trầm tư, nhớ lại khoảng thời gian này Dịch Cốt đã trải qua những chuyện gì, Đỗ Trần trong lòng nảy sinh ý nghĩ, chẳng lẽ Dịch Cốt bị Liên Hoa pháp bảo của mình ảnh hưởng? Dù sao, hắn thường xuyên đứng trong pháp bảo.
Không, Đỗ Trần lập tức bỏ qua giả thiết này của mình, bởi vì Harry, Andy, thậm chí tiểu Bối Bối, bọn họ đều trong Liên Hoa rất lâu, nhưng không có phát sinh tình hình thực lực tiến nhanh như Dịch Cốt.
Mấu chốt nhất chính là, Dịch Cốt không có ý thức được mình mạnh lên, nếu không phải hôm nay hắn thấy được Hawkin cùng Trừu Cân hai người này làm “Vật tham chiếu”, hắn thậm chí vẫn đang mơ hồ... điều này, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi! Cửu cấp đấu thần, còn không rõ thân thể mình xảy ra biến hóa?
Bất quá mặc kệ như thế nào, Dịch Cốt thực lực mạnh hơn, đối với Đỗ Trần mà nói là chuyện tốt lớn lao, hắn đè nén nghi vấn này lại, cười nói:
- Ngươi cùng Trừu Cân là lão đối thủ, hắn chèn ép ngươi nhiều năm, bây giờ, có nghĩ đên việc dẫm nát hắn dưới chân không, thống khoái rống to vài tiếng?
Dịch Cốt trong mắt hàn quang chợt lóe, bỗng mỉm cười lắc đầu:
- Trừu Cân? Nếu hắn thu thập Hawkin còn mất thời gian dài như vậy, vậy, ta muốn khiêu chiến Bác Bì.
Có thể thấy, khuôn mặt Dịch Cốt như người chết lộ ra vẻ thư sướng hết mức, thích ý! Mà ngón tay hắn run nhè nhẹ, hiển nhiên, ngoài miệng nói khiêu chiến Bác Bì, nhưng sự thật hắn bây giờ phi thường muốn lấy Trừu Cân luyện tay nghề, thí nghiệm một chút rốt cục mình đã mạnh tới mức nào rồi.
Trong lúc này, đệ nhất lữ đoàn bỏ lại trang bị nặng của Goethe đã tiến vào tầm mắt Đỗ Trần, mà bộ đội của hắn cùng đại hình thánh khí pháo, hành quân thật chậm, phỏng chừng không thể tham gia tràng chiến đấu này.
Chờ khi đệ nhất lữ đoàn chạy tới gần, Đỗ Trần ẩn trong Liên Hoa, đi theo đại đội nhân mã tiến gần Thiên Vương sơn, Liên Hoa của hắn mặc dù có thể nhìn thấy, nhưng giờ phút này binh hoang mã loạn, chú ý lực của bọn người Brockman đều là làm sao để bảo vệ cái mạng nhỏ trên người, ai để ý tới một Liên Hoa nhỏ như con côn trùng?
Goethe đang đuổi riết Brockman trên đỉnh núi cũng thấy bộ đội của mình tới rồi, hắn vung lên trường đảo, hải tộc quân đội ra sức tấn công dồn dập, không bao lâu liền vây lấy bọn người Brockman cùng hai cái rương ở phụ cận, sau đó Goethe quát:
- Còn muốn tái chiến sao? Tình thế bây giờ các ngươi hẳn đã thấy rõ, đầu hàng, hoặc là chết.
Nói xong, ánh mắt hắn ẩn sau quân khôi nhìn về hướng Trừu Cân, thầm nói, đây cũng là một cao thủ a! Ha ha, hoàn hảo có kinh nghiệm lần trước, mình khi lâm trận mang theo bên người bảo tiêu tinh duệ, nếu không, nói không chừng hôm nay sẽ lại một lần nữa bị người ta bắt làm tù binh! He he!
Trừu Cân bị Goethe nhìn trong lòng cảm thấy cổ quái, lòng phát lạnh, hắn không biết, Goethe trong lòng đang tính toán… nhất định bắt hắn đầu hàng, sau đó để hắn dậy mình hai chiêu... bất quá người này mặc dù là cao thủ đỉnh phong, nhưng nhân phẩm quá kém, cũng không để ý tới liêm sỉ cướp hài tử mới sinh của người khác, hắn không bằng Brook miện hạ, ân, tuyệt đối không bằng.
Brockman cùng Trừu Cân đang bị vây khốn, còn đang miễn cưỡng chống trả, nhưng hai mươi thủ hạ của bọn hắn giờ phút này chỉ còn lại có bảy tám người, hơn nữa không có ngoại lệ đều bị thương.
Brockman phất tay chém đôi một hải tộc chiến sĩ, nhưng bả vai cũng trúng một đao - một chi quân đội này không hổ là tinh duệ cận vệ đội của vương thất hải tộc. Bọn họ làm rất tốt, ít nhất, không có để Brockman cảm giác bọn họ đang cố kỵ tiểu Tyre thú! Thú Seattle con được ôm bên tay trái hắn, chỉ có thể dùng tay không nghênh chiến, chiến lực giảm đi không ít!
- Đầu hàng? Hừ, vị tướng quân hải tộc này, ngươi mơ sao.
- Vậy ngươi muốn chết.
Goethe mặc dù nắm chắc phần thắng, nhưng trong lòng còn bận tâm, Brockman ôm thú Seattle không chịu buông, hắn cũng không có thể nói rõ mục tiêu của mình là thú Seattle - nếu không một khi Brockman biết mục tiêu là tiểu thú Seattle, kề chủy thủ lên cổ thú Seattle con, bọn người Đỗ Trần không có biện pháp,... thật là khó a.
Vì kế sách, chỉ có thể dùng cường lực uy áp bọn họ đầu hàng. Chỉ có như vậy, mới không gây thương tổn tới thú Seattle nhỏ.
Brockman lạnh lùng nhìn quân đội hải tộc trên Thiên Vương sơn, đáy lòng phát lạnh, người tiếp ứng của tổ chức phải giờ ngọ đêm nay mới tới, nhưng mình tuyệt không thể sống tới lúc đó.
Đột nhiên, tiểu Hohmann trong lòng hắn kêu lên:
- Ba ba, sau gáy, người xấu.
Brockman kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu, đấu khí bộc phát, sau lưng hình thành một hộ thuẫn, phía trước địch nhân lại tới, hắn không vội quay đầu nhìn lại, chỉ nghe “Đinh một tiếng”, sau gáy tựa hồ có thứ gì đó bị đấu khí của mình cản trở! Nhưng có một đạo quang hoa bay xẹt qua hai má, cắt đứt một mớ tóc dài của hắn, đánh rớt hộp thánh khí trên tay thú Seattle - thật sự là hung hiểm tới cực điểm.
Cảm giác tự nhiên thật bá đạo! Khó trách nguyên soái liệt nó vào mục tiêu hạng nhất của kê hoạch “Đoạt mục.”
- Hohmann, tiểu bảo bối của ta, làm tốt lắm.
Phía sau Brockman, Đỗ Trần ngồi trên Liên Hoa đang khôi phục lại ổn định, tức giận mắng:
- Tiếu thú Seattle làm cái gì vậy? Lão tử là cứu hắn a! Mẹ nó, đánh rớt Thú Hoàng Tỷ coi như thành công một nửa, Dịch Cốt, tiếp theo công kích cánh tay Brockman, nhưng ngàn vạn lần không nên thương tổn tiểu thú Seattle.
Đỗ Trần lại bay ra xa, tìm cơ hội.
Trong lúc này, tiểu Hohmann trong tay Brockman thấy thánh khi hạp bị đánh rớt, rất thông minh hai tay ôm lấy cổ Brockman, dắt chặt bên người hắn:
- Ba ba, hai tay, đánh người xấu.
- Ha ha, hài tử ngoan, thật thông minh.
Brockman trong lòng khẽ lạnh, hắn liếc mắt nhìn hộp thánh khí, cũng không có nhặt lên - bây giờ là liều mạng, thêm một thứ gây khó khăn, là bớt một phần sinh cơ, hộp thánh khí dù sao cũng là nhiệm vụ phụ, không đáng để hắn dùng tính mạng mạo hiểm bảo vệ! Tiểu Hohmann rất khẩn trương, Brockman cánh tay trái chấn động, năm ngón tay trái cũng huyễn hóa ra thánh khí, rốt cục hai tay nghênh địch phát huy ra toàn bộ thực lực.
Dựa vào một câu nói tùy ý của Hohmann, Brockman nhất thời chiến lực bạo tăng, càng không để đối thủ gần người, hắn cùng Trừu Cân dựa lưng vào nhau, khiến đại quân hải tộc nhất thời không có biện pháp.
Nhưng đại cục cũng không đổi, không bao lâu, hơn hai mươi người vận chuyển rương đều bị giết hết, Brockman cùng Trừu Cân bị dồn tới đỉnh núi, nguy hiểm cùng cực, mà cái rương cùng hộp đựng Thú Hoàng Tỷ cũng bị dũng sĩ hải tộc thu lại, mang tới bờ biển.
Thấy hai cái rương tới tay, con mắt Goethe chuyển động, cười to:
- Hai vị, mục tiêu của chúng ta đã tới tay, bất quá vì không để lại hậu hoạn, các ngươi không thể rời đi nơi này! Cho nên, các ngươi tốt nhất là đầu hàng, ta cam đoan tính mạng cac ngươi được an toàn, hơn nữa sẽ được đãi ngộ theo thực lực.
Hắn đang che dấu mục tiêu chính thức của mình.
- Muốn đánh thì đánh, kêu nhiều làm gì?
Brockman lớn tiếng hét. Hắn nhìn thoáng qua tiểu thú Seattle đang ôm chặt mình, ánh mắt ảm đạm, một tay nghênh địch, một tay nhẹ nhàng đặt sau lưng thú Seattle con...
Xem ra, tối nay chính mình phải chiến tử ở chỗ này, nhưng, đại nhân Phillip, mệnh lệnh của ngài Brockman nhất định phải hoàn thành, kế hoạch “Đoạn mục” nhất định phải thành công, vong linh đại quân của ngài khi xuất động sẽ không gặp phải trở ngại từ thú Seattle.
Tiểu tử kia gọi mình một tiếng “Ba ba”, vậy, chúng ta phụ tử cùng chiến tử tại Thiên Vương sơn, xin lỗi, hài tử.
Bóng đêm càng đậm, màu đen bao phủ đại dương không cùng, mà ánh trăng chiếu xuống, Thiên Vương sơn lộ ra huyết vụ môn lung. Tiếng quát, tiếng chém giết, hải triều quay cuồng... thanh âm hỗn độn hội tụ cùng một chỗ, Thiên Vương sơn đêm nay, nhất định là không yên tĩnh.
Phụ cận đỉnh núi:
- Xú tiểu tử này, ngươi có bệnh a! Sao lại giúp Brockman.
Đỗ Trần trong Liên Hoa giơ chân mắng to. Nhưng cảm giác tự nhiên của thú Seattle thật sự quá bá đạo, dù là Dịch Cốt nó cũng cảm ứng được, như vậy, trừ phi thoát ra ngoài khiến cho thú Seattle gặp nạn, vạch ra “Chủ mưu phía sau”, hơn nữa chính thức bại lộ mục tiêu, Dịch Cốt xuất động đấu với Brockman liều mạng, nếu không, Đỗ Trần nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Đột nhiên, hắn nghe được một âm thanh cổ quái, thanh âm này rõ ràng hơn vô số tạp âm tại Thiên Vương sơn.
Đạp, đạp, đạp... tiết tấu của thanh âm phi thường dồn dập. hình như là một người đang chạy trốn rất nhanh.
Dị biến sinh ra.
Thiên Vương sơn rung chuyển.
Đỗ Trần đột nhiên cả kinh, loại tình huống này hắn đã kinh nghiệm quá một lần.
- Thiên Vương sơn đấu khí tụ? Sao có thể? Bây giờ còn chưa tới ngày 3 tháng 3.
Theo hắn nói, màn đêm trên Thiên Vương sơn đột nhiên lộ ra quang thải chói mắt, hắc, lục, lam, hồng, hoàng năm màu đấu khí quang mang từ đỉnh núi phóng ra, nhưng, quang mang lúc này đây so với Đỗ Trần thấy lần trước, uy lực nhỏ hơn rất nhiều, sắc thái cũng phai nhạt hơn rất nhiều, thậm chí đấu khí sau khi phát ra từ đỉnh núi, chỉ bay lên hơn mười thước, liền chợt tụ lại.
Oanh một tiếng, đấu khí bạo liệt, đỉnh Thiên Vương sơn như một cái giếng phun, năm loại đấu khí với màu sắc khác nhau phóng lên trời, dư quang tán lạc, như nước tắm, chảy khắp đỉnh núi, đỉnh Thiên Vương sơn nhất thời bao phủ một thần hào hoang năm màu, đánh tan trận hình của hải tộc đang vây khốn Dịch Cốt cùng Brockman, rất nhiều người yếu bị chấn bay lên trời, tựa như pháo hoa.
Hawkin cùng Goethe nhất thời không chịu nổi, cũng bị chấn bay.
Nhất thời, bên trong ngũ thải quang mang chỉ còn lại Brockman cùng Trừu Cân hai người, còn có Brockman đang ôm tiểu Tyre thú.
Brockman trước mắt sáng ngời, không dám tin tưởng quay đầu nói với Trừu Cân:
- Tiếp ứng của chúng ta đã đến rồi sao?
Người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng, đây là dấu hiệu “Mệnh môn” của Thiên Vương sơn mở ra! Đồng thời cũng là... đường bọn họ trở về.
Trừu Cân vẻ mặt cũng mờ mịt:
- Điều này sao có thể, nguyên soái quân lệnh như sơn, quân đội của hắn luôn tuân thủ, không có khả năng như vậy và cũng không có khả năng tới đây.
- Mặc kệ, mệnh môn Thiên Vương sơn chỉ có thể từ phía chúng ta mở ra, vậy nhất định là người của ta.
Brockman tinh thần chấn động, cười to.
Thấy đấu khí trên Thiên Vương sơn ngày càng đậm, hải tộc chiến sĩ bình thuờng đã chịu không nổi, Goethe bị màn hào quang ngăn cách ở ngoại không nhịn được quát:
- Trước tiên lui ra sau, trước tiên lui lại.
Kỳ thật không cần hắn hô, đấu khí mênh mông đã chấn bay các chiến sĩ hải tộc, mà Brockman đột nhiên hiểu được chuyện có chút không đúng, bởi vì dựa theo quán lệ, mệnh môn Thiên Vương sơn hẳn là mở ra trong nháy mắt tiếp mình cùng Trừu Cân đi? Nhưng bây giờ, chính mình đã bị luồng hào quang do mệnh môn phát ra bao phủ, nhưng sao còn ở trên Thiên Vương sơn.
Đấu khí ngũ sắc càng thịnh, nhưng lúc này đây không giống trước đây, Đỗ Trần không có nguy hiểm, có thể thong dong quan sát ngũ sắc đấu khí:
- Dịch Cốt, ngươi xem đấu khí xanh biếc là cái gì?
Đấu khí màu xanh trên mặt còn ẩn ẩn hấp thụ một đoàn ánh sáng màu trắng, đây là lần đầu Đỗ Trần thấy, nhưng trên sự thật, trong trận chiến Thiên Vương sơn bạch quang này đã xuất hiện, bất quá lúc ấy không ai chú ý.
Ánh sáng trắng cùng đấu khí xanh biếc dây dưa một chỗ, tự như tương hỗ tư dưỡng sinh trưởng, rồi đột nhiên bắn lên trời...